Chương 01 - Sự thân thiết giữa Trịnh Hiếu và Murphy

Phú Bà Thuê Tôi Chơi Game

Chương 01 - Sự thân thiết giữa Trịnh Hiếu và Murphy

Chương 01 - Sự thân thiết giữa Trịnh Hiếu và Murphy

"Đây không phải sự thật… Phương Liễu?"

Giọng nói vô hồn nhưng lại chứa một áp lực vô hình khiến không khí xung quanh trở nên ảm đạm mà khó thở trong căn phòng sang trọng năm mươi mét vuông, ở chiếc nệm với thiết kế nằm gọn trong chiếc giường vỏ sò có một cô gái chẳng một mảnh vải che thân nếu bỏ đi tấm chăn đang che chắn cơ thể của cô đang ngồi trên giường.

Để dẫn đến sự kiện này, ta sẽ hồi tưởng lại một chút.

Trịnh Hiếu là đứa trẻ mồ côi từ khi mới lọt lòng. Viện mồ côi nuôi dưỡng cậu suốt tám năm đã bị cháy mà đóng cửa nên những đứa trẻ ở đó đã mất nơi ở, kể cả cậu.

Lăn lộn đầu đường xó chợ suốt từ đó, may mắn rằng nhân cách của cậu không bị thối rửa bởi những thành phần xấu trong xã hội.

Hiếu là một người tốt, cả về đức tính lẫn năng suất lao động, cậu làm việc giao nhận đến nay cũng đã hơn mười lăm năm. Năm tám tuổi thì giao bánh mì, giao sữa và giao báo. Với hoàn cảnh như thế, cậu được một cụ bà cho ở tại một sạp báo nhỏ để trông chừng khi đêm xuống. Đến năm mười tám thì cậu chuyển sang giao nhận hàng hóa cho một công ty tư nhân khi đã có giấy chứng minh nhân dân, nhiệm vụ hàng ngày của cậu chỉ là giao hàng rồi nhận lương cuối ngày.

Cuộc sống ngày qua ngày cứ như thế cho đến khi cậu gặp được một cô gái. Cô ấy tên Phương Liễu, một cô nàng có mái tóc hạt dẻ với hoàn cảnh éo le, cha mẹ mất trong một vụ tai nạn, số nợ mà gia đình cô phải gánh lúc đó đã được trả bằng tiền bảo hiểm mà cha mẹ để lại, kết quả là cô trở thành một người vô gia cư.

Hiếu đã cưu mang cô, hai người sống chung và trở thành người yêu của nhau một thời gian sau đó.

Chính lúc Phương Liễu trở thành người yêu, Hiếu nhận thức được trách nhiệm của mình với cương vị của một người sẽ trở thành chồng của cô theo lời hẹn ước mà cả hai đã trao. Hiếu cũng đã làm việc cật lực để kiếm tiền mà chu cấp cho cuộc sống của hai đứa.

Phải, Hiếu đã chăm chỉ làm chỉ để cho cuộc sống sau này sẽ nhàn hạ hơn.

Nhưng mọi thứ như bị đạp đổ, tất cả nhờ một đơn hàng tình cờ giao đến một khách sạn. Lúc đó, Hiếu thấy Phương Liễu bước ra từ một chiếc xế hộp sang trọng cùng một người đàn ông lạ mặt. Hiếu vốn không suy nghĩ nhiều, có thể đó chỉ là một sự hiểu lầm. Nhưng lần tình cờ thứ hai cậu vẫn thấy Phương Liễu và người đàn ông đó vào khách sạn đấy, đó dường như không phải là trùng hợp nữa, và để vén bức màn bí mật này, cậu đã quyết định sẽ theo dõi họ.

Suốt một tháng sau đó, Phương Liễu không hề có biểu hiện gì khác thường, cô vẫn là một người con gái xinh đẹp và hiền diệu. Nhưng sự thật nó lại tán thẳng mặt Hiếu qua những lần theo dõi. Một tháng đó, cứ thứ sáu hàng tuần thì Phương Liễu sẽ gặp người đàn ông đó tại khách sạn mà cậu bắt gặp họ lần đầu tiên, thường ngày thì Hiếu chẳng thể biết được, bởi cậu vẫn còn công việc và đang níu giữ niềm tin về sự trong sạch của Phương Liễu nên chẳng điều tra sâu về sự việc.

