Chương 51: Tru Thiên Bá Quyền

Phong Vân Quyển 4

Chương 51: Tru Thiên Bá Quyền

Chương 51: Tru Thiên Bá Quyền

Tương lai đối với ta là một điều đến từ quá khứ. Nàng là tình yêu đầu của ta và cũng sẽ là tình yêu cuối cùng ta theo đuổi.

Mười năm trước hắn đã gặp nàng.

Mười năm sau hắn vẫn không thể quên nàng.

Đời người được mấy lần mười năm cơ chứ, riêng với hắn thanh xuân có đẹp mấy, cũng không bằng khoảng thời gian ngắn ngủi bên cạnh nàng mười năm về trước đó.

Người có thể cao lên tóc có thể dài ra nhưng trái tim thì vẫn vậy, vẫn thủy chung với một người.

Còn nhớ Thần Phong khi đó bị Độc Diêm La bắt giữ dùng làm vật thử thuốc cho những ý tưởng điên rồ của ông ta. Một danh y tài giỏi dùng y thuật cao minh của mình để cứu người, thì thật là phúc cho chúng sinh. Nhưng một thần y lại dùng y thuật của mình để hại người thì đúng là tai họa. Độc Diêm La chính là một trong số ít những dược sĩ thiên tài dùng thuốc để làm chuyện ác.

Sở dĩ lão ta để đám dược nhân tự do đi lại bởi vì nếu chúng không dùng thuốc do lão đặc chế, thì chúng không thể nào sống nổi.

Bởi vậy mà đám Thần Phong được tự do đi lại thoả mái trong Vạn Độc Cốc, chúng không thể bỏ trốn vì nếu không có thuốc của Độc Diêm La chúng sẽ mất mạng. Như vậy bỏ đi đồng nghĩa với tự tìm cái chết.

Nghĩa phụ Hoàng Ảnh thì bị lão biệt giam trong một gian phòng bí mật. Lý do vì Hoàng Ảnh là Đông Doanh đệ nhất cao thủ, Độc Diêm La muốn nghiên cứu thể chất của ông ta, để tìm ra sự ưu việt khiến Hoàng Ảnh lợi hại như thế.

Thời gian này là khoảng thời gian tối tăm nhất trong cuộc đời của Thần Phong. Ngày nào cũng bị chất độc trong người dày vò. Sống không được chết cũng không xong. Đã có lúc nó muốn quên sinh giải thoát số kiếp đen tối này. Nhưng nghĩ đến nghĩa phụ của nó, người từng hi sinh một cánh tay để cứu nó đang phải chịu đau đớn đày đoạ, nó phải tiếp tục sống, nó phải cứu được nghĩa phụ.

Ở cái tuổi của nó đã có thể kiên định như vậy cũng là rất hiếm hoi. Nhưng nếu biết nguyên nhân thì đó lại là chuyện quá đỗi bình thường. Cha nó Đoạn Lãng mới tám tuổi đã ra nhập Thiên Hạ Hội chịu bao khó khăn gian khổ, mười tuổi Đoạn Lãng đã ôm mộng chí lớn trấn Hưng Đọan Gia, đánh bại Hùng Bá nhất thống giang hồ.

Tuy không di chuyền sự nham hiểm xảo trá của Đoạn Lãng, nhưng nó cũng được thừa hưởng sự kiên trì và nghị lực hơn người của cha nó.

Thời cơ đã đến nó cùng đám dược nhân lập mưu giết chết Độc Diêm La, cứu được Hoàng Ảnh thoát khỏi bàn tay của tên lang y tàn bạo ấy.

Sau khi được cứu thoát, do bị dày vò nhiều năm Hoàng Ảnh sức khỏe suy yếu, công lực gần như mất hết. Thần Phong không muốn nghĩa phụ phải chịu đau đớn bởi chất độc còn lại trong người của Độc Diêm La. Nó bèn lấy hết tất cả y thư dược điển của lão để lại rồi tự mình nghiên cứu, nhằm tìm cách cứu tính mạng cho nghĩa phụ. Trong khoảng thời gian này nó vừa chăm sóc nghĩa phụ vừa lên núi hái thuốc đem bán sống qua ngày. Mỗi khi xuống núi đi qua thôn nọ, vì bản thân xấu xí nên luôn bị người ta bắt nạt, xua đuổi như một điều xui xẻo.

