Chương 13 - Khởi

Phú Bà Thuê Tôi Chơi Game

Chương 13 - Khởi

Chương 13 - Khởi

【59:59:35】

Hiếu chỉ vừa kịp đưa mắt nhìn vào khung đếm số lơ lửng, đầu óc còn chưa thu nạp hết loại thông tin hiện ở bên trái mà đã phải bỏ chạy thật nhanh. Linh cảm, trực giác của một người từng trải qua thời gian chinh chiến hàng tá sự kiện nguy hiểm trong Vạn giới Kỵ sĩ cho cậu biết mình đã hoàn toàn bị bao vây. Tình cảnh hiện giờ làm Hiếu cứ như cừu lạc giữa bầy sói bị bỏ đói nhiều tuần trời.

Hiếu chạy về phía ngôi nhà vì nghĩ nó sẽ an toàn, nhưng kết giới bảo vệ đã hoàn toàn bị lũ quỷ con phá vỡ, chúng đã chiếm đóng ngôi nhà thành công trở thành tử địa.

Tặc lưỡi, Hiếu đành phải chạy sang một hướng khác, từng giây từng phút đều phải né tránh rồi xuống tay với những sinh vật mang hình dáng đứa trẻ chưa trưởng thành. Nếu một người bình thường lâm vào tình cảnh này thì ắt hẳn họ sẽ buông tay mà chịu cho đái tiểu quái này vì đạo đức không cho phép họ làm vậy.

Tuy nhiên Hiếu tại thời điểm này đã không còn là một con người mang mấy cái đạo đức tiêu chuẩn đó vào một trò chơi như thế này. Cậu từ thuở chập chững bước vào Vạn giới Kỵ Sĩ cũng đã phải kinh qua hàng tá nhiệm vụ thử thách đạo đức còn hơn thế này. Ban đầu đúng là cậu đã buông tay vì không để đạo đức của mình bị lây chuyển. Thế nhưng sau cùng, cậu nhận ra một chân lý.

‘Đây là trò chơi, không phải thực tại. Những kẻ nhầm lẫn giữa hai bên nên đến bệnh viện tâm thần.’

Thế nên Hiếu đã hoàn thành cả tá nhiệm vụ liên quan đến vấn đề đạo đức mà thế giới thực cho dù có người đưa cậu một vali tiền để làm vượt qua ranh giới đạo đức đó thì cậu cũng sẽ thẳng thừng từ chối.

Phải, trò chơi là trò chơi, đây chỉ là thế giới ảo.

Hiếu đã phải quần quật như thế suốt nhiều tiếng đồng hồ cho đến khi thanh kiếm tưởng chừng khó bị phá vỡ đã tan biến vào hư vô, độ bền của nó đã hoàn toàn chạm mức [0] sau khi cậu đỡ một đòn liên kích từ lũ quỷ nhỏ.

Hiếu đã chạy trốn mãi từ đầu đến giờ, bản đồ của Fantasia đúng là rộng hết chỗ nói. Dù đây chỉ là một khu rừng nhỏ trong số hàng tá khu rừng khác ở Fantasia, vậy mà nó lại lớn đến mức cậu chạy đến mức cũng cảm thấy mệt mỏi.

Bị vây công mà không thể đáp trả vì thiếu vũ khí làm Hiếu càng thấy bất lực, giờ đây cậu mới hiểu câu nói kiếm sĩ trong tay không có kiếm thì liệu có còn là kiếm sĩ hay không.

"Con mợ nó cho anh bây nghỉ một chút coi!"

Hiếu hét lên mà chạy tiếp về phía trước, cậu nhận ra mình đã đi qua nơi này đến lần thứ ba rồi, vậy là cậu đã chạy vòng quanh khu rừng ít nhất là ba lần.

Lũ quỷ con nằm ở khắp nơi, cho dù Hiếu có chạy như thế nào thì chúng cũng sẽ đợi sẵn ở một nơi nào đó có cây tồn tại, cũng đúng thôi, đây là rừng và chúng thì được sinh ra từ cây cối, lãnh địa này của chúng được gọi là thiên thời địa lợi còn gì.

Hiếu chạy một lúc thì cuối cùng cũng quay lại vị trí ban đầu trong vô thức, là ngôi nhà của gia đình Kafka. Ở đó Mẫu thụ hiện giờ đã đứng ỡ giữa sân nhà với hàng tá lũ quỷ con bao quanh. Hiếu chưa kịp phát giác chạy tiếp thì cũng đã bị bao vây không lối về.

"Thôi bỏ cuộc. Bọn mi muốn làm gì thì làm đi!" Hiếu bất lực và quyết định sẽ để mặc chúng quyết định đời mình. Một kẻ tay không tấc sắt mà đòi đương đầu với một đội quân  chĩa nòng súng về phía mình đúng là thứ ảo tưởng chỉ có trên phim truyện.