Nhưng một tháng, bốn lần thứ sáu, một trai một gái vào khách sạn đều đặn để làm gì cơ chứ?

Cuối cùng, Hiếu quyết định đóng vở kịch bí mật này bằng cách bắt quả tang tại trận.

Vào ngày thứ sáu điểm con số lần thứ năm kể từ khi bắt đầu theo dõi, Trịnh Hiếu mướn một căn phòng kế bên phòng của Phương Liễu.

Suốt một tiếng kể từ khi theo dõi, Trịnh Hiếu đã rơi quá nhiều nước mắt, tưởng chừng như đó là toàn bộ nước có trong cơ thể cậu tích trữ vì thời điểm này mà giải phóng ra, có thể cơ thể này cũng biết chủ nhân đang cảm thấy thế nào nên nó đã thúc đẩy những giọt nước mắt ấy để vơi đi nỗi buồn lẫn sự bất lực. Những âm thanh mà Hiếu không nghĩ nó sẽ phát ra từ chính Phương Liễu. Cậu chưa từng đụng vào cơ thể của cô, chưa từng một lần vượt giới hạn với cô, việc vượt quá giới hạn duy nhất có lẽ chỉ là chạm môi, chỉ có thế, một tình yêu trong sáng đúng nghĩa. Thế nhưng ngày hôm nay, tim cậu như tan vỡ bởi Phương Liễu đã quan hệ thể xác với một người đàn ông khác sau lưng mình.

Đây cũng là thời khắc một chú tuần lộc non nớt vừa được sinh ra đời.

Hiếu không biết lý do gì có thể khiến mình bình tĩnh như lúc này, nếu người bình thường khi biết được người mình yêu phản bội, có lẽ họ đã lao sang mà làm hung làm dữ. Có chăng là việc vào đời quá sớm đã khiến Hiếu lãnh đạm trước những việc như thế?

Hiếu đã đợi mọi thứ hoàn thành, nó gần một tiếng đồng hồ. Sau khi những âm thanh dâm dục không còn phát ra, cậu bắt đầu đi sang bên đó.

Cốc- cốc -cốc-

Hiếu gõ cửa, cậu nghe được tiếng bước chân. Đâu đó trong tim, Hiếu mong rằng mọi chuyện vẫn chỉ là hiểu lầm.

Cánh cửa được mở, trước mặt cậu là một ông lão với thân hình rắn chắc, những thớ cơ thể hiện rõ rằng ông rất chăm chỉ rèn luyện cơ thể, cái khí chất từ ánh mắt ông ấy tỏa ra cũng rất cao quý, chắc chắn là một người giàu có.

So với Hiếu thì trái ngược hoàn toàn. Cho dù cơ thể cậu cũng là dạng rắn chắc, nhưng hào quang giàu có thì không hề tỏa ra từ cậu, cái làn da đen đúa chai sạn xấu xí vì đi nắng làm sao mà thắng nổi người đàn ông mang tiêu chuẩn vẻ đẹp của thời đại này chứ.

Nhưng những điều này chẳng thể cản bước được việc Hiếu vén bức màn sự thật. Cậu bỏ qua người đàn ông này và đi vào như hắn chẳng tồn tại.

Lão già đã cản cậu lại, nhưng với sức một người lao động tay chân, việc bất ngờ đẩy cũng khiến lão già vạm vỡ này phải ngã xuống.

Chỉ mất mấy bước Hiếu đã đứng đối diện với Phương Liễu, người con gái mà cậu đã yêu thương vô điều kiện.

"Đây không phải sự thật... Liễu?"

Hiếu nhận lại chỉ là tiếng im lặng từ cô ta và cái nắm áo của lão già.

"Chúc mừng vì tìm được bến đỗ tốt."

Hiếu không chút oán giận, trái tim bảo rằng cậu hãy tức giận đi, nhưng lý trí cậu lại không làm theo. Hiếu chỉ nói một câu đơn giản rồi nắm chặt cổ tay lão già gỡ ra khỏi cổ áo mình rồi rời đi trong im lặng và tiếp tục công việc giao hàng của mình.

Tối đến, Phương Liễu đã cầu xin cậu tha thứ vì đã phản bội và rời đi cùng với lão già mà cô ấy đã ngoại tình.

Ông ta đã để lại cho cậu một danh thiếp giới thiệu việc làm vì biết hoàn cảnh của cậu và cũng để cảm ơn vì đã cưu mang với bảo bối của lão, nói cách khác là một cách chọc tức cậu bằng cách thương hại.