Chỉ có một tiểu cô nương không muốn thấy nó bị lăng nhục, nên mỗi lần như thế lại đứng ra can ngăn. Thì ra tiểu cô nương ấy là con gái của một đại phú hộ nổi tiếng trong vùng, có thể xem là một thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc.

Tiểu cô nương ấy không những không chê nó xấu xí, bởi ngay từ khi sinh ra nó đã bị trúng Lam Ngân Độc Tuyết của Tuyết Tâm Nam, đã xấu lại càng thêm xấu hơn. Tiểu cô nương họ Cung Bổn đó đã không chê tướng mạo khó coi của nó, mà còn thường xuyên cùng nó lên núi hái thuốc.

Khoảng thời gian vui vẻ nhất trong đời nó ấy đúng là trong ngày đông lạnh lẽo lại vương một tia nắng vàng. Có điều ngày tháng vui vẻ chẳng được bao lâu, âu cũng là ý trời gặp nhau là duyên nhưng bên nhau bao lâu lại là do số phận của mỗi người.

Sau những tháng ngày dày công nghiền ngẫm nó đã tìm ra được cách giải độc cho nghĩa phụ một cách kỳ tích. Hoàng Ảnh sau khi tỉnh lại nghĩ tình đứa trẻ này vì mình mà làm bao điều, ông phá lệ truyền thụ võ công của mình cho Thần Phong.

Thế là từ đó Thần Phong ở lại luôn độc lô cùng nghĩa phụ chuyên tâm luyện võ, để có thân thể tráng kiệt đủ sức bức hết Lam Ngân Độc Tuyết ra ngoài. Chính vì vậy từ đây nó không còn xuống núi nữa.

Sau vài năm chuyên chú khổ học tâm pháp do Hoàng Ảnh truyền thụ, Thần Phong như thoát thai hoán cốt. Từ đứa bé phù nề xấu xí ngày nào giờ đây đã trở thành chàng trai khôi ngô tuấn tú, cao lớn hơn người. Cho dù ngày nào cũng chuyên tâm luyện võ nhưng sâu trong tâm chí chàng chưa bao giờ quên hình bóng của Diệp Phù.

Ngay khi võ công đạt thành chàng vội xuống núi đi tìm người con gái năm xưa. Nhưng thế sự thay đổi vô thường, vì Thần Phong đã khỏi bệnh lại trở nên thay đổi rất nhiều từ ngoại hình cho đến vóc dáng, nên Diệp Phù đã không nhận ra cậu bé xấu xí năm xưa.

Nhưng chàng không hề nản chí mấy ngày sau lại xuống núi tìm nàng. Nhưng khi vừa đến Cung Bổn gia trang thì lửa cháy ngút trời thây chất đầy nội phủ. Lo lắng cho Diệp Phù chàng đã phi thân vào biển lửa, song thế lửa quá mạnh khó mà tìm ra tung tích của cô nương ấy.

Có ngờ đâu khi đó Diệp Phù không ở trong trang viên Cung Bổn, mà nàng đang đi thăm một người họ hàng ở xa. Đúng lúc đó nàng bỗng nhiên trở về, trong biển lửa ngút trời Thần Phong lại từ trong đó đi ra, vô tình nàng nghĩ nhầm chàng chính là hung thủ sát hại gia đình mình.

Tình ngay lý gian trong cơn phẫn nộ vì mất đi những người thân yêu, một cô gái liễu yếu đào tơ như Diệp Phù cũng cầm đao sống mái với kẻ thù. Nhưng nàng đây có biết người nàng đang muốn giết chính là người hết mực yêu thương nàng.

Thần Phong sững sờ chàng không tránh cũng chẳng né, chàng muốn dùng tính mạng chứng minh rằng mình hoàn toàn vô tội.

Nhưng Diệp Phù trong lúc tâm trạng kích động đã muốn một đao giết chết chàng, may thay Hoàng Ảnh đến kịp lúc và cứu chàng đi.

Còn Diệp Phù vì lo sợ kẻ thù tìm đến nhổ cỏ tận gốc nên cũng bỏ đi thật xa. Từ đó về sau Thần Phong không còn biết thông tin gì về nàng nữa.