"Ngươi, kẻ được thần linh gửi đến, một Hầu cận thần linh. Người đã đủ tiêu chuẩn." Mẫu thụ chợt lên tiếng, một âm thanh của người phụ nữ mạnh mẽ như một nữ tướng trên chiến trường vang lên làm Hiếu bật người dậy.

"Ta? Một hầu cận thần linh á?" Lúc này Hiếu mới chợt nhớ ra, những người chơi như Hiếu được những NPC xem là các "Hầu cận thần linh", những người được "Thần" hay gọi theo thuật ngữ quốc tế là "Kami" phái xuống để tiêu diệt những mầm mống ác quỷ đang làm ô uế thế giới này.

"Đủ tiêu chuẩn gì chứ?" Hiếu thắc mắc, nghiêng đầu nhìn Mẫu thụ.

"Người đã vượt qua bài kiểm tra sống sót trong vòng 60 tiếng bị đuổi bắt."

Hiếu còn chẳng nhận ra mình đã chơi trò rượt đuổi này suốt 60 tiếng đồng hồ. Liệu có phải như vậy? Cậu không chắc. Cậu còn chẳng thấy cái gì gọi là kiệt sức trong quá trình tháo chạy khỏi bầy đàn quái vật. Có phải thời gian của lũ quái vật này đếm khác so với người chơi không?

‘Không phải’. Hiếu lắc đầu vì khi cậu nhìn sang bảng đếm số, thứ mà cậu đã quên rằng nó có tồn tại, nay đã hoàn toàn dừng lại ở 6 con số [0] cả giờ, phút và giây.

Trong lúc Hiếu đang ngơ ngác về vấn đề thời gian thì mẫu thụ đã đến bên cậu, hóa lại thành dạng người là người vợ hiền từ trước kia. Bà ta cúi chào Hiếu theo kiểu Dogeza của Nhật Quốc, vô cùng cung kính.

"Xin thứ lỗi vì phải kiểm tra ngài bằng cách này. Tôi là Hậu duệ của Ngự Thần Sư đã lang thang hơn một vạn năm cho đến khi gặp được ngài. Vì một số lý do nên tôi buộc phải thử thách ngài như vậy. Ngài là người duy nhất sở hữu hai biến thể của Nhất phân tầng và Tam phân tầng, ngoài ra ngài đã bị giết chết bởi một "Chủ Quân" từ phe Quái vật khi chưa khai mở Chức Nghiệp. Hai điều kiện mà chính cựu chủ nhân của tôi đặt ra để tìm người kế vị."

Hiếu đã nắm rõ, qua những gì mà người phụ nữ này nói. Cậu sắp nhận được một kỳ ngộ gì đó mà không phải ai cũng có được. Cái này có phải gọi là ăn gian không nhỉ? Một kỳ ngộ mà chỉ duy nhất mình mới có được nếu theo những gì bà ta nói. Trong Fantasia thì các kỳ ngộ không hề ít, nhưng kỳ ngộ này thì ắt hẳn chỉ có một.

Hiếu gật gù thỏa mãn, xem ra việc xách quần mà chạy suốt thời gian qua với cậu không hề uổng công sức tí nào.

"Đại khái tôi đã hiểu rồi. Vậy có phải tôi sẽ nhận được gì từ thử thách đã xong của bà đúng không?"

Hiếu liền bật bảng nhiệm vụ lên, thử thách phần thưởng trước kia đã hoàn toàn bị xóa bỏ, thậm chí cái nhiệm vụ còn chẳng còn, cả chuỗi nhiệm vụ liên quan tới gia đình Kafka này cũng hoàn toàn bị xóa sổ như chưa từng tồn tại.

‘Thì ra là vậy, là do bà ta thao túng nhiệm vụ sao? Không. Người thao túng ngay từ đầu là vị Ngự Thần Sư kia mới đúng.’ Hiếu chợt run người vì nghĩ tới việc mình đã bị dẫn dắt ngay từ đầu, cứ như một con rối để người khác mặc sức dẫn lối vậy.

"Thưa ngài. Giờ đây tôi sẽ truyền lại cho ngài chức nghiệp mà cựu chủ nhân của tôi để lại. Ngài có muốn nhận lấy chức nghiệp này không?" Người phụ nữ ngước đầu nhẹ nhìn Hiếu, trông chờ câu trả lời đến từ vị truyền nhân do chính Ngự Thần Sư mà mình trung thành vạn năm nay.

