Chương 20 - Người Nổi Tiếng

Phú Bà Thuê Tôi Chơi Game

Chương 20 - Người Nổi Tiếng

Chương 20 - Người Nổi Tiếng

Hiếu đã trải qua hàng tá sự kiện và hiện giờ đang đối mặt với cô chủ.

Câu đã ngồi im như thế này được hơn 15 phút rồi, vậy mà cô chủ chẳng nói gì, chỉ nhìn cậu chăm chăm như thể là một biến thịt đang được đợi rã đông.

Trong suốt khoảng thời gian cậu càng quét cử điểm của lục sắc cự nhân thì đã có một sự kiện xảy ra mà cậu chẳng hề hay biết. Phải, đó chính là sự kiện mình bỗng chốc hóa nổi tiếng trở thành một idol giới trẻ.

Vào 2 ngày trước. Lúc mà cậu vẫn đang chìm đắm trong cơn cuồng sát càn quét cứ điểm lục sắc cự nhân. Một video được quay lại bởi người chơi đã được đăng tải lên fantatube.

Đoạn video ấy vòng 24 tiếng đồng hồ đã đạt được lượt xem lên đến 10 triệu. Thật ra đó là tổng hợp từ rất nhiều video được đăng tải lại nữa. Nhưng sự thật cũng không thể phủ nhận rằng việc một người chơi đồng cấp đi săn bãi quái lục sắc cự nhân nào lại có thể dễ dàng như thế, đã vậy còn liên hồi không ngừng nghỉ. Theo như những bình luận thì người chơi đó đã bỏ ra liên tục 72 tiếng không ngừng nghỉ để có thể tiêu diệt, càn quét cử điểm này.

Và Hiếu cũng chẳng biết sao? Chẳng phải đây là chuyện tốt hay sao? Cô chủ đáng lẽ phải vui vì mình đang sở hữu một người nổi tiếng trong tay cơ chứ? Thế tại sao mà cô ấy lại trưng ra bộ mặt lạnh như băng thế này.

"Haizz."

Cô ấy đã làm như thế suốt 15 phút đồng hồ.

Có lẽ cô ấy không biết, nhưng người đang thực sự sợ hãi hiện tại là Hiếu đây.

Với cậu, việc trở nên nổi tiếng hay không cũng không quan trọng. Tuy nhiên, đóng vai là một người đã ký hợp đồng với cô chủ. Người sẽ phải làm rạng danh cô chủ. Thì chẳng phải mình đáng được khen thưởng hay sao?

Hiếu cứ trầm tư như thế. Cuốn theo dòng suy nghĩ của cô chủ mà cũng chẳng nói gì, chỉ biết im lặng.

Chợt. Cô chủ liếc mắt nhìn Hiếu. Đưa ánh mắt dường như đã nghĩ ra điều gì đó chuẩn bị nói nên lời. Nhưng chẳng hiểu sao lại thở dài và lại im lặng một lần nữa.

Sự việc này làm Hiếu cảm thấy có chút bồn chồn. Còn phải chịu tình cảnh này bao nhiêu lâu nữa đây?

Hiếu liên tục nhìn sang chiếc đồng hồ treo trên cạnh cánh cửa ra vào rồi lại đưa mắt sang nhìn gương mặt thanh tú của cô chủ.

Phải rồi cô ấy hôm nay nhuộm tóc mới.

Chẳng phải nữ giới thường thích khen khi có một sự thay đổi gì đó trên cơ thể hay sao, đặc biệt là tóc.

Dù không muốn nhớ lại nhưng khi trước.mỗi lần Hiếu khen người đã phản bội kia có một mái tóc mới thì cô ấy luôn cười tít mắt, vui cả ngày không ngớt.

Chính vì vậy mà cậu đánh liều. Chỉ còn cách duy nhất này thôi. Cách để phá tan bầu không khí im lặng đến đáng sợ này.

"Cô chủ. Mái tóc hôm nay của cô trông thật lạ."

Rồi Hiếu nhận ra mình vừa nói những câu từ không đáng cho lắm. Đáng lẽ phải nói rằng: "Cô chủ ơi hôm nay tóc của cô trông thật là quý phái."

Có lẽ khoảng thời gian không làm việc ở quầy pub đã làm cho kỹ năng ăn nói của cậu có chút mai một.

Nhưng không sao, cậu sẽ ngay lập tức sửa đổi tình huống này. Nghe thôi bằng một nụ cười thật tươi và một câu nói chữa cháy.