Tình đầu sớm nở chóng tàn, người cũng đã đi xa nhưng trong trái tim chàng vẫn không thể nào quên được hình bóng của người con gái ấy.

Ngày qua ngày, tháng tiếp tháng, năm thêm năm trong tâm trí Thần Phong vẫn không thể quên Diệp Phù. Đúng là tình cảm dầm mưa thấm lâu ai nào ngờ. Chính vì thế khi về Trung Nguyên tìm cha ruột, chàng đã gặp Đinh Nhu.

Đinh Nhu có bảy tám phần giống Diệp Phù nên chàng không thể kìm nén lòng mình được. Chính thế nên mới để Lam Vũ lợi dụng đi chiến Thắng Nhất Đao.

Cũng chính cô gái Đinh Nhu này mà chàng xuýt chút nữa bỏ mạng tại Thập Tướng Lăng trong tay đám người của Tuyết Tâm Nam.

Đinh Nhu chính là mầm họa đối với Thần Phong nên sau khi biết sự tình, Dịch Phong đã một chưởng giết chết cô ta rồi nói dối là người của Lam Nguyệt Tông đã làm.

Chính mắt Thần Phong đã nhìn thấy thi thể của Đinh Nhu, nhưng hôm nay khi thấy cô gái kia chàng vẫn không thể tự chủ được mà đi theo.

Đâu ai ngờ người con gái giống Đinh Nhu đó lại chính là Cung Bổn Diệp Phù ngày đêm chàng mong nhớ. Cuộc đời luôn tồn tại những chuyện bất ngờ, đi tìm hoài chẳng thấy vậy mà giờ đây lại tình cờ gặp nhau ở chân Thiên Ân Thành này.

Người đã ở ngay trước mắt một cách rõ ràng, là Diệp Phù bằng xương bằng thịt chứ không phải trong mộng. Chàng có rất nhiều lời muốn nói, có rất nhiều tâm sự muốn dãi bày. Nhưng bản thân lại bị một quyền cực mạnh của Cung Bổn Đệ Nhất, khiến ngũ nội nhộn nhạo, lòng muốn nói mà miệng thì bị những cơn đau quặn thắt khoá chặt.

Thần Phong sau khi trúng sát quyền kình thấu phủ tạng mới bàng hoàng phát hiện ra một quyền khi nãy rất quen thuộc. Đây chính là sát chiêu Vãng Sinh Cực Lạc của Vô Hỷ môn chủ Dị Võ Đạo Đông Doanh.

Nhớ ngày trước Thần Phong trúng một quyền của Vô Hỷ nếu không có nghĩa phụ Hoàng Ảnh, dùng nội lực Hoàng Kim Đao khí tương cứu, có lẽ chàng đã mất mạng bởi quyền chiêu Vãng Sinh Cực Lạc này. Lúc trước với bây giờ công lực của Thần Phong đã ở một cảnh giới khác nhưng quyền này cực nặng, tuy không thể gây ảnh hưởng đến tinh mạng, nhưng cũng làm chàng đau khổ trong chốc lát.

Công lực của hán tử thiết diện kia phải nói cao hơn Vô Hỷ, quyền kính xoắn phủ tạng lại làm chàng quặn thắt không nói được nên lời.

Trong cảm giác hoa mắt chóng mặt, chàng chỉ cảm thấy hương thơm tỏa ra từ hơi thở ấm nồng của nữ tử kia phả vào mặt chàng.

Nàng đã ở rất gần, Cung Bổn Diệp Phù chàng ngày đêm nhớ mong chỉ cách chàng có một cái với tay thôi, nhưng bụng chàng đau thắt muốn đưa tay ôm lấy nàng cũng khó khăn vô cùng. Mái tóc ấy, ánh mắt ấy và cả mùi hương tỏa ra từ hơi thở của người con gái ấy, nàng đích thực là Cung Bổn Diệp Phù ngày xưa.

Thần Phong một tay ôm bụng, mặt mũi nhăn nhó vì đau nhưng ánh mắt chàng không dời khỏi nàng. Miệng lắp bắp muốn kêu tên nàng, muốn nói cho nàng biết "ta là Thần Phong đứa trẻ xấu xí mà mười năm trước nàng cưu mang đây".

