Chương 53: Cự Nhân

Phong Vân Quyển 4

Chương 53: Cự Nhân

Chương 53: Cự Nhân

Giang hồ nếu không động đao kiếm thì có còn là giang hồ?

Người giang hồ đều lấy võ nghệ ra để thể hiện bản thân, nếu đám thi nhân so tài thơ phú thì đám võ giả nhất định phải dùng võ tranh phong.

"Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị" ở đời có ai hay nhất về văn, có ai chịu đứng thứ hai về võ chứ.

Thì ra chàng trai có tinh thần nghĩa hiệp muốn ra tay ứng cứu cho anh tiểu nhị, đang lâm vào hiểm cảnh chính là Thần Phong.

Vốn là người nhân nghĩa hiền đức không muốn ân oán cá nhân giang hồ liên lụy người vô tội xung quanh nên ra tay cứu giúp.

Đáng tiếc việc tốt này lại khiến cho anh ta tự chuốc lấy phiền phức vào mình.

Cuộc sống là vậy làm việc tốt đối với người này nhưng lại là việc không tốt đối với người khác. Phàm những người luyện võ đều đề cao sự tôn nghiêm của bản thân lên trên hết. Tạ Sơn và Hồng Thiết cũng nhờ bản lĩnh thành danh, tuổi tác không phải ít mà trong khi tỉ thí lại bị một tiểu tử chen ngang, há họ lại không nổi giận được sao.

- Tiểu Tử là ai dám xen vào chuyện của bọn ta tự tìm chết.

Tạ Sơn Hồng Thiết võ công vốn tương đương nhau nếu đánh cũng khó phân thắng bại, nên họ có ta lợi dụng lấy chàng thanh niên này làm chỗ chút cơn giận của mình.

- Hai vị tiền bối xin chớ hiểu lầm

Thần Phong chưa kịp giải thích thì hai lão nhân kia đã vung binh khí trong tay họ điên cuồng chém tời.

Giang hồ hiểm ác Thần Phong vốn hào hiệp không ngờ lại bị dính vào chuyện tranh chấp không đáng có này. Anh ta lập tức thổ kình hất cậu tiểu nhị phía sau qua một bên, đồng thời cũng miễn cưỡng ứng chiến.

Thực khách trong quán thấy có đánh nhau nên nhanh chân bỏ chạy sạch, chủ quán và tiểu nhị cũng sợ vỡ mật tìm nơi chạy trốn, thoáng chốc trong quán trở thành bãi chiến trường của mấy người.

Hai người dùng tuyệt học đao pháp gia truyền một người đao sắc bén, một người đao tốc độ, tả hữu giáp công vẫn không thể làm khó được Thần Phong. Hai người họ đâu biết rằng với đao pháp của Thần Phong hai người bọn họ chẳng thể nào là đối thủ của anh ta.

Hai bên đã xuất ra mấy chục chiêu mà hai người Tạ Sơn Hồng Thiết vẫn không làm khó được Thần Phong, chỉ có đồ đạc trong quán bị hư hại rất nhiều, khách khứa sợ hãi bỏ chạy hết thật là một ngày đen đủi cho quán ngày hôm nay.

Hai người ra hết tuyệt chiêu vẫn không đả thương được Thần Phong cảm thấy vô cùng xấu hổ chuyển thành tức giận, hành tẩu giang hồ bấy nhiêu năm mà không đánh bại được mộ tên tiểu tử thì thật là vô cùng xấu mặt họ quyết ra chiêu cuối cùng.

- Tiểu tử xem đao chiêu mạnh nhất Hoành Tảo Trung Nguyên của Tạ Sơn ta.

Bên kia Hồng Thiết cũng đã đẩy công lực lên cao nhất quyết một đao kết liễu đối phương.

- Xem Đoạt Mệnh Vong Phách đao trong đao pháp Hồng Gia.

Hai người đều là đao thủ mấy mươi năm tuy không phải là đao khách cực bá, nhưng công lực mấy mươi năm hun đúc của họ chắc chắn cũng không phải dạng tầm thường, e rằng sẽ làm tổn thương những người bên cạnh và cái quán ăn này cũng tan tành.