"ý tôi là hôm nay cô chủ có màu tóc mới. Cô mới làm gần đây hay sao? Là đặc biệt đến đây thăm tôi hay là do chuẩn bị một bữa tiệc nào đó?"

Hiếu thấy câu trả lời của mình có vẻ chấp nhận được. Cậu ngay lập tức thỏa mãn với những gì mình đã nói ra. Gương mặt biểu lộ rõ sự thỏa mãn đó.

"Nè. Tôi suy nghĩ kỹ rồi. Lần họp mặt vào cuối tuần này anh sẽ đi với tôi."

Cuối cùng, cô chủ cũng chịu phá tan bầu không khí im lặng này. Ít ra, cô ấy cũng chịu hợp tác với cậu, cho nên Hiếu cũng vô cùng mừng rỡ, ngay lập tức đáp lại.

"Chỉ cần là cô chủ muốn thì tôi sẽ chiều theo thôi."

Cô chủ mở khóe miệng cười.

"Được rồi, nhưng trước tiên có một số việc cần phải làm. Anh dẫn tôi đi xem tủ quần áo của anh xem thế nào? Nhìn anh chắc chắn không phải là người có gu ăn mặc rồi. Tôi cá chắc cái bộ đồ mà anh hay mặc ở quán khi trước là do ông chủ tiệm chuẩn bị."

Hiếu như bị nói trúng tim đen chỉ biết im lặng. Cậu nhẹ nhàng gãi đầu đáp.

"Đúng là chuyện ăn mặc này không thể qua được cô chủ. Trong tủ đồ của tôi hiện tại chẳng có món đồ nào cả. Cô nhìn mà xem." Hiếu nói xong liền chỉ lên bộ đồ mình đang mặc. "Trong tủ toàn bộ lại những đồ y chang nhau như thế này. Nói sao nhỉ? Ừ, người ta gọi đây là phong cách sống tối giản."

"Cho dù có tối giản như thế nào đi nữa thì cũng phải có trang phục cho đi tiệc chứ." Cô chủ phồng má lên giả bộ như giận hờn lắm vậy.

Dù biết là không nên. Nhưng Hiếu vẫn thấy cô chủ thật là dễ thương. Nếu như không có cách biệt về đẳng cấp. Cô ấy không phải là chủ nhân của cậu. Cũng không phải là người thuê cậu làm việc. Thì có lẽ hiểu đã phải lòng cô mất rồi.

Cô chủ đứng dậy bước ra ngoài cửa. Tay vẫn nắm cửa đứng chờ Hiếu.

"Anh còn làm gì nữa? Mau đi thôi?"

Hiếu gật đầu gật đầu rồi liền đi lại, chẳng khác gì con cún vâng lời chủ khi nghe được mệnh lệnh. Riết rồi Hiếu thấy mình chẳng khác gì thú cưng của cô chủ cả. Mặc dù số nhiệm vụ cô nhận được chỉ mới là một. À, tính cả nhiệm vụ lần này có lẽ là hai.

Sau đó Hiếu cùng cô đi xuống sảnh của tòa chung cư cao cấp này. Trên đoạn đường đi ai ai cũng ngước nhìn. Tất nhiên không phải là ngước nhìn Hiếu mà là góc nhìn người kế bên cậu.

Phải. Chính là cô chủ Lam Hy.

Hiếu thì chẳng có gì nổi bật. Ai ai nhìn vào cũng thấy được. Cậu chẳng khác gì một kẻ tôi tớ cho một phú bà lắm tiền nhiều của. Hay trong trường hợp này, nhiều người bàn tán nhất đó chính là một người làm công cho một nữ minh tinh nào đó, hay là một tiểu thư nhà giàu nào đó.

Dẫu sao thì tòa chung cư cao cấp này cũng không phải là giá rẻ. Cho dù người nghèo nhất ở đây, người được cho là sở hữu ít tài sản nhất ở đây thì cũng là dạng mà ở ngoại thành Ufotable này, tức là những thành phố từ các quốc gia khác cũng được xem là giàu có.

Hơn thế nữa. Tòa nhà này cũng nổi tiếng là dành riêng cho những quản gia ở. Hay tòa nhà dành riêng cho những người làm công ở. Tất nhiên là làm công cho những gia đình tài phiệt.

Hiếu mặc kệ những ánh mắt ai dòm ngó đó, bao lời đàm tiếu rằng mình là một kẻ trúng số độc đắc khi vớ được một người phụ nữ giàu có.

Sau cùng. Hiếu cùng cô chủ tiến lên một chiếc xe hạng thương gia.