Dù muốn nhưng chàng cố gắng mấy môi cũng chỉ lắp bắp mà không nói được nên lời. Thần Phong kể từ khi được Bộ Kinh Vân và Phá Quân khai thông Khí Hải Vô Nhai, công lực của chàng đã mãnh tiến không ngừng. Vậy mà một quyền này làm chàng phải câm lặng như thế đủ thấy nội lực của người tên Cung Bổn Đệ Nhất này cao siêu đến nhường nào.

- Huynh muốn nói gì với ta sao?

Cung Bổn Diệp Phù dường như cũng cảm nhận được điều gì đó trong ánh mắt của chàng. Bởi ánh mắt ấy không hề có ác ý, ngược lại còn tỏa ra sự ấm áp ngập tràn yêu thương. Nàng từ từ tiến gần hơn nữa đến nam tử xa lạ nhưng lại gợi lên cảm giác quen thuộc kia.

- Huynh có thể trúng một quyền của đại ca mà không chết, thật là một kỳ tích đó nha. Xem ra huynh cũng là một cao thủ trong võ lâm Trung Nguyên.

Diệp Phù khẽ nhoẻn miệng cười trong sự tò mò thích thú, bởi đại ca nàng là một siêu cấp cường giả, mỗi khi xuất quyền đều có kẻ vong mạng.

Đúng vậy không chỉ có nàng mà người xuất quyền Cung Bổn Đệ Nhất cũng có chỗ hoài nghi về Thần Phong.

"Tiểu tử này bề ngoài bình thường không có phong phạm trọc trời khuấy nước của một cường giả. Nên khi này ta chỉ sử ra ba thành công lực, nghĩ rằng có thể giết chết hắn rồi. Nhưng khi quyền trúng người hắn cảm giác kình lực thấu xuống nước làm quyền kình tiêu biến đi rất nhiều. Rốt cuộc là thứ công phu kỳ lạ gì"

Cung Bổn Nhất đứng như trời trồng, bởi nguyên tắc của hắn là quyền xuất ắt đoạt mạng, nhưng sau một quyền khi này Thần Phong vẫn chưa chết làm hắn cảm thấy bị sỉ nhục. Mặt hắn đanh lại ánh mắt lộ tia sát cơ, lầm lỳ tiến tới như một tảng đá nặng nề.

- Muội muội tránh ra để ta giải quyết hắn tránh ảnh hưởng đến cuộc hành trình của chúng ta.

Cung Bổn Đệ Nhất từ từ bước tới hai bàn tay nắm chặt đến nỗi phát ra những tiếng kêu rôm rốp, không những thế sát khí tỏa ra cùng mỗi bước chân của hắn lan tỏa khắp Thiên Ân Thành làm những người đang ngủ sâu cũng phải thấp thỏm bất an, ác mộng ập tới trong vô thức.

- Không đại ca! Huynh từng nói nếu ai trúng một quyền của huynh mà không chết, huynh sẽ tha cho người đó. Huynh làm ơn tha cho người này được không.

Diệp Phù quay lại hoa dung thất sắc khi thấy bộ mặt khủng bố của đại ca. Nàng khẩn thiết van xin hắn tha mạng cho Thần Phong.

Thấy người con gái mình thương đang van xin tha mạng cho mình, chàng cảm thấy mình thật vô dụng, chỉ trách tài không bằng người mới gây nên sự nhục nhã này.

- Không được! Tên này đã thấy mặt chúng ta. Rất có thể ảnh hưởng đến kế hoạch đến Trung Nguyên này của chúng ta. Hắn không thể không chết.

Cung Bổn Đệ Nhất đã tiến rất gần Thần Phong, quyết tâm lấy mạng chàng đã in hằn trong ánh mắt của hắn.

- Không muội không muốn huynh giết người này.

Diệp Phù nhoài người tới ôm lấy nắm quyền của hắn.

- Diệp Phù! Muội làm cái gì vậy mau tránh ra.

Cung Bổn Đệ Nhất vì một quyền vừa nãy không giết được Thần Phong trong lòng còn bực tức. Hắn hất nhẹ một cái khiến tiểu muội ngã sang một bên. Hắn vung quyền định kết liễu Thần Phong.