Nhưng một khi Kinh Tịch xuất bao thì hai người kia khó giữ được mạng, mà thiệt hại có khi còn hơn thế nữa, suy đi tính lại Thần Phong nhất thời không dám quyết định có nên ra tay hay không, anh đang phân vân thì một giọng nói trầm hùng vang lên.

- Cao thủ dùng đao mà cứ chạy quanh như thế thì thật sỉ nhục cho một đao khách.

Giọng nói vang lên một áp lực vô hình phong tỏa toàn bộ không gian, nội lực người này mạnh kinh khủng, trọng lực đè nén lên tất cả những thanh đao đang hiện diện nơi đây.

Tạ Sơn một chiêu chưa xuất mà cảm thấy bội đao trong tay nặng ghê gớm, Hồng Thiết kế bên cũng cảm thấy Huyết đao trong tay bỗng trở nên nặng vô cùng, áp lực cứ thế tăng lên cứ thế họ sẽ không còn đủ sức cầm chính bội đao của mình.

Thần Phong cũng cảm thấy Kinh Tịch trên lưng anh ta tăng khối lượng ghê gớm như muốn đè gãy lưng anh ta vậy, trong phạm vi của quán những ai đang cầm đao đều bị như vậy.

''Rầm"

Một người đập mạnh tay xuống bàn, nhìn từ sau lại người này để tóc ngắn nhưng bạc trắng hết, vai rộng như một tấm phản lớn, lưng nổi lên những khối cơ bắp chắc nịch, ông ta đang ngồi quay lưng vào đám người đang giao đấu. Có nghĩa là việc những cao thủ kia đang quyết đấu, đối với người này chỉ là hạng công phu mèo ba cẳng, hoàn toàn không xứng đáng để ông ta để mắt tới.

- Cảnh giới cao nhất của đao người đời thường hay ca ngợi là Hoàng Kim Đao Khí của tên tiểu tử áo lam kia.

Lời nói như nhắc đến thần Phong, còn anh ta vẫn đứng im bất động chưa có động tĩnh gì, còn Tạ Sơn Hồng Thiết thấy nói rằng kẻ mà họ định dùng cá cược này lại có đặt cảnh giới cả đời họ mơ ước, thì họ cảm thấy sững người.

- Hai vị hãy dừng tay tôi không muốn làm tổn thương hai vị.

Thần Phong nói đoạn đưa bàn tay lên một màu vàng chói phát ra, chính là Hoàng Kim Đao Khí đỉnh cao bậc nhất của Đao Khí.

- Hoàng Mi Lãnh.

Một cái phất tay đẩy lui hai người kia ra đồng thời đao khí phong nhuệ cũng phá giải áp lực vô hình lên hai người họ.

Tạ Sơn Hồng Thiết thực tế đã bị khí lực vô hình của ai đó đè nén, khiến đao của mình cũng suýt không cầm nổi. Không biết là ai mà có công lực kinh thế hãi tục như vậy. Hai người họ nhìn sang Thần Phong, tuổi còn trẻ mà đã đạt được thượng tầng đao pháp, nghĩ lại những hành động khi này của mình họ thật cảm thấy xấu hổ.

- Hai vị trong đao pháp không chỉ có nhanh mà cần phải biến hóa kết hợp với sắc bén mới có thể đạt đao pháp mạnh nhất. Nếu đao pháp Tạ Gia và Hồng gia kết hợp lại chắc chắn sẽ là bộ đao pháp lợi hại.

Thần Phong hào hiệp vốn không chấp nhặt chuyện hiểu lầm vừa rồi, nên cũng không dấu suy nghĩ đưa lời chỉ điểm trong khiếm khuyết của hai người kia.

Hai người đã biết thực lực của Thần Phong nên đều yên lặng lắng nghe, họ cũng bỏ qua cái tôi nhất thời mà cùng ngẫm lại, thấy Thần Phong nói cũng có lý.

- Tiểu huynh đệ! kiến thức sâu rộng hai lão tự thấy không bằng, đa tạ đã chỉ điểm đúng là đao pháp của Tạ Gia chủ chương nhanh nhẹn, đao pháp Hồng gia sắc bén vô cùng nếu kết hợp đúng là ra đao pháp thần sầu.