Chiếc xe này cậu không biết giá cả thị trường nó như thế nào. Nhưng với các thiết kế riêng đặc trưng của cô chủ. Vừa hầm hố vừa trang nhã tím chủ đạo, nổi bật hẳn so với những chiếc xe đậu gần đó, thì kẻ ngốc nhất cũng biết được rằng giá trị của nó không thua kém gì giá trị của một căn hộ ở đây. Thậm chí có thể là hơn. Dù sao thì việc nhà giàu chi trả sở thích của họ. Hay là vào việc tân trang xe cộ vào thời đại này cũng không có gì là lạ. Việc nó ngang giá với một căn hộ thì lại càng quá là dỗi bình thường.

Khi cậu bước vào xe cùng với cô chủ. Người lái xe liền lập tức chào. Một phần cũng rất cung kính cậu. Có lẽ cô chủ đã dặn từ trước rằng phải xem người này có vị trí cao.

Dẫu sao, bây giờ cậu cũng là người nổi tiếng. Là người làm rạng danh cô chủ, cho nên việc sở hữu một chút tiện nghi này cũng không có gì là lạ.

"Đưa tôi đến tòa thương mại."

"Vâng. Thưa cô chủ."

Sau đó vị tài xế chở hai người đi thật nhanh tới một tòa nhà thương mại. Nơi đây là nơi tập trung hàng tá nhãn hàng thời trang đắt đỏ. Nơi mà cho dù một người khá giả ở những thành phố bên ngoài cũng khó có thể mà tiếp cận. Một bộ quần áo ở đây đôi khi còn được đem đi đấu giá, bởi vì ở Ufotable này. Những ai không quan tâm đến thời trang thì không nói. Nhưng những ai đã quan tâm rồi thì họ luôn muốn đồ của mình. Một là càng ít người sở hữu. Hai là chỉ có một mình mình có.

Cho nên trong những khu thương mại này đều có phòng đấu giá cá nhân. Nó được xây nên để khi giữa hai khách hàng xảy ra tranh chấp thì họ sẽ vào đó để đấu giá món đồ bị tranh chấp. Tất nhiên cũng sẽ có một khoản phí phải trả để thực hiện việc đấu giá này, chủ yếu là phí thuê người đứng ra chủ trì buổi đấu giá và phí thuê mặt bằng đấu giá.

Hiếu tạm biệt bác tài xế như một thói quen. Dẫu sao thì kính trên nhường dưới vẫn là một nét đẹp văn hóa của người việt. Cậu không muốn văn hóa đã bị mai một chút nào. À, nhưng mà nếu lớn tuổi quá lại không biết điều.tHiếu cũng chẳng muốn chấp nhặt làm gì, cười trừ rồi bỏ đi, mặc kệ cho người ta làm gì thì làm.

Hiếu được cô chủ dẫn đến tầng 20. Ở tòa nhà thương mại này, thịt càng ở trên cao tầng, giá trị của hàng hóa càng cao. Và tầng 20, là tầng của những bộ quần áo xa xỉ nhất thế giới bật nhất hiện tại.

Hiếu diện mới bước ra khỏi thang máy mà đã bị choáng ngợp bởi sự lộng lẫy của nơi đây. Nếu không biết rằng nơi đây có quần áo nam nữ thì Hiếu nghĩ rằng đây có lẽ là lâu đài chỉ dành cho phái nữ nhiều tiền lắm của mua sắm, giết thời gian mà thôi.

Và Hiếu quả thật bất ngờ khi cô chủ chỉ cần bước qua cửa hàng thương hiệu nào thì nhân viên ở đó đều cúi chồng cô như thể cô là chủ nhân ở đây.

Cô chủ dừng trước một cửa hiệu.

"Tôi thấy trang phục nơi này phù hợp với cậu nhất. Dù sao tôi cũng là một người tâm lý, biết anh không thích ăn mặc những bộ quá là cầu kỳ. Cho nên thương hiệu dành cho những người sống tối giản nhưng bật lên ra sự sang trọng này là phù hợp cho anh nhất. Thấy sao tôi quá tâm lý đúng không?"

Cô chủ liền hất tóc mình, đưa ánh mắt như đợi sự ngợi khen từ người nào đó.

"Cảm ơn cô chủ đang nghĩ tới cảm giác của tôi. Cứ thế này, tôi không biết rằng làm sao mình có thể thoát khỏi bàn tay của cô chủ được nữa đây?"