Hiếu chỉ thở dài, rất nhiều lần trong suốt đêm và đã ngủ say thật sâu khi nốc hơn hàng chục lon bia, thứ nước mà trước đây cậu chưa từng có ý định động vào, và đây cũng là giấc ngủ sâu nhất mà mấy tháng nay cậu có được.

Sáng hôm sau, Hiếu lên công ty và bị đuổi việc vì những món hàng mà cậu giao đã bị hư hỏng toàn bộ. Tổng giá trị lên đến hàng nghìn đô. Lúc đó cậu mới sực nhớ rằng mình đã bị tai nạn, những món đồ bị rơi ra khắp nơi với chấn động không hề nhẹ.

Hiếu đã phải lấy tiền tiết kiệm suốt bao năm mà trả khoản nợ đó.

"Murphy?"

Hiếu lẩm bẩm khi rời khỏi công ty sau khi thanh toán khoản bồi thường.

Trước đó cậu bị mất bạn gái, giờ lại mất việc. Theo định luật Murphy thì có lẽ chuỗi bất hạnh này chưa thể kết thúc. Nó y như từ lúc cậu vừa sinh ra vậy, bị cha mẹ bỏ rồi được nuôi nấng bởi cô nhi viện, ấy vậy mà lại phải ra đường ở chỉ vì những khoản nợ, y hệt như lần này. Nhưng may mắn hơn bởi Hiếu vẫn còn số tiền đủ để trả tiền thuê nhà và sống được một tháng nữa.

Gần hai năm trôi qua, Hiếu đã có việc mới, là một tay pha chế tại một quán Pub nho nhỏ tại trung tâm thành phố, công việc này có được nhờ chủ chủ quán này đã được Hiếu giúp trước kia khi chuẩn bị nhảy cầu tự tử vì vợ ngoại tình, và ông ấy ấy trả ơn cậu bằng cách cho học pha chế và làm luôn tại cửa hàng của mình.

Những người lui tới đây đa số là những người thích uống rượu, đặc biệt là do chính cậu pha chế.

"Như mọi khi."

Hiện giờ là gần giữa đêm, thời điểm quán khá vắng. Lượng khách đến quán vào giờ này thường là những người đang có tâm sự hay đơn giản là chẳng ngủ được, nhưng hôm nay còn chẳng có vị khác nào cho đến khi một cô gái bước vào và ngối đối diện Hiếu.

"Dạo gần đây tiểu thư hay đến vào giờ này nhỉ?"

Hiếu mở đầu câu chuyện. Với đôi tay đang pha chế thức uống theo yêu cầu của cô gái ngồi trước mặt.

Cô ấy là khách quen của nơi này, kể từ lúc cậu làm việc đến nay tại cửa hàng mới này đã gần sáu tháng, và số lần cô ấy đến cũng đã hết gần bốn tháng.

"Vì yên tĩnh, chỉ vậy thôi. Mà anh thấy tôi hôm nay thế nào?" Cô gái rời khỏi ghế, đứng dậy và xoay người hỏi.

Vị khách hỏi như dò xét, Hiếu nhận ra ngay cô muốn nghe một lời khen hơn một lời nói thật lòng. Gương mặt cô ấy thì vẫn xinh đẹp như mọi khi, đôi mắt to và lấp lánh với lớp kim tuyến chấm nhẹ quanh mắt, chiếc mũi cao và đôi môi trái tim được đánh son màu hoa hồng đỏ. Cộng với bờ vai hút mắt và bộ đầm đen xẻ tà để lộ ra đôi chân mảnh mai thì không thể phủ nhận rằng cô ấy thật tỏa sáng.

"Cô vẫn tỏa sáng như mọi khi, thưa tiểu thư."

Cô gái quay lại chỗ ngồi, ra vẻ hờn dỗi, bĩu môi.

"Anh nói mấy điều này với tất cả cô gái đúng không?"

Hiếu không quá ngu ngốc để không nhận ra vị khách của mình đang ám chỉ điều gì.

"Nghiệp vụ công việc là vậy. Nhưng hôm nay lộng lẫy hơn mọi ngày, có lẽ vì thế mà tim tôi lại rung động thưa tiểu thư."

Hiếu buông vài lời dối lòng, nhưng nó chắc chắn sẽ làm vị khách này vui nên cậu không kiệm lời làm gì. Nước cũng vừa làm xong, Hiếu trao cho khách hàng.

