Chương 05 - Tò mò không phải là đức tính tốt

Phú Bà Thuê Tôi Chơi Game

Chương 05 - Tò mò không phải là đức tính tốt

Chương 05 - Tò mò không phải là đức tính tốt

Trịnh Hiếu không phải là một người quá ngờ nghệch, mặc dù đôi lúc cũng lơ đễnh, nhưng cậu đã lên một kế hoạch tốt nhất trong khả năng để tối đa hiệu quả trong lần đăng nhập ngày hôm nay cũng như tương lai gần cho đến khi có được cách hiệu quả hơn. Mỗi ngày Hiếu sẽ dành ra sáu tiếng để ngủ, một tiếng để luyện tập thể lực và một tiếng dành cho những nhu cầu sinh lý chiếu theo tháp nhu cầu Maslow, tất nhiên là mười sáu giờ đồng hồ còn lại sẽ dành cho việc cày cuốc Fantasia.

Cậu mất gần hai tiếng đồng hồ cho việc hoàn tất quá trình hướng dẫn tân thủ, một nửa thời gian đó là cho việc xếp hàng chờ đợi nhận được thư giới thiệu, Hiếu thầm chửi rủa người đã thiết kế ra cái hệ thống nhận nhiệm vụ quá chân thật thế này.

Trong lúc thầm trách móc, Hiếu đi đến một cửa tiệm bán dược phẩm và mua cho mình vài bình thuốc hồi máu. Nó ngốn của Hiếu mất hết 20 Đồng cho bốn bình cấp một. Nhưng Hiếu vẫn còn lại tám mươi đồng, đó là lý do vì sao mà cậu hiện tại đang trả giá với một chủ tiệm vũ khí.

"Tôi nói thật đó, vũ khí này là loại thứ phẩm chưa đáng giá 30 đồng, vậy mà ếm ma thuật diệt Slime lại đôn giá lên 100 đồng thì chẳng phải cắt cổ quá ác hay sao? Bán cho tôi với giá 80 đồng xem như làm phước để đức cho con cháu đi nào ông chủ."

Hiếu không thể tin là mình đang mặc cả với một NPC chứ không phải một con người, cậu đã như thế suốt gần mười phút.

"Cậu đã trả giá nhiều lần lắm rồi đấy anh bạn, chẳng phải ta nói giá chót là 90 đồng hay sao? Cậu có thật sự biết vật giá không thế?" Ông chủ tiệm với vẻ ngoài hầm hố nhăn nhó với bộ râu quai nón đen ngòm. Cái tên phiền phức cứ lải nhải đòi giảm giá trước cửa tiệm này làm ông bực mình vô cùng, cũng may rằng hiện tại không có khách hàng nào chờ đợi nếu không ông đã tống hắn ra xa cho khuất mắt rồi.

"Thì tôi đã nói 50 đồng là giá cuối cùng cho thanh kiếm này là quá cao, vả lại ông cũng phải biết rằng người mới như tôi làm gì có nhiều tiền chứ, tôi trả 80 đồng là quá tốt rồi. Hãy suy nghĩ thêm nhiều lần nữa đi nhé, nhé, nhé!!!"

"Cái tên khốn này." Ông chủ tiệm hậm hực thành tiếng qua cổ họng, và sau cái liếc mắt khi nhìn thấy vẻ cầu khẩn của tên phiền phức, ông quyết định đưa ra một đề nghị. "Thôi được rồi, ta sẽ bán cho cậu giá 85 đồng. Số tiền thiếu sẽ trả lại trong ngày hôm nay, sau khi cậu có được tiền. Thấy thế nào? Như vậy là đã quá nhân từ với một tên đáng ghét như cậu rồi đấy."

"Cảm ơn chủ tiệm, đây, 80 đồng của tôi."

Hiếu mở cửa bảng ngân khố và chuyển toàn bộ 80 đồng còn lại cho chủ cửa tiệm. Cậu cũng không mất quá nhiều thời gian để đưa ra quyết định với việc trả cao hơn năm đồng, bởi việc bán dịch Slime ác tính thì thu nhập sẽ khá nhiều cho một người mới như cậu. Và cả chuyện sở hữu một thanh kiếm có phép giết Slime thì càng đẩy nhanh tiến độ đó nữa.