Thấy người mình yêu vì van xin tha mạng cho mình mà bị hất ngã, Thần Phong bất phẫn gân mạch toàn thân căng cứng. Muốn tung người lên đối kháng với gã kia, nhưng vừa xung động thì bụng đau nhói dù muốn cũng hữu tâm vô lực.

Lẽ nào Thần Phong này lại mất mạng như thế,người thương vừa gặp lẽ nào lại âm dương cách biệt. Chàng không cam tâm tuyệt đối không cam tâm. Thần Phong hai hàm răng cắn chặt, hai mắt nhắm nghiền chàng cực kỳ bất phẫn, chỉ trách ông trời đã không cho chàng cơ hội. Không cho chàng trước khi chết được nói một câu thật lòng với Diệp Phù.

Quyền của Cung Bổn Đệ Nhất đã giơ cao như lời phán xét cuối cùng của Hắc Bạch Vô Thường với kẻ đã hết dương khí. Từ nắm quyền to lớn nhuệ khí cái thế phát ra làm các mái ngói của những mái nhà xung quanh như bật lên cả tấc. Trúng một quyền này e rằng sau đó bức tường kia sẽ xuất hiện một vết lõm sâu cùng máu thịt bầy nhầy, bên một chiếc áo màu lam với vết máu loang lổ.

- Ngươi là kẻ đầu tiên được chết dưới Tru Thiên Bá Quyền của ta. Hãy cảm thấy vinh hạnh về điều đó.

Cung Bổn Đệ Nhất nhìn Thần Phong rồi vung quyền, bên tai chàng chí nghe thấy tiếng vù vù vang lên. Trước ngực đã cảm thấy một nguồn lực trầm trọng bổ tới. Lẽ nào con của Đoạn Lãng lại kết thúc số phận ở đây như thế này sao.

Nhưng thật sự hôm nay Thần Phong khí số chưa đến mực tận tuyệt, bởi ngay khi quyền sát ngang mày của chàng thì một giọng nói cất lên.

- Đệ Nhất dừng tay!

Chỉ một lời nói nhưng nội kình không nhỏ, độ thẩm thấu rất lớn, người đó tuy nói lớn lớn đến mức cả lũ rơi đậu bên cây cổ thụ chết khô giữa trấn cũng sợ hãi bỏ chạy.

Nhưng kỳ lạ người đó nói lớn đến thế nhưng không làm kinh động giấc ngủ của bất kỳ người dân nào trong thị trấn. Có thể sử dụng âm thanh kỳ diệu đến mức cho người nào nghe người đó mới có thể nghe. Thuật thiên lý truyền âm này thật quá vi diệu mà võ học Trung Nguyên chưa từng xuất hiện. Thay đổi hướng đi của luồng âm thanh, điều khiển cho đúng người mình muốn quả thật là một môn âm công rất phức tạp.

Thần Phong vừa nhắm mắt chờ chết, bỗng cảm nhận thế quyền chững lại, chàng bèn mở mắt ra xem sự việc ra sao. Chỉ thấy một nắm đấm to lớn kề sát lông mày, chỉ cần hắn nhích một ly nữa thôi là chàng sẽ mất mạng.

"Rắc rắc"

Bên tai Thần Phong xuất hiện những tiếng động lạ, nhìn sang thì ra bức tường chàng đang dựa lưng vào đang nứt rộng ra. Rõ ràng quyền có thể thu nhưng nhu kình vẫn thấu ra xung quanh, đủ thấy người dùng quyền lực sát thương mạnh đến nhường nào.

- Mẫu thân đến rồi!

Tiếng nói trong trẻo êm tai đó chính là của hường y nữ tử Diệp Phù. Trong thanh âm của nàng không dấu nổi sự vui mừng khi người thứ ba này xuất hiện, nàng reo lên sung sướng mà quên hẳn mọi muộn phiền trước đó.

- Tại sao ngăn con giết tên tiểu tử này?

Cung Bổn Đệ nhất đứng im lặng như một bức tượng, trên mặt như bị dội một gáo nước lạnh, hắn rõ ràng đang hậm hực không vui.