"Của cô, thưa tiểu thư."

"Khéo miệng thật, anh có gia đình chưa?"

Cô gái hỏi, tất nhiên là cô biết rõ câu trả lời, bởi cô theo dõi cậu đã mấy tháng trời rồi cơ mà.

"Vẫn chưa thưa tiểu thư. Quý cô đây muốn trao cho tôi một cơ hội hay sao?"

Hiếu cười với ánh mắt nhìn say đắm cô gái trước mặt.

"Dẫu bao nhiêu lần tôi cũng không chán anh đấy, đúng là dẻo miệng." Cô gái uống một ngụm ly nước có chút hơi nồng mình vừa gọi. "Anh định làm công việc này mãi sao?"

Cô gái bỗng chuyển chủ đề, Hiếu đã quen với những tình huống như thế này nên nhanh chóng trả lời.

"Tôi yêu công việc này thưa tiểu thư."

"Yêu đến mức nếu có công việc cho anh trăm nghìn đô anh thì tình yêu đó liệu có đổi thay?"

Hiếu biết đó chỉ là một câu hỏi đùa, bởi làm gì có những công việc như thế. Nếu có thì chắc chắn phải đánh đổi một giá trị tương đương. Một kẻ không có bằng cấp học vấn chuyên môn như cậu thì trừ khi là may mắn bước vào thương trường một bước lên mây mà có thu nhập cỡ đó hoặc là buôn lậu hay bán chất cấm mà thôi.

"Nếu tôi phù hợp và công việc đó không phạm pháp thưa tiểu thư. Chúng ta đều là nô lệ của đồng tiền cơ mà."

"Thế anh có chơi game không?"

Một chủ đề khác, lần này là các trò chơi điện tử sao? Tất nhiên là có, thời đại này nếu một người chưa từng chơi game thì chắc chắn sẽ khá là lạ đời.

"Tôi có biết đến, thưa tiểu thư."

"Vậy thì đây."

Cô gái đưa một thiết bị hiển thị hình chữ nhật màu đen ra trước mặt cậu, là máy tính bảng.

"Công việc thu nhập cao với việc chơi Game, anh đọc đi."

Cô gái này thật biết đùa là những gì mà Hiếu đang nghĩ. Chơi game mà kiếm được nhiều tiền thì chỉ có những Streamer hay các tuyển thủ chuyên nghiệp, hoặc là các tay buôn trong game và dân cày thuê. Hiếu hoàn toàn không phải các dạng đó, cậu chỉ là một người chơi game bình thường, chơi chỉ để giải trí. Nhưng để không phật lòng khách, Hiếu cầm lấy và đọc nó.

"Vâng thưa tiểu thư."

Hiếu dành ra mười phút để đọc hết những thông tin được hiển thị trên tấm bảng. Tóm lại đơn giản thì nó là một hợp đồng về việc chơi game và lương của cậu là hàng trăm nghìn đô. Con số hiện trên hợp đồng làm cậu choáng váng.

Kể từ cái ngày vực dậy khỏi cảm xúc tiêu cực từ việc biến thành chú tuần lộc non vừa lọt lòng Hiếu đã lao vào làm việc chỉ để trở nên giàu có, bởi cậu biết, trong cái thế giới này một tình yêu không vật chất không hề tồn tại, hoặc là nó chỉ có trong truyện cổ tích. Bởi, cậu cật lực làm việc, số tiền kiếm được cũng gọi là dư dả cho cuộc sống của cả hai, thậm chí là dù có thêm một thành viên nữa. Thế nhưng đứng trước sức mạnh của đồng tiền, người sở hữu khối tài sản hơn cậu vô vàn lần thì Hiếu đúng chỉ là một kẻ nghèo hèn.

Và rồi Hiếu nhận ra mọi thứ thật vô nghĩa, cậu may mắn có được công việc pha chế này với mức lương cũng gọi là cao so với một người không có bằng cấp văn hóa như cậu. Để rồi Hiếu yên phận với công việc nhàn hạ này đến tận ngày hôm nay, bởi số tiền mỗi tháng kiếm được từ lương cứng lẫn tiền boa từ các vị khách sộp, Hiếu gần như tiết kiệm được một chút ít, dẫu sao chi phí sống ở đô thị này cũng không hề rẻ.

