Chương 54: Thánh Linh Kiếm Pháp

Phong Vân Quyển 4

Chương 54: Thánh Linh Kiếm Pháp

Chương 54: Thánh Linh Kiếm Pháp

Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè.

Chúng ta chẳng thể nào nói những chuyện ngoài biển khơi mênh mông với một con ếch chỉ biết quẩn quanh nơi đáy giếng, cuộc sống bị bó hẹp trong tầng tầng lớp lớp giới hạn. Với lũ côn trùng chỉ sống trong mùa hè nắng ấm, người ta cũng không thể kể lể câu chuyện về băng tuyết giá lạnh, bởi chúng chẳng bao giờ có cơ hội được trải nghiệm và cảm nhận cả.

Ông ta vốn là con người ít nói, nhưng điều ông ta đang theo đuổi khác hoàn toàn với vẻ ngoài xem chừng lầm lỳ ấy. Có nhiều việc trên đời không thể giải thích rõ ràng được, bản thân ông ta cũng chẳng có ai để giải thích cả. Con đường ông ta đang đi là một con đường độc địa, để đi trên con đường đó ông ta đã phải đánh đổi những thứ quan trọng nhất trong đời mình. Nhưng ông ta chưa bao giờ hối hận và cùng không muốn giải thích cho ai hiểu những việc mình đã làm đang làm và sẽ làm. Là số mệnh phá kiếp chọn ông ta hay do ông ta chọn phá kiếp, ông ta chưa bao giờ nghĩ tới điều đó. Việc quan trọng cả đời ông ta theo đuổi chính là phá giải Thiên Thu Đại Kiếp.

Hoàng Cung nơi hoàng đế giá ngự, nơi này rộng lớn bao la vào được bên trong đã khó, mà ra thì lại càng khó hơn. Cấm cung được bảo vệ nghiêm mật vô cùng với sự canh gác ngày đêm của tám vạn cấm vệ quân.

Quảng trường Thiên An Môn đêm khuya thanh vắng, lặng lẽ như tờ. Khoảng giờ hợi ba khắc có một bóng đen tức tốc di chuyển hướng ra Ngọ Môn rất nhanh, coi bộ như người này đang có chuyện rất gấp.

Hắc y nhân đầu đội áo choàng chùm kín mặt tay cầm một thanh trường kiếm, hành tung lén lút, bất minh, thật đáng ngờ. Sau khi ra khỏi hoàng cung người này thuê một con ngựa tốt chạy liền mạch gần hai canh giờ, đúng giờ sửu đến một thị trấn mới dừng lại nghỉ ngơi. Ông ta rẽ vào ven đường gọi một ấm trà và ba chiếc bánh bao. Đến đây trời cũng vừa sáng, ánh mặt trời êm dịu soi sáng những con đường và cả những con người bận rộn, lúc này ông ta mới bỏ chiếc khăn chùm đầu xuống, lộ ra một mái tóc điểm sương. Mặt người này cương nghị khác thường, đôi mắt rực sáng chứa đựng một lòng kiên định bất khuất không ai sánh bằng, ông ta không phải ai khác chính là cha của Bất Khốc Tử Thần Bộ Uyên Đình.

Sau khi lập đại công bắt được Kiếp Tâm từ tay Phong Vân, Bộ Uyên Đình được hoàng đế mời ở lại hoàng cung bàn chuyện tiêu trừ Thiên Thu Đại Kiếp. Không hiểu sao ông ta lại lén rời khỏi hoàng cung trong đêm, mọi truyện thật không bình thường chút nào.

Bộ Uyên Đình đưa tay với bình Trà nóng trên bàn, rót nước trà nóng ra chiếc chén sứ được đặt gần đó. Mùi hương thơm đặc trưng chan chát nóng hổi từ tách trà, làm tâm hồn ông ta trở nên khoan khoái rễ chịu vô cùng.

Trong trấn người dân đông đúc, mới sáng họ đã đổ ra đường rất nhiều, một số quán mì, quán màn thầu được mở từ sớm, hương thơm từ những chiếc bánh bao nóng hổi theo gió thoang thoảng bay khắp thị trấn. Một buổi sáng tấp nập và rộn ràng như bao ngày khác ở nơi đây.