"Của cậu, nhớ rằng ta sẽ báo cảnh vệ bắt nhốt cậu nếu số tiền nợ không được trả vào tối nay đấy nhé."

Chủ cửa tiệm kiểm tra tiền trong lịch sử giao dịch và xác nhận đã thu đủ, ông trao thanh kiếm cho Hiếu. Cậu thì vẻ ngoài gật đầu, nhưng thật chất cũng toàn bỏ ngoài tai những gì ông chủ tiệm nói sau khi cầm được thanh kiếm trong tay.

"Biết rồi, khổ lắm. Cảm ơn và gặp ông chiều nay."

Hiếu như có khả năng tốc biến, chỉ vài giây mà hình bóng của cậu đã khuất khỏi tầm mắt của ông chủ tiệm vũ khí.

Hiếu vốn cũng đã biết được Slime ác tính xuất hiện ở đâu thông qua việc hỏi hang những người chơi đi trong thành. Cậu đã nhanh chóng đi đến đó, trên đường thì có băng qua nơi lũ Slime lành tính màu xanh bầu trời nên đã tiện vung kiếm giết vài con. Chúng ngay lập tức chết chỉ với một đường kiếm duy nhất và Hiếu đã nhận được thêm 10 điểm kinh nghiệm và danh vọng một cách dễ dàng mà không mất quá nhiều sức lực.

Slime ác tính chỉ sống ở những nơi không có ánh nắng chiếu trực tiếp, thế nên vị trí của chúng là ở khu rừng cách không xa lũ Slime lành tính.

Hiếu đã thấy được rõ hàng đống cái cây to lớn ở cùng với nhau như che chở cho thứ gì đó, cậu tăng tốc và đi thẳng vào khu rừng.

Đúng như những gì Hiếu nghĩ, khu rừng không hứng ánh nắng trực tiếp, ánh sáng xuyên qua tán lá cũng chỉ đủ để soi sáng đường đi. Hiếu di chuyển, né những góc khuất mà ánh sáng không thể đến được.

Một bước rồi hai bước, cứ thế mà mới gần hai trăm bước Hiếu mới phát hiện được một bầy Slime màu đỏ đang tập trung quanh một hồ nước nhỏ, nơi đây ánh sáng cũng không gọi là quá hạn chế nên Hiếu cũng thấy được rõ bọn chúng.

'Xem ra nó khác hẳn với những gì họ chỉ và từ điển quái vật ghi chép. Chúng có vẻ là xuất hiện ở nơi không có người chứ không phải là xuất hiện trong bóng tối.'

Hiếu biết được tiếp theo mình sẽ làm gì, chắc chắn là lao lên mà tiêu diệt hết bọn chúng. Nhưng sẽ không có gì chắc chắn cậu sẽ an toàn tuyệt đối mặc dù thông tin đã ghi chép như vậy.

Cậu lắc đầu như bác bỏ suy nghĩ tin vào những thông tin đó mà tập trung đếm xem lượt Slime và cả chỉ số của chúng. Kết quả thì có cả thảy bảy con, chúng chỉ có cấp hai, trong đó có hai con đã đạt cấp ba, thế là nó hơn cậu ít nhất hai cấp độ.

'Tiếp theo là máu.'

Vì khoảng cách xa không thể thấy rõ lượng máu của nó là bao nhiêu nên cậu đã tập trung nhãn lực mà cố gắng nhìn cho bằng được. May mắn rằng có vẻ trò chơi tăng cường thị lực cho người chơi nên Hiếu nắm được lượng máu của chúng được hiển thị trên thanh sinh lực vẫn còn màu xanh.

Năm con Slime cấp một có lượng máu 100 và hai con Slime cấp ba có lượng máu 200.

Thanh kiếm mà Hiếu vừa tậu được không lâu được làm từ kim loại giá rẻ, rèn cũng chẳng được công phu cho lắm, có lẽ là một sản phẩm lỗi nên chỉ số sát thương chỉ nằm ở khoảng 25 đến 28.