Cho nên khi mà thấy được số tiền bằng với ít nhất tiền lương vài tháng của mình, Hiếu thật sự dao động, đây chẳng phải là cơ hội để cậu đổi đời hay sao? Chẳng phải là một bước tiến để trở nên giàu có hay sao?

Nhận thấy Hiếu có vẻ đã đọc xong, cô gái lên tiếng.

"Thấy thế nào? Anh có muốn làm hay không? Đây là trò chơi nổi nhất hiện tại, và tôi thật sự muốn có một người chơi giỏi trong trò chơi này."

Cô ấy bỗng phấn khích bất thường. Hiếu chẳng hiểu lý do gì mà cô ấy lại biểu hiện như vậy.

"Thưa tiểu thư, cô có đang đùa không?"

Cô gái lắc đầu.

"Anh biết đó, bạn bè của tôi ai cũng có một người chơi giỏi và mạnh hết. Ghen tị muốn chết luôn!!!" Cô gái hừng hực khí thế. "Vì thế tôi muốn anh đó."

Nhưng lý do gì cô ấy lại muốn cậu? Vì cậu là một người trông có vẻ tử tế chăng? Qua cách nói thì có vẻ cô gái này quan tâm đến việc ganh đua hơn, thế thì đáng lẽ cô ấy sẽ phải tìm những "pro-player" mới đúng chứ, sao lại đưa ra đề nghị này với một người như cậu được.

"Và đừng nói dối nha, tôi biết anh chơi game rất giỏi đó. Cả việc đứng hạng nhất trong trò Kỵ Sĩ Vạn Giới đấy."

Hiếu đứng hình mất vài giây, bởi thông tin cậu chơi game vốn không có ai biết cả. Vậy làm thế nào mà cô gái này có những thông tin đó? Cậu mất vài phút mới nghĩ ra được một lý do thiết thực, chính là tiền. Cô gái này đã dùng sức mạnh đó để mua thông tin từ nhà phát hành của Kỵ Sĩ Vạn Giới. Và với hệ thống thông tin hiện tại, việc tìm được cậu đang làm ở đây cũng không phải là chuyện bất khả thi nếu như có thật nhiều tiền.

"Có vẻ anh hiểu được vấn đề rồi đấy. Sao nào? Khả năng của anh không phải dành cho việc pha chế. Nếu anh tham gia Fantasia và trở nên thật mạnh mẽ, tôi sẽ trả lương hậu hĩnh và cả các phúc lợi khác."

Thái độ của cô gái này không phải đang đùa giỡn, Hiếu biết được qua ánh mắt đầy nghiêm túc của cô ấy.

"Nếu anh đang phân vân thì tôi sẽ nói luôn. Anh ký hợp đồng sẽ có ngay năm mươi nghìn."

Lời nói chắc như đinh đóng cột làm Hiếu đổ mồ hôi hột. Năm vạn mà cô ấy nói cứ như là lá hái từ trên cây xuống vậy. Số tiền đó Hiếu có lẽ phải mất nhiều năm trời mới có thể tích góp được đấy chứ không phải nhanh chóng gì. Dẫu sao chi phí sinh hoạt ở nơi đây cũng chẳng hề rẻ, cố lắm thì cả năm Hiếu cũng chỉ dành dụm được khoảng một vạn mỗi năm là cao.

Ting-

Điện thoại của Hiếu báo hiệu, âm thanh này là thông báo từ ngân hàng mà cậu đang sử dụng.

"Tôi xin lỗi..."

Hiếu vừa nghi hoặc vừa lấy ra kiểm tra, cậu vốn không có mối quan hệ nào thân thiết đến mức cho cả số điện thoại, chỉ có mỗi ông chủ, mà ông ấy thì chỉ gọi điện chứ không bao giờ nhắn tin. Chính vì thế nên trường hợp duy nhất xảy ra chính là tin báo từ ngân hàng.

Và quả nhiên là như vậy, tin báo rằng tài khoản cậu nhận được năm mươi nghìn đang hiện rõ trên màn hình.

Ánh mắt kinh ngạc của cậu nhìn vào màn hình khiến cô gái bật cười.

"Anh không cần phải ngạc nhiên như thế. Theo hợp đồng anh đã xem, số tiền anh nhận còn sẽ nhiều hơn con số đó gấp trăm lần nếu đồng ý." Cô gái đan hai bàn tay lại, chống gối tay lên quầy bar với ánh mắt mong chờ quyết định của Hiếu. "Tôi không muốn một câu trả lời cần quá nhiều thời gian suy nghĩ, cho anh mười lăm phút, cơ hội này chỉ đến một lần, nhớ cho kỹ điều đó."