- Đệ Nhất! Con đừng quên những gì cha con đã dặn trước khi chúng ta tới Trung Nguyên.

Thần Phong lúc này đang toàn lực điều khí để trục dư kình ra ngoài, sau đó sẽ nghĩ kế thoát thân. Nhưng thấy một cao thủ như Cung Bổn Đệ Nhất lại phải hiệu lệnh cho một người thì chàng thực sự tò mò.

Chàng phóng tầm mắt chỉ thấy trên cao một bóng đen đứng đó, người này thân hình nhỏ nhắn cân đối rõ ràng là một nữ nhân. Có điều toàn thân hắc y nữ nhân đó hoà cùng màn đêm nên khó hình dung ra tướng mạo người đó. Chỉ thấy người này đang đứng trên một cành cây rất nhỏ, như chưa chim đậu trên cành cây vậy. Khinh công người đó hẳn là phải rất tài giỏi.

- Tuyệt đối không được để lộ võ công ra bên ngoài.

Trời lạnh, khí lạnh cũng không bằng hơi lạnh toát ra từ lời nói của một kẻ mất hứng. Cung Bổn Đệ Nhất đã miễn cưỡng thu quyền rồi quay lưng bước đi. Nhìn bờ vai rộng lớn và bước đi vội vàng đủ thấy hắn đang rất bực nội trong lòng.

- Còn con nữa Diệp Phù còn không mau đi.

Hắc y nhân trên ngọn cây cao chỉ liếc nhìn một cái đã khiến Diệp Phù nhíu mày sợ hãi. Nàng toàn đi nhưng thấy Thần Phong đang nhìn nàng chằm chằm nên dừng lại.

- Ta không biết mình giống với người bạn nào của huynh. Nhưng hôm nay huynh mệt rồi nên nghỉ ngơi đi nhé.

Diệp Phù khẽ mỉm cười, ánh trăng vì sao đêm nay cũng phải ghen tị với nét hào quang toát lên từ nụ cười ấy.

Nàng đưa tay ra những ngón tay thon dài khép thành chỉ pháp nhanh gọn. Chỉ thấy Diệp Phù nhanh tay điểm hai huyệt đạo trên ngực chàng. Thần Phong cảm thấy mí mắt nặng chĩu, chàng không muốn ngủ bởi chàng còn muốn nhìn Diệp Phù thêm chút nữa, chút nữa thôi rồi ngày sau ra sau cũng được.

Nhưng ước muốn nhỏ bé ấy cũng dần dần thu nhỏ theo mí mắt của chàng, màu đen u tối ùa tới quấn mất đi luôn nụ cười tươi tắn hoa hờn nguyệt thẹn của nàng. Thần Phong từ từ xỉu đi trong nuối tiếc. Đôi khi lòng muốn nói mà miệng chẳng thể cất nên lời, chỉ biết lặng thầm nhìn cơ hội trôi qua trong sự luyến tiếc.

Diệp Phù đã ra đi và có thể chàng sẽ không công gặp lại nàng thêm một lần nào nữa. Gặp gỡ trong đời đều là duyên chàng tin rằng duyên phận của hai người không chỉ dừng lại ở đó.

Diệp Phù nhìn chàng luyến lưu đôi chút rồi triển thân lên cao, theo hướng mẫu thân của nàng, hai người hoá thành hai cơn gió dời đi đến thần không biết quỷ chẳng hay.

Còn Thần Phong vẫn nằm đó chìm sâu vào giấc ngủ, tuy có chút nuối tiếc nhưng chàng vẫn có thể vui vì Diệp Phù vẫn còn sống.

Nhưng những người đi cùng nàng đều là nhất lưu cao thủ, nhất đâu là Cung Bổn Đệ Nhất người này cực kỳ lợi hại. Còn người nàng gọi là mẫu thân đó rốt cuộc là nhân vật như thế nào.

Những cái đó có lẽ không quan trọng vì cái chàng quan tâm nhất là Diệp Phù còn sống, một ngày nào đó chàng nhất định sẽ tìm thấy nàng. Nói cho nàng biết tình cảm ấp ít trong lòng mười năm qua của chàng.

Nước vẫn chảy mây vẫn bay tình này xin gửi theo làn gió ngàn năm sau ta vẫn mãi đợi chờ.