"Đồ dẻo miệng. Ý của anh là anh định thoát khỏi tay tôi sao? Đừng quên rằng chúng ta có bản hợp đồng đấy. Anh phải phục vụ cho tôi trong vòng 5 năm tới. Thôi không nói nhảm nữa, anh vào đấy, mau đi, tôi lựa đồ cho anh. Đứng im đó, đừng có mà đi đâu đấy."

Hiếu còn chưa kịp chuẩn bị gì thì cô chủ đã lâu bên trong ngắm nhìn những bộ trang phục của mình trong đó, đôi lúc ngước nhìn về phía Hiếu như ám chừng xem liệu món đồ cô lựa có phù hợp với cậu hay không. Ánh mắt nghiêm túc đến mức Hiếu nghĩ rằng cô chủ đang thực sự lựa đồ cho mình bằng cả cái tâm. Có phải đây gọi là nhiệt huyết đi Shopping mà mọi người thường nói? Có thể không đi mua đồ cho mình nhưng khi mua đồ cho người khác cũng rất là nghiêm túc trong việc lựa chọn.

Rồi trong khoảng thời gian chờ đợi cô chủ lựa đồ cho mình. Đứng không thì cũng chẳng biết làm gì nên Hiếu đã mở điện thoại lên và bắt đầu tìm kiếm trên diễn đàn để cập nhật tin tức. Hiện nay cũng đã có bắt đầu rất nhiều hội nhóm theo cái kiểu săn càn quét liên tục không ngừng nghỉ đó, tuy nhiên, hiệu quả họ đạt được lại thật sự không quá cao. Hiếu có thể kiếm được lên tới $100 trong vòng một tiếng 15 phút, tất nhiên là sẽ có sự sai lệch ở đây cả về thời gian lẫn tiền bạc nhưng không quá đáng kể.

Nhưng những người khác họ lại thật sự không đạt được hiệu quả như thế, mức thu nhập trung bình của họ thậm chí còn thấp hơn Hiếu gấp nhiều lần. Thứ nhất là do họ đi săn theo tổ đội. Thứ 2 là kỹ năng của họ thật sự không thể bằng Hiếu được, dẫu sao cậu chúng là một người ở trình độ chuyên nghiệp. Dẫu vậy, những tổ đội chuyên nghiệp nhất cũng khó mà bằng được cậu. Ở bất cứ khía cạnh nào.

Thu nhập trung bình của họ nhận được chưa bao giờ vượt qua con số $30 mỗi giờ ở cùng cấp độ cầu, thậm chí là cao hơn cũng khó mà bằng được vì một cử điểm sau khi được càng quét cũng không hề cao. Cho nên mà nói, bây giờ Hiếu được xem là kẻ kiếm tiền kinh khủng nhất Fantasia.

Hàng loạt những bài đăng trên diễn đàn hỏi thăm về tình hình tin tức.danh tính của người đang nắm giữ kỷ lục này là ai? Tuy nhiên Fantasia là một trò chơi có tính bảo mật rất cao, thông tin đều được Ufotable nắm giữ một cách kỹ càng và được mã hóa nhiều lớp. Cho dù chính phủ có can thiệp cũng không thể nào lấy được thông tin của người chơi.

Chính vì vậy mà Hiếu rất yên tâm khi mà thông tin mình sẽ không thể nào dễ dàng bị lộ ra. Sau khi cập nhật tin tức xong, Hiếu cất điện thoại và bắt đầu đi về phía cô chủ. Xem ra truyền thuyết về việc phái nữ đi shopping có thể kéo dài hàng tiếng đồng hồ hoặc thậm chí nhiều ngày cũng không phải là nói suông.

Cô chủ.người đã đi qua hàng hóa, quầy trưng bày đã quyết định chọn ra 3 bộ trang phục ưng ý nhất.

"Được rồi, ba bộ này là dành cho anh, vào thử ngay đi."

Cầm lấy và theo sự chỉ dẫn của nhân viên bán hàng mà vào phòng thay đồ.

Ba bộ trang phục mà cô chủ lựa chọn đều mang một phong cách tối giản với màu chủ đạo là trắng và đen. Có vẻ cô chủ rất thích màu trắng, cho nên những bộ trang phục này đều có những họa tiết nổi bật lên thành màu trắng. Trong đó, mỗi bộ trang phục đều có những chiếc áo Blazer in hình huy hiệu của Fantasia. Có lẽ đây là bộ trang phục được thiết kế dành riêng cho những người tham gia vào Fantasia. Và thực sự thì xung quanh đây không có bộ nào giống với bồ nào. Mỗi bộ đều là những thiết kế khác nhau.