'Một cái chỉ số thảm hại, chỉ vì tên đó bảo rằng đây là thanh rẻ nhất nên mình mới mua.'

Hiếu biết rõ việc này từ trước, nhưng ít tiền mà đòi đồ xịn thì chỉ có từ trên trời rơi xuống hay may mắn có ai ban tặng mà thôi. Còn một người chơi mới vào Game chưa quá ba tiếng thì làm gì có chuyện mấy thứ như quà tặng bất ngờ xảy ra chứ.

Cuối cùng Hiếu chấp nhận rằng mình sẽ giết lũ Slime đỏ này bằng thanh kiếm quèn có chỉ số lẹt đẹt. Nhưng nhiêu đây đâu làm khó đươc Hiếu, miễn là những cú vung kiếm đều dứt khoát thì sát thương sẽ được tối đa mà thôi.

Nói thế Hiếu xông lên và chém liền nhiều nhát vào một con Slime đỏ, nó chết ngay sau đó. Nhanh chóng nhận thấy được sự bỏ chạy của đám còn lại, Hiếu nhanh chóng vung kiếm và giết được thêm hai con.

"Vậy là xổng mất bốn con..."

Hiếu đóng bảng thông báo phần thưởng tiêu diệt quái vật đi sau khi kiểm tra các thông tin cần biết và xác nhận được tình hình hiện tại.

'Cái lũ này cứ nghĩ không biết bỏ chạy cơ chứ?'

Cậu cứ nghĩ chúng cũng ngu ngốc như những gì bọn Slime lành tính đã thể hiện trước đó. Nhưng thực tế phũ phàng đã dội một gáo nước lạnh khiến cậu thức tỉnh và nhắc nhở bản thân phải tập trung hơn nữa.

'Phải, dù là Slime thì vẫn phải chạy khi gặp nguy hiểm đúng không? Bản năng sinh tồn đúng không?'

Hiếu gật gù với vẻ mặt hài lòng. Cậu cũng không biết từ lúc nào mà mình lại có cảm giác tận hưởng trò chơi như bây giờ nữa.

'Bỏ qua chuyện đó, chẳng phải giờ là lúc phải xách mông đi tìm đám khác sao?'

Hiếu chạy sang cánh phải vì theo trí nhớ bọn chúng đã đi tốp ba mà sang hướng đó. Vừa đi, Hiếu vừa vung kiếm chém vào những bụi cỏ, cậu nhận được vật phẩm gọi là "Lá sóc" và cả "Quả sóc". Hiếu không quan tâm mà vẫn tiếp tục vung kiếm qua từng nơi cho đến khi bảng thông báo đã tiêu diệt Slime ác tính đỏ và thu được "Dịch Slime ác tính đỏ" xuất hiện.

"Tốt!"

Biết rằng việc mình không vô ích, Hiếu vung kiếm và tiếp tục suốt vào những bụi cây và cậu đã nhận được bảng thông báo lên cấp.

【Bạn đã thăng cấp】

Hiếu đã lên cấp, nhưng kết quả thì cũng chỉ có vậy, việc cấp cao chỉ khiến sinh lực của người chơi tăng lên mà thôi. Trong Fantasia, trang bị là thứ duy nhất làm khác biệt về sức mạnh.

Lại một lần nữa, Hiếu thầm chửi rủa đội ngũ nghĩ ra cái hệ thống oái ăm này. Nhưng cũng đúng, ở thế giới thực dù có luyện tập đến mấy thì họ cũng chỉ tăng được sức chịu đựng và đều nằm xuống nếu ăn mấy nhát dao hay viên đạn ngay yếu điểm mà thôi. Ít nhất thì Fantasia cũng có thêm một thứ gọi là chỉ số "Hộ thể", xem như là một cột máu thứ hai và có thể nâng cao tùy khả năng của người chơi.

'Nhưng cũng nên kiểm tra một chút...'

Hiếu mở bảng trại thái lên để kiểm tra, cậu cũng muốn biết với một cấp mình sẽ tăng lên được bao nhiêu máu.

