Chương 11 - Mẫu Thụ

Phú Bà Thuê Tôi Chơi Game

Chương 11 - Mẫu Thụ

Chương 11 - Mẫu Thụ

Hiếu đã đến nhà trong rừng của lão Oliver sau khi trả nhiệm vụ và giải thích sự tình cho vợ của lão ta. Khi đó bà ấy cũng tin sái cổ mà chẳng nghi ngờ gì, may mắn cho bà ta rằng Hiếu không phải một người thích lợi dụng cơ hội, nếu không thì có lẽ Hiếu đã yêu cầu bà ấy cho mình một bữa ăn để nhận phúc lợi tăng kinh nghiệm nữa rồi.

Nhưng bây giờ việc quan trọng hơn hết là đưa bà ấy về thành nhanh để hoàn thành nhiệm vụ cũng như tăng được sự tín nhiệm từ lão Oliver. Dù sao lão ấy cũng là một thợ rèn, việc Hiếu hộ tống vợ con lão ta về nhà an toàn ắt hẳn sẽ mang đến nhiều lợi ích sau này, nhất là về khoảng giảm giá khi mua trang bị hay dễ dàng có nhiều hàng ngon hơn chẳng hạn.

Dẫu sao Hiếu cũng là một người có máu tư lợi, nếu không thì làm sao có thể tồn tại đến thời điểm này ngoài xã hội khắc nghiệt kia chứ.

Sau một lúc đợi hai người họ thu dọn đồ đạc cần thiết, Hiếu có kiểm tra thanh kiếm mình nhận được từ Oliver, quả nhiên là hàng xịn khi mà độ bền dù đánh hàng tá Phỉ tặc vẫn còn khá cao. Nhưng nhắc đến Hiếu lại tức tối khi mà lũ Phỉ tặc không mang đến một chút kinh nghiệm nào vì cơ bản chúng không mang mác "Quái vật". Trong Fantasia, chỉ có những sinh vật gắn mác đó mới có thể mang đến kinh nghiệm. Tuy nhiên thứ giá trị của những kẻ địch dạng như phỉ tặc này có lẽ chính là lượng tiền mà chúng mang lại, cho dù giết cả vạn con quái cũng chưa chắc gì thu được một đồng bạc lẻ.

Tuy nhiên việc giết các NPC như thế này cũng không phải là chuyện có thể làm, nếu một người chơi giết một NPC người thường thì có thể dẫn đến hàng tá sự kiện không may và cuối cùng là trở thành kẻ bị truy nã toàn thế giới của các quốc gia. Dẫu sao đây cũng là một thế giới nơi có luật lệ bảo vệ con người ở một mức độ nào đó.

Sau khi hai người họ chuẩn bị đồ đạc xong thì Hiếu hộ tống họ men theo con đường an toàn đã vạch ra từ trước nên chẳng mấy chốc là đã đến bìa rừng.

Khi này, xung quanh bỗng dưng trời tối như mịt, Hiếu cảnh giác ngay mà lùi về phía hai mẹ con nhà Kafka mà bảo vệ họ, phòng việc bất trắc.

Bỗng dưng có hiện tượng mây đen bao phủ thế này mà lại chỉ trong phạm vi khu rừng thì ắt hẳn là một sự kiện đột xuất nào đó.

"Hai người bình tĩnh đi theo tôi." Hiếu nói, nắm tay hai người và kéo đi.

Nhưng cân nặng của họ có vẻ vượt qua khỏi sức mạnh của Hiếu, cậu không thể kéo họ nhúc nhích dù chỉ một phân. Cho đến khi bàn tay của cậu cảm thấy bị ghì chặt lại thì mới quay người mà phát hiện mọi thứ ắt hẳn đúng như linh cảm có gì sai sai từ khi bắt đầu nhận nhiệm vụ này.

Mẹ con nhà Kafka nay đã hoàn toàn biến thành quái vật, họ mang dạng người nhưng cả cơ thể là những làn da bằng cây sần sùi, đôi mắt đen sâu thẩm làm cậu phải rợn tóc gáy. Cậu nhớ khi xưa chơi Vạn giới Kỵ sĩ cũng đã từng gặp trường hợp như thế này, nhưng đồ họa của nó không hề chân thật như Fantasia nên chẳng đem đến cảm giác dao động như bây giờ.

Hiếu đã bị bàn tay với hàng đống nhánh cây bao quanh bấu chặc lấy.

Cậu ngay lập tức dùng kiếm mà chém đứt nó mà thoát ra khỏi sự khống chế này.

Bấy giờ Hiếu mới nhìn thấy tên của hai chủng quái vật mà mình đang đối đầu.

Người mẹ là Mẫu Thụ, người con là Sai Thụ.

Hiếu không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng chắc chắn lão già Oliver có liên quan mật thiết đến việc này. Tuy nhiên, việc quan trọng bấy giờ là phải xử gọn hai con quái vật trước mắt này và quay về hỏi cho ra lẽ.

"Thằng cha đó chơi mình một vố đau đấy." Hiếu nói rồi xông lên.