Hiếu không hiểu được.thú chơi trang phục của nhà giàu cho lắm. Cô thấy thì những chiếc áo Blazer mà cậu đã thử. Nó mang giá lên đến $10.000 mỗi cái. Nhưng mà thiết kế thật sự không có gì quá khác biệt nếu người bình thường nhìn vào. Nó chỉ là đổi một chút họa tiết. Có lẽ đây là cách mà những nhà thiết kế làm tiền những người giàu. Cái này cũng không phải là tiền mà cậu bỏ ra, cô chủ tặng cho mình thì dại gì mà không lấy? Phải. Liêm sỉ ở thời đại này là thứ gần như vô dụng. Một phú bà sẵn sàng trả hàng đống tiền để mua đồ cho bạn, đã vậy còn rất xinh đẹp thì ngu gì mà không nhận lấy?

Châm ngôn sống của Hiếu đã thay đổi kể từ khi gặp cô chủ. Chỉ cần ta vứt bỏ mặt liêm sỉ ta sẽ có tất cả. Tuy nhiên cũng phải biết giới hạn. Chính vì thế mà Hiếu luôn luôn cố gắng tăng thu nhập mỗi giờ của mình ở tại Fantasia để không phải sau này bị tống cổ ra khỏi đường và bị chết đói.

Cô chủ sau khi thấy được Hiếu đã thử tất cả bộ trang phục mà mình chọn liền gật đầu tâm đắc.

"Được rồi. Bây giờ thì tôi sẽ mang nó về giặt ủi. Cuối tuần này tôi sẽ đến thăm cậu một lần nữa và đưa nó lại cho anh. Khi đó chúng ta sẽ bắt đầu khởi hành. Nên nhớ ngủ cho kĩ càng vào, đừng để mắt ra bị thâm quầng đó nhé."

Hiếu gật đầu.

Cô chủ lại nhắc tiếp.

"Nên nhớ, đây là buổi tiệc họp mặt. Không phải là một bữa ăn thông thường giữa những người bạn bè. Tôi sẽ để anh thoải mái, nhưng đừng quên, anh là bộ mặt của tôi. Nếu có ai đó làm gì anh thì cứ bật lại họ, không cần phải sợ tôi gánh hết cho anh."

Hiếu chỉ biết khắc ghi những gì cô chủ nói và gật đầu. Sau đó 2 người cùng nhau rời khỏi nơi đây.

Hiếu cũng có một vài thắc mắc nhưng không dám hỏi thẳng cô chủ. Thứ nhất, cô ấy không hề trả tiền mà cứ lấy đồ rồi đi như thế thôi. Thứ hai, lúc trước, cô ấy bảo rằng chỉ là một cuộc gặp mặt đơn giản, nhớ những người bạn bè mà hôm nay đã trở thành một buổi tiệc họp mặt luôn rồi hay sao? Cô ấy định để cho mình là debut trở thành một người nổi tiếng trước công chúng hay sao?

Nhưng thôi, số phận đã định Hiếu đã trở thành một con rối trong tay phú bà lắm tiền nhiều của này. Là một kẻ nguyện trở thành nô lệ của đồng tiền. Hiếu làm sao tránh được khỏi sự cám dỗ này chứ?

Sau đó thì cũng không phải là đi về nhà hẳn. Hiếu đã cùng cô chủ đi ăn đây đó.cũng là ở tòa nhà thương mại này. Hóa đơn hôm nay, cô chủ đã chi tổng cộng không dưới $100.000. Giới nhà giàu trăm nghìn đô với họ chẳng là gì cả. Cho nên sau ngày hôm nay, Hiếu còn thêm một thắc mắc lớn, liệu khối lượng tài sản mà cô chủ đang nắm giữ vốn dĩ là bao nhiêu là tiền triệu hay là tiền tỷ? Nếu việc chơi Fantasia có giúp cậu sở hữu số tiền khổng lồ như thế hay không?

Nhưng thôi. Cái đó là chuyện của tương lai. Chuyện bây giờ là Hiếu phải cố gắng nâng cao thu nhập hằng giờ của mình. Chính vì vậy mà khi vừa về nhà, cậu liền lập tức đăng nhập vào Fantasia, đầu tiến hành cuộc đi săn càn quét điên cùng của mình như mọi khi.

Và cử điểm tiếp theo này sẽ là cử điểm cuối cùng trước khi cậu đi đến thành phố đầu tiên mà mình sẽ đặt chân đến ở Fantasia.

Bãi săn Thạch Nhân - Golem.

Chương mới hơn