__________♝__________

BẢNG TRẠI THÁI

Tên: Bình Phàm

Cấp: 1

Máu: 100

Điểm kinh nghiệm: 10/200

Hộ thể: 10

Sinh mệnh: 3

__________♝__________

CHỈ SỐ TRANG BỊ

Tấn công: 18-20

Tỷ lệ bạo kích: 1%

Sát thương bạo kích: 10%

__________♝__________

Tăng 20 máu trên một cấp là quá ổn cho những cấp đầu, Hiếu biết rằng càng lên cao lượng máu 20 cho mỗi cấp sẽ dường như chẳng còn ý nghĩa gì, bởi khi đó đám quái vật có thể một kích khiến cậu bay màu. Nhưng cái đáng nói ở đây thì có vẻ việc cày cấp ở Fantasia khá khó, bởi điểm kinh nghiệm chỉ có thể nhận được thông qua việc giết quái vật. Và theo cái bảng thông tin đang hiện lơ lửng trước mặt Hiếu, số kinh nghiệm yêu cầu thăng cấp tăng không hề ít so với cấp độ trước đó. Hiếu không biết những cấp tiếp theo sẽ như thế nào, nhưng chắc chắn việc để đạt được tầm trung của game sẽ ngốn một khoảng thời gian kha khá. Với thông tin khoe khoang trên diễn đàn của những người chơi tiền tuyến thì họ đã vượt qua cấp 80 mặc dù game chỉ mới ra mắt được hai tuần.

Không phí thời giờ nữa, Hiếu tiếp tục việc đi tìm Slime ác tính và dừng hẳn cái việc vung kiếm chờ vận may trong những bụi lá mọc khắp nơi.

Cứ như vậy mà Hiếu đã đi sâu thật sâu vào trong rừng nhờ một con đường mòn có từ trước, tại trung tâm, Hiếu thấy một bức tượng Slime bằng đá có kích thước lớn gấp ba cậu. Có vẻ đây là lãnh địa của Slime hoặc chỉ là một vật trang trí để làm đẹp cho khu rừng.

Hiếu không biết nó là thứ gì, nhưng việc một bức tượng được đục đẽo giống Slime đặt giữa rừng thế này thật là đáng nghi. Cho dù là vật thể từ nhà làm game đặt vào hay là do người của thế giới này làm ra cũng không hề bình thường.

'Hay đây là lãnh địa của Slime chúa?'

Hiếu kiểm tra từ điển quái vật khi nghĩ đến cái tên đó, nhưng kết quả thì chẳng có con Slime chúa nào tồn tại cả, chỉ là Slime với nhiều họ mà thôi.

Đắn đo một lúc, Hiếu quan sát mọi ngóc ngách của bức tượng và thấy rằng nó thật sự vô hại thế nên quyết định sẽ chạm vào nó. Sau khi sờ vào khắp nơi, cảm giác sần sùi hiện hữu rõ ràng trên lòng bàn tay cậu, ngoài ra thì chẳng có gì khác.

Thì Hiếu đã nghĩ như vậy, cho đến khi-

"Chíp- chíp-"

'Hả? Gà con gì đâu đây?"

Trí nhớ của Hiếu thì đó là tiếng của lũ gà con kêu, nhưng gà con làm gì mà xuất hiện ở đây, nhưng rồi cậu phát hiện ra mình đã bị tê cứng bởi hiệu ứng "Tê liệt" và tiếng kêu đó đã to lớn và rõ ràng hơn, một màu đỏ khổng lồ xuất hiện đằng sau bức tượng và phóng lên trước.

Lúc đó, Hiếu biết được đời mình đã tàn. Cái thứ khổng lồ màu đỏ mềm mại nhưng lại nặng trịch đè nặng lên cả cơ thể của cậu.

Hàng đống âm thanh báo động vang lên trong đầu Hiếu.

【 Sinh lực thấp.】

【 Sinh lực thấp.】

【 Sinh lực thấp.】...

【Bạn đã chết, sẽ được hồi sinh tại Thánh điện.】