Bộ Uyên Đình đưa tách trà nóng lên miệng, làn hơi trà nóng xông vào mũi khiến cảm giác thoải mái, rễ chịu vô cùng.

Không biết vì lý do gì khiến Bộ Uyên Đình phải tức tốc dời hoàng cung trong đêm. Nhưng khi đến thị trấn này ông ta lại không khẩn trương như trước đó hai canh giờ. Nhìn cách ông ta khoan thai thưởng thức tách trà nóng đủ thấy ông ta lúc này rất nhàn nhã.

Ngay lúc đó có một phụ nữ mặc trang phục sẫm màu toàn thân bước ngang qua, trên tay người nữ nhân này có bồng một đứa nhỏ, lưng có đeo một thanh trường kiếm màu đen dài khoảng hơn hai thước.

Người phụ nữ nét mặt lấm lét tỏ vẻ lo lắng bước đi qua sau lưng Bộ Uyên Đình rất nhanh. Đang tập trung thưởng thực hương vị của tách trà nóng trong một buổi sáng êm dịu, bỗng ông ta cảm thấy trong lòng hồi hộp bất an, thấy tim mình đập nhanh đến khó thở. Một người từng trải như ông ta trong đời hiếm khi bắt gặp trạng thái cảm xúc như vậy nên càng khiến ông ta chú ý đến nữ nhân kia hơn.

Bộ Uyên Đình đặt tách trà xuống mặt bàn, đưa tay kéo áo lôi ra một vật nho nhỏ có hình dạng như một viên đá. Thứ mà Bộ Uyên Đình đang cầm trên tay có hình dạng như một viên đá nhỏ bằng ngón tay. Viên đá này có màu tím đỏ chính là Huyết Cơ được lấy ra từ đệ nhất ma binh Vô Tình. Huyết Cơ được ông ta đeo trên cổ luôn mang theo bên mình, không hiểu sao Huyết Cơ trong tay Bộ Uyên Đình lại đang phát sáng rực rỡ khác thường.

Trông thấy viên đá phát sáng trong tay, Bộ Uyên Đình thần sắc đột ngột thay đổi trở nên Thất kinh thầm nghĩ.

" Viên đá Huyết Cơ này được lấy ra từ Vô Tình Đao, có quan hệ mật thiết với Thiên Thu Đại Kiếp, chỉ khi nào nó tiếp xúc với Kiếp Tâm sẽ tự nhiên phát sáng rực rỡ. Mà Kiếp Tâm là con của Dịch Phong đang bị hoàng đế bắt giữ, làm sao dị thạch lại tự nhiên phát sáng được thật là vô lý".

Sự việc diễn ra trước mắt khiến một người bình tĩnh thâm trầm như Bộ Uyên Đình cũng phải lo lắng hoang mang. Rốt cuộc Thiên Thu Đại Kiếp là mối hiểm họa gì, con đường mà ông ta đang kiên trì độc bước rồi sẽ đi tới đâu. Thật sự thì sau tất cả những việc mà Bộ Uyên Đình đã làm vì Đại Kiếp, nhưng chính bản thân ông ta cũng chưa tỏ mối họa đó là cái gì?

Tưởng như bắt được Kiếp Tâm thì trường đại kiếp này đã chấm dứt, và ông ta đã hoàn thành sứ mạng của mình. Nhưng hôm nay, ngay tại nơi này, mọi chuyện lại suất hiện dị biến và tình tiết mối họa kiếp lại rẽ sang một hướng khác mà ông ta hoàn toàn không biết trước.

Trong lòng mang đầy tâm trạng hoang mang và bất an, như một người trong đêm tối mênh mông mà không biết đi về hướng nào, cách tốt nhất là phải tự mình tìm hiểu rõ ngọn ngành, để tìm ra đáp án cho nghi vấn đang dậy lên trong lòng.

Cách thị trấn không xa có một cánh rừng thông xanh ngắt, trải dài mấy dặm. Bên dưới những cây thông lá nhọn hoắt như kim có một con đường mòn, quanh co uốn lượn dưới những gốc thông già xù xì. Buổi sớm hôm nay tiết trời khô hanh mây đen sám sịt, trên cao vẫn vũ gào thét là một điềm báo không tốt để bắt đầu một chặng đường dài.