Mẫu Thụ không để kẻ địch tiếp cận mình, nó liền sử dụng kỹ năng mà tạo nên một tuyến phòng vệ vững chắc bằng hàng tá chiếc rễ cây kêu gọi từ mặt đất bao quanh lấy hai mẹ con nó một cách tuyệt đối. Cho dù Hiếu có chém biết bao nhiêu lần cũng chẳng thể xuyên được lớp phòng ngự, hơn thế nữa, vì lớp phòng ngự này dường như chẳng có yếu điểm nên Hiếu chẳng thể nào gây ra bạo kích, kết quả phương pháp bén lửa đốt rụi tuyến phòng thủ này cũng bị cho vào sọt rác.

Hiếu lùi về phía bìa rừng, cậu đã định chạy ra ngoài nhưng một lớp kết giới đã hình thành, một bức tường vô hình đã chặn lối đi của cậu, theo kinh nghiệm, chắc chắn là nó bao quanh cả khu rừng này.

Mẫu Thụ có vẻ không để con mồi có cơ hội nghĩ cách, mặc dù đang ở trong lớp bảo vệ không thể xâm phạm đấy nó vẫn gọi ra hàng tá rễ cây khác mà ra lệnh tấn công Hiếu không ngừng nghỉ.

Hiếu chỉ vừa thoát khỏi một đợt tấn công thì lại có một đợt khác xuất hiện chỉ sau ba giây ngắn ngủi. Hiếu đành phải chọn phương ấn đánh và chạy.

Cậu cứ như thế mà lùi về tận phía sâu trong rừng.

Mẫu Thụ cũng không để con mồi trốn thoát, nó cùng với lớp phòng vệ đuổi theo với tốc độ điên khùng.

"Con mẹ nó! Thế quái nào boss cấp 50 lại ở trong khu rừng tân thủ cấp 10 đổ lại thế này?"

Hiếu chợt phát giác được cấp độ của nó, quả nhiên đây là một loại boss ẩn mà không phải ai cũng có cơ hội gặp, nếu một người chơi mạnh gặp nó thì có thể nói là may mắn, nhưng một kẻ yếu nhớt như Hiếu gây ra lượng sát thương chỉ cao lắm là 80 mỗi phát thì làm sao mà tiêu diệt được con quái với lớp phòng ngự lên đến con số 20 vạn đây. Đã vậy nó còn hồi phục được nữa, bởi đây là địa bàn của nó, đám rễ cây bên dưới mặt đất dường như là vô tận, có lẽ cách duy nhất là bén lửa thiêu rụi khu rừng mới thắng được.

Hiếu lần đầu tiên cảm thấy mình bất lực thế này. Bởi ở Vạn giới Kỵ sĩ, con boss kiểu Mẫu Thụ vượt qua khả năng chiến thắng của người chơi dường như không xuất hiện trong giai đoạn đầu của trò chơi. Nhất là trong giai đoạn các tân thủ đang làm quen với thế giới, ấy vậy mà cậu lại xui xẻo dính phải cái thứ âm binh này.

Chỉ số sinh mệnh chỉ còn lại một, nếu cậu chết lần này thì không biết hình phạt gì sẽ đến với mình. Nhưng theo câu nói xưa nay, chết là hết. Có nghĩa trường hợp tồi tệ nhất chính là mọi dữ liệu nhân vật của cậu sẽ bị xóa và sẽ phải bắt đầu lại từ đầu.

Hiếu điên tiếc, vừa suy nghĩ cách đối phó vừa phải tránh những đòn đánh dồn dập từ nó.

"Sát thương không cao nhưng đòn đánh ra thì quá nhiều. Con mẹ nó."

Những đòn đánh này mang sát thương gần như không đáng kể, nói so sánh thì nó chẳng khác gì việc lấy dây thun bắn vào da thịt vậy, dù đau nhưng chỉ vài giây, sát thương của chúng gây ra cũng chẳng hề cao. Tuy nhiên nó lại dồn dập vô bờ bến.

Đến thời điểm hiện tại tuy Hiếu chỉ mới bị dính một đòn duy nhất vì sơ suất nhưng điểm hộ thể của cậu đã giảm đi 5 điểm và còn lại 50. Nhờ vậy mà cậu biết được nó đánh không đau, nhưng đó chỉ là khi nó đánh trúng một đòn, nhưng ở đây đòn đánh của nó tựa vạn kiếm quy tông vậy, không may trúng hết thì chỉ có nước lên bàn thờ mà thôi.

Sau hơn ba mươi phút rã rời đánh trả, Hiếu đã bị ép quay về ngôi nhà trong rừng, nơi gọi là nhà của gia đình Kafka.

Và rồi Hiếu nhận ra, nơi này là khu vực an toàn, Mẫu Thụ không còn tấn công cậu nữa, nó đứng bất động bên ngoài mà chẳng tiến sâu vào trong.

Cho đến một lúc sau, lớp phòng vệ được gỡ bỏ và từ bên trong xuất hiện rõ rệt hai nhân dáng loài người, chính là Sandra Kafka và Sara Kafka.

Hai người họ cùng nhau nở một nụ cười thánh thiện hướng về phía Hiếu, đồng thanh vang lên một câu nói:

"Ra đây nào, chúng ta cùng chơi!"

Hiếu biết chỉ số thông minh của hai con quái này có vấn đề, vì vậy cậu mạnh dạng đáp trả:

"Có cái quằn!"