Hiếu gật đầu và bắt đầu suy nghĩ.

Cậu đã luôn muốn giàu có, thật giàu có để không bị ai xem thường. Và cậu đã tìm được công việc pha chế này, tiền lương đúng là rất nhiều và không phải vất vả như trước, nhưng nó quá nhàm chán vì luôn phải nói những lời nịnh nọt và nghe những tâm sự của người khác cả ngày.

Hiếu không muốn một công việc như vậy, cậu đã tự lừa bản thân thỏa mãn với công việc này vì những việc cậu làm mang đến mức lương dư dả cho cậu sống tại đây. Nhưng không... Hiếu luôn muốn thoát khỏi nó, nhưng sẽ chẳng có việc nào thu nhập cao mà lại không quá khó khăn như việc này.

Bây giờ đây, cơ hội đang ở trước mắt cậu. Chỉ cần nói hai từ đồng ý thì cuộc sống của cậu sẽ thay đổi hoàn toàn. Bởi sở thích thật sự của cậu là chơi game, cậu yêu game kể từ khi bản thân bị phản bội. Ban đầu Hiếu chỉ xem nó là một công cụ để giải tỏa nỗi buồn và giết thời gian, nhưng không, cậu yêu thích cái cảm giác mình nâng cao sức mạnh nhân vật, cậu yêu thích cái việc đánh bại kẻ thù hay khám phá từng khía cạnh ngõ ngách của một thế giới rộng lớn.

Hiếu đưa ra quyết định của mình.

"Tôi đồng ý."

Câu nói đó làm cô gái thở phào nhẹ nhõm, như thể bao gánh nặng của cô đã được rũ bỏ.

"Chỉ còn một giây thôi đó, anh thật sự làm tôi mất hồn đấy. Được rồi, vậy thì ký kết vào đây đi."

Cô gái hiển thị một bản hợp đồng trên tấm bảng hiển thị ban đầu và đưa nó cho Hiếu.

"Tóm tắt đơn giản thì anh sẽ được tôi chu cấp mọi thứ, việc của anh chỉ là nâng cao sức mạnh và leo hạng. Và tất nhiên, tôi quyết định mọi thứ về anh, anh sẽ được xem là tôi tớ của tôi. Nói cách khác, tôi mua đứt anh."

Cô gái nở một nụ cười đáng sợ.

Hiếu đổ mồ hôi hột mà cười trừ, cậu bắt đầu đọc bản hợp đồng.

Mọi điều khoản đúng là như cô ấy nói qua tóm tắt. Nhưng bán mình như thế này quả nhiên là không hề rẻ, cho dù cậu bục mặt kiếm tiền cũng khó mà kiếm được dãy số này cho dù tích góp đến đầu bạc răng lông.

Hiếu quyết định và điểm chỉ vào trong bảng hiển thị. Dấu vân tay của cậu hiện rõ trên đó.

"Còn đây là của tôi."

Cô gái sau khi thấy Hiếu đã in vân tay, cô cầm lấy tấm bảng và điểm chỉ mình vào.

"Từ nay anh là tôi tớ của tôi, nên nhớ rõ như thế."

Cô gái đứng dậy và đưa bàn tay phải của mình ra trước mặt Hiếu với đôi gò má ửng hồng.

Hiếu nở một nụ cười nghiệp vụ và cầm lấy bàn tay trắng hồng nổi bật dưới ánh đèn của cô gái.

"Vâng. Thưa chủ nhân của tôi!"

"Đáng ghét thật, anh vẫn đáng yêu như ngày nào. Ngày mai đến địa chỉ này nè, tôi đã báo ông chủ rằng anh sẽ nghỉ việc rồi."

Cô gái cười một cách tinh nghịch, để lại một tờ giấy ghi địa chỉ rồi bỏ đi. Hiếu cũng dần nhận ra rằng hôm nay vào giờ này quán vắng vẻ, ông chủ cũng chẳng liên lạc đều là do cô gái hiện đã là chủ nhân của mình sắp xếp.

"Quả nhiên sức mạnh của đồng tiền không thể cưỡng lại!"

Ting-

「Tài khoản nhận được 50.000 Đô từ Cô chủ xinh đẹp. Số dư hiện tại: 111.230 Đô.」