Bên dưới gốc thông già nua trên con đường mòn cỏ mọc đầy hai bên đường, một bóng người nhỏ nhắn mình hạc xương mai đang di chuyển rất vội vàng, dáng vẻ khẩn trương như đang trốn chạy một điều đáng sợ gì đó.

Một nữ nhân nhỏ nhắn đi lại giữa rừng cây hoang vu không phải là một chuyện bình thường chút nào, dĩ nhiên hành động không bình thường thì nhất định cũng có chuyện bất bình thường đang được che dấu.

- Cô nương đi đâu mà gấp gáp vậy?

Tiếng nói thâm trầm cất lên giữa rừng cây âm u, là một người cứng cỏi cũng không tránh khỏi cảm giác rợn người. Nhưng hắc y nữ tử khăn trùm kín đầu, mặt được che bởi một chiếc nặng vải mỏng manh đen sẫm. Nếu là nữ nhân bình thường lâm vào hoàn cảnh này nhất định sẽ sợ hãi, nhưng nữ nhân này không những không hoảng sợ mà còn rất cứng cỏi hơn người.

- Ông là ai? Hãy mau bước ra đây đừng giả thần giả quỷ nữa.

Hắc y nữ tử này không hề khiếp sợ mà còn tỏ ra cứng rắn vô cùng, giữa rừng cây vắng lặng mà vẫn bình tĩnh như thường, tuy không quay lưng nhưng đã phát hiện ra người đang theo dõi mình.

- Lão phu chỉ tò mò về đứa bé trên tay cô nương thôi, đứa nhỏ này là con ai?

Nghe câu hỏi của người lạ mặt nữ nhân kia toàn thân khẽ run lên, có vẻ như câu hỏi đã đánh trúng vào nỗi lo sợ của nàng ta.

- Ta biết ông theo dõi mẹ con ta từ thị trấn tới đây, rốt cuộc ông muốn gì?

Ả quay ngoắt lại phát hiện ra trước mắt là một người đàn ông cao lớn, sừng sững bất động như núi, ánh mắt rực sáng uy nghiêm lẫm liệt, ông ta chính là Bộ Uyên Đình. Vì nghi ngờ những thứ bất thường trước đó về đứa nhỏ này mà ông ta đã theo chân hai mẹ con họ đến đây. Đứng giữa những cây cổ thủ to lớn Bộ Uyên Đình như một bóng ma đầy hung khí làm rừng cây cũng trở nên rùng rợn hơn.

- Đưa đứa nhỏ cho ta! Lão phu sẽ không làm khó cô.

Có người mẹ nào lại muốn giao con mình cho một người đàn ông đáng sợ như vậy. Vì bảo vệ con của mình nữ nhân đã chọn cách trực tiếp nhất, nàng rút thanh trường kiếm sau lưng tiên hạ thủ vi cường.

- Muốn ta giao đứa nhỏ sao? Để xem ông có bao nhiêu bản lĩnh.

Một tiếng kiếm rút chói tai vang lên, lưỡi kiếm xuất vỏ đồng thời hắc y nữ tử cũng xoay người vung kiếm đâm thẳng về chỗ có tiếng nói cất ra.

Hắc y nữ tử này tuy nhỏ nhắn nhưng miệng lưỡi khá sắc sảo và có quyết ý không hề tầm thường. Giác quan nhạy cảm của một người mẹ cho nàng biết người lạ mặt này tới đây là muốn bắt con mình. Bản năng mẫu tử thúc dục nàng bằng mọi giá phải bảo vệ con của mình.

Với tình thương vô bờ bến của một người mẹ dốc lòng bảo vệ con, nên một kiếm này xuất ra cũng quyết tuyệt lăng lệ khiếp người. Kiếm nhanh đến nỗi cả Bộ Uyên Đình cũng thất sắc kinh ngạc.

- Hảo Kiếm pháp.

Ông ta cũng phản xạ nhanh như chớp, trường kiếm xuất bao chặn ngang đường kiếm lạnh lùng của nữ tử kia.