"Tôi đồng ý, nhưng trước mắt tôi đã có chức nghiệp rồi. Làm như vậy thì không phải đi ngược lại với ý chí của Thần Linh sao?" Hiếu không biết rằng phải gọi "Xung đột hệ thống" với những NPC này như thế nào. Nhưng suy xét cho cùng thì Thần Linh đối với họ dường như là Đấng tối cao, nếu làm trái lệnh gì đó thì sẽ xảy ra lỗi hệ thống và bị xem như một "Bug", kế đến sẽ bị xóa bỏ và sửa chữa. Khía cạnh này thì dùng cụm "Xung đột hệ thống" vẫn là hợp nhất.

"Chuyện đó thì ngài không cần phải bận tâm. Cựu chủ nhân của tôi đã dự liệu mọi thứ. Ở thế giới này, khi ngài chết đi thì linh hồn vẫn sẽ được lưu lạc lại trên trần thế. Và linh hồn mang theo những ký ức đã được lưu trữ từ trước, trong đó có thứ gọi là Chức Nghiệp. Con người không thể tái sinh mà mang theo ký ức khi trước được. Nhưng với những Hầu cận thần linh như ngài thì đó là chuyện quá đỗi bình thường. Vì vậy tôi xin phép được truyền lại chức nghiệp và sau đó sẽ mạn phép kết liễu ngài. Và việc ngài cần làm tiếp theo thì Cựu chủ nhân của tôi nói rằng người nhận được Chức nghiệp ắt sẽ tự biết làm gì."

Hiếu lắng nghe chăm chú rồi gật đầu khi mọi thứ đã thẩm thấu vào trong bộ não nhỏ bé của mình. Cậu đưa ánh mắt có chút ngờ vực về phía người tự xưng là kẻ đứng sau chuỗi nhiệm vụ đầy tính sắp đặt mà cậu vừa phải trải qua.

Hiếu biết Fantasia là một trò chơi được truyền thông rầm rộ vì thế giới rộng lớn đầy biến số, sự can thiệp của Ufotable vào trò chơi dường như là không đáng kể, đến mức gần như chẳng tồn tại. Nhiệm vụ duy nhất của họ theo báo chí hay phát ngôn chính thức từ chủ tịch của dự án Ufotable Fantasia này là họ chỉ có trách nhiệm quản lý, thống kê lưu lượng người dùng dẫn nhập vào Ufotable Fantasia và đảm bảo quá trình đó diễn ra êm xuôi.

Mọi can thiệp của họ vào thế giới hay hệ thống nhiệm vụ của trò chơi dường như là không có. Họ chỉ có can thiệp nó bằng một thứ, đó là những bảng thông tin nhiệm vụ, và chỉ có thế. Chỉ cần nhiệm vụ xuất hiện thì sẽ có bảng thông tin kèm theo.

Tuy nhiên ở mức độ một nhiệm vụ mở khóa chức nghiệp ẩn với hàng tá yêu cầu mà tỷ lệ xuất hiện dường như phụ thuộc vào nhân phẩm tích cả mấy đời rồi dùng trong một lần này đúng là chẳng thể tưởng tượng được.

Và Hiếu thì lại là trường hợp có vẻ dùng hết nhân phẩm mà cả dòng họ tổ tiên đã tích góp cho mình từ thời kỳ đồ đá đến thời hiện tại mà gặp được cái kỳ ngộ mà chắc chắn chỉ có mình mới có này.

"Được rồi. Tôi còn deadline phải chạy nên bà cứ nhanh đi."

Hiếu nói xong thì liền giang hai tay rộng thật rộng, ngước mặt lên trời với tâm thế đã chuẩn bị để đón nhận cái chết.

Cảm giác này đúng thật là điên khùng. Bình thường Hiếu đã chết khi chiến đấu với quái vật biết bao nhiêu lần. Nhưng khi tự mình đón nhận cái chết một cách chủ động như vậy đúng là trải nghiệm có một không hai.

"Tôi mong rằng ngài hãy tiếp bước con đường mà cựu Chủ nhân của tôi đã bỏ lỡ."

Và rồi người phụ nữ ấy hóa thành hàng trăm chiếc đinh gỗ  mà phóng liên hồi về phía Hiếu. Hệ thống tái tạo cơn đau hiện giờ đang hoạt động với công suất tối đa là Một nghìn phần trăm, tức mỗi cơn đau Hiếu phải chịu đau hơn bình thường một nghìn lần.

Hiếu rên lên từng lời thảm khốc, đến mức khi cơ thể đã hoàn toàn chẳng còn gì và tan biến giữa không trung.

[Điểm Sinh Mệnh của Người chơi V#177013 đã cạn]

[Người chơi V#177013 sẽ bị cưỡng chế đăng xuất]

[Hình phạt cho việc cạn kiệt điểm Sinh Mệnh]

[Người chơi V#177013 đã bị xóa khỏi Ufotable Fantasia]