Một kiếm chưa thể đắc thủ nữ nhân kia nhanh chóng thoái lui ra sau. Đứa bé trong tay vẫn không hề cất tiếng khóc, quả là gan Dạ bất quần, không biết là con của nhân vật kiêu hùng nào.

- Lão phu đã cho ngươi cơ hội, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Đừng trách lão phu thủ hạ bất lưu tình.

Bộ Uyên Đình lừ lừ tiến tới tay lăm lăm thanh trường kiếm tuốt trần sáng loáng, phong thái khủng bố lãnh ngạo này là chỉ Bộ gia mới có. Đối với ông ta mà nói chỉ cần đạt mục đích dù là nữ nhân nếu cần cũng sẽ không nhân nhượng, đó là tác phong bất khốc trước giờ của ông ta.

Bên kia nữ nhân hắc y tay ôm đứa nhỏ trong lòng nhưng cũng không hề tỏ vẻ khiếp sợ, mà ngược lại quyết ý còn tỏa ra từ trong ánh mắt lạnh lùng. Nàng đưa kiếm lên ngang vai từ phong thái lẫn dáng dấp đều có phong phạm của một hảo kiếm thủ. Rõ ràng xuất thân của nàng tuyệt đối không tầm thường.

Sát ý xuất hiện từ trong ánh mắt, cây kiếm trên tay phát ra tiếng kêu ong ong, đồng thời một luồng kiếm ý cô ngạo phát ra xung quanh lưỡi kiếm. Kình phong tỏa ra cho thấy đây là kiếm chiêu không tầm thường và càng không thể tin một nữ nhân mảnh mai như thế, lại có thể tạo ra bá khí mãnh liệt như vậy.

- Muốn cướp con gái ta sao, không dễ dàng như vậy đâu. Xem kiếm thứ nhất trong Thánh Linh Kiếm Pháp.

Kiếm chiêu xuất ra lăng lệ hiểm ác vừa nhanh vừa mang sát ý kinh động trời đất. Trước một kiếm chiêu tinh kỳ bát biến, Bộ Uyên Đình cũng không khỏi ngỡ ngàng. Nghe nói Thánh Linh Kiếm Pháp là sở học của Kiếm Thánh. Từ khi Long Nhi chết đi kiếm chiêu này cũng không có ai luyện được nữa. Nhưng hôm nay hắc y nữ nhân này lại sử ra kiếm pháp thượng thừa này, chả trách một cao thủ như Bộ Uyên Đình cũng không tránh khỏi bất ngờ.

Bao năm làm công việc chế tác binh khí trong Tuyên Hóa Hiệu, Bộ Uyên Đình vì tránh Đại Đương Gia nghi ngờ nên ông chưa từng sử ra thực lực võ học của bản thân. Hôm nay mọi thứ đã thay đổi Đại Đương Gia đã chết lại chết chính trên tay ông ta, giờ đây ông ta không việc gì phải dấu bản lĩnh của mình nữa làm gì. Với tận mắt thấy kiếm pháp siêu phàm bậc nhất Trung Nguyên đáng để ông ta sử ra thực lực thật sự dấu diếm lâu nay. Bộ Uyên Đình bỏ thanh trường kiếm trong tay rơi xuống đất, toàn thân ông ta căng phồng lên, tiếng gân cơ kêu lên rôm rốp. Hai cánh tay chuyển dần sang màu đen như đồng hun. Đây chính tuyệt học ưng ý nhất của lão có tên Hắc Liệt Quyền tuyệt học gia truyền của Bộ gia.

Thánh Linh Kiếm Pháp một khi xuất ra không hoa Mỹ mà chứa đựng sát ý nồng liệt, kiếm khí như hóa thành ngàn kiếm nhắm các huyệt đạo trọng yếu trên cơ thể đối phương. Mỗi chiêu mỗi thức đều nhằm mục đích đưa kẻ thù vào tử địa, nghĩa bất dung tình, hủy thiên diệt địa, phá hồn đoạt phách.

- Hắc Bá Quyền Phá Khung Thương.

Hai cách tay đen sậm của Bộ Uyên Đình cứng chắc như đồng hun, vận múa như tấm hắc thiết thuẫn, nội kình từ hai nắm quyền phát ra đánh văng kiếm khí từ các hướng đang đâm tới. Tiếng kêu "chát chát " vang lên liên hồi như tiếng người thợ rèn dùng búa gõ vào đe vậy. Kiếm thứ Nhất trong Thánh Linh Kiếm Pháp bị Hắc Liệt Quyền Kình đập nát tan tành.

Bộ Uyên Đình là cao thủ luyện thép trải qua nhiều năm đúc khí, đôi bàn tay đã được tôi luyện không khác gì sát thép. Hôm nay vì kiếm chiêu kỳ ảo hiếm có nên ông ta mới thi triển tuyệt nghệ. Kiếm chiêu thứ nhất bị phá còn đẩy nữ nhân ra sau hai bước, nàng ta không hề nao núng tiếp tục biến chiêu.

- Kiếm thứ hai Quần Kiếm Quy Nhất trong Thánh Linh Kiếm Pháp.

Kiếm khí cao ngạo tỏa xung quanh dẫn động hàng ngàn vạn lá thông thành muôn vàn kiếm khí sắc nhọn, hình thành cơn mưa kiếm che kín mặt trời. Sát khí còn hơn Hỏa Lân Thực Nhật trong thực nhật Kiếm pháp của Đoạn gia một bậc.

Kiếm chiêu rợp trời nhấn chìm Bộ Uyên Đình trong bóng tối vô tận, kiếm khí li ti cắt mặt khiến ông ta đau rát vô cùng.

- Không ngờ một nữ nhân lại luyện được thứ kiếm pháp siêu phàm thế này. Tiếc là công lực còn yếu, sát ý còn chưa sâu và đậm nên chiêu thức chưa hiểm ác bất lường.

Hai nắm quyền của Bộ Uyên Đình phát ra luồng khói đen sẫm đồng thời công lực cũng được đẩy lên cao.

- Xem ta phá kiếm đây Động Địa Thiên kinh trong Hắc Liệt Quyền.

Hai nắm quyền hắc thiết quán đầy kình lực được ông ta dơ lên trời, đập một đập đầy kình nộ xuống nền đất. Cường lực mạnh mẽ như trời giáng, kình đạo phát ra như trời nghiêng đất ngả khiến cả cánh rừng thông mênh mông rung chuyển dữ dội.

Những gốc thông già trong bán kính mười trượng, đứt rễ bộc gốc, những cây xa hơn bị đẩy dạt sang một bên. Một quyền chiêu bá đạo vô cùng, quyền thủ đạt sức công phá mãnh liệt như vậy thiên hạ cũng không có được mấy người.

Nữ nhân bị kình phong hất ngã ra sau, một quyền phá sơn nhổ cây vừa rồi của Bộ Uyên Đình ngay đến tuyệt thế cao thủ cũng chưa chắc thoát được huống chi một nữ nhân yếu đuối. Nội kình xung phá khiến nàng bị trọng thương không nhẹ, khóe miệng tươm máu mặt mũi tái xanh mồ hôi vã ra như hạt đậu.

Tuy bị xô ngã nhưng nàng vẫn cố không để đứa nhỏ bị tổn hại. Thấy con yêu vẫn an toàn nên nàng cũng bớt lo lắng, nhưng ngay giờ phút ấy trong rừng một đám mây đen ùa ra, nhìn kỹ là một đàn ong lớn cả ngàn con.

Thì ra một quyền thạch phá thiên kinh vừa nãy của Bộ Uyên Đình đã kinh động đàn ong chúng bị mất tổ nên kéo đến nơi này. Đàn ong này toàn thân hai màu vàng đen pha lẫn, rõ ràng là ong độc, thân chúng to bằng quả thông là bầy ong mặt quỷ hung dữ nổi tiếng ở rừng thông này.

Chúng như một đám mây hắc ám bay tới tấn công mẫu tử nữ nhân kia. Nàng lại đang trúng thương chỉ còn nhắm mắt chờ bị đốt cho đến chết mà thôi. Nàng chỉ biết kêu lên tuyệt vọng ôm chầm lấy con của mình.

- Á á á! Ai cứu con tôi với.