Hai người có vẻ đã không còn tự phụ nữa chính cái kiêu căng sẽ làm chậm đi tiến cảnh của một đao thủ, có lẽ họ đã nhận ra điều này.

- Ai nói rằng đao pháp mạnh mẽ nhất là phải sắc bén và nhanh nhẹn rõ là nông cạn.

Lời nói đanh thép chắc nịch như tiếng đao thanh làm rung động cả khách quán, đồng thời lần nữa các thanh đao cũng rung rinh phát lên tiếng kêu như đồng thanh nghênh đón người đó.

- Tiền bối! Nói đao pháp mạnh nhất không phải là sắc bén nhất nhanh nhẹn nhất thì là gì, vãn bối mạo muội xin tiền bối chỉ giáo cho vãn bối được tỏ tường.

Thần Phong đã biết người ngồi chiếc bàn gian giữa quay lưng về phía mình là cao thủ dùng đao không đơn giản, anh không lẫn tránh mà trực tiếp ôm quyền bước tới vấn đáp.

- Nghe nói tiểu tử ngươi đã đạt cảnh giới hoàng kim đao khí, ngươi lại là đệ đệ của tên khốn kiếp Lam Vũ hôm nay lão phu sẽ không tha cho ngươi, xem chiêu Táng Thiền Thiên Trảm Thế trong Thiên Cương Cự Khí Đao.

Lão Nhân đầu bạc vừa đối mặt đã xuất chiếu một luồng ngân sắc bá tuyệt từ lòng chưởng ông ta phát vô cùng bá đạo. Nói và làm thường người ta sẽ nói trước làm sau, hoặc nói sau làm trước. Còn người này nói và làm đi song hành cùng nhau, lời nói vừa dứt đao chưởng cực mạnh cũng đã áp sát ngang này của Thần Phong.

- Tiền bối! Xin dừng tay.

Thần Phong chưa kịp chuẩn bị đã bị người ta đánh tới miễn cưỡng sử ra Nộ Vấn Thiên trong Thất Thức Đao ý nghênh đỡ.

Đao Pháp người này chiêu lộ đơn giản nhưng ẩn tàng sức áp chế rất mạnh, trong võ lâm có đao Pháp của Nhiếp Phong là nhanh mạnh biến hóa.

Còn người này chiêu thế chậm rãi thong dong không hề hoa sảo nhưng lực phát ngàn cân, nếu không chuẩn bị tâm lý từ trước e rằng đã thọ thương.

Chỉ một cái phất tay nội kình cường hoành đã bức Thần Phong lui ra sau liên tục, lưng anh ta đập vào vách quán mà xung thế vẫn chưa dừng lại.

Bức vách mỏng manh đã bị tấm lưng cứng cỏi của Thần Phong xuyên qua, anh ta cũng không ngờ lại có người xuất ra đao chiêu nặng nề như thế, nhất thời khinh xuất nên bị đánh văng ra ngoài.

Thân vừa trụ vững thì một bóng đao to như cả ngọn núi đổ xuống đầu, nhưng điều anh ta kinh ngạc hơn nữa là thanh đao ông ta cầm trong tay.

Người này có thể lấy được Cự Khuyết Đao to lớn mà với tu vị của Thần Phong cũng không phát giác ra. Quả thật không đơn giảm một chút nào.

- Tiền Bối! Đao vốn là của cố nhân xin giao lại cho vãn bối mang trả cho Bất Diệt Lam Môn vật quy nguyên chủ.

Thần Phong vốn không có ý quyết chiến mà chỉ một lòng mang trả bảo đao. Chàng cũng không muốn xảy ra xô xát mà chỉ muốn dùng lễ đối đáp với người lạ mặt kia.

- Cự Khuyết Đao là trấn môn chi bảo của Lam Môn ta, đao dài năm thước bảy tấc. Một khi vung lên hoành tảo thiên hạ. Nhưng bao năm nay nó bị đám giá áo túi cơm sử dụng làm sỉ nhục cho bội đao nhà ta.

Người này có thể nắm rõ kích thước của Cự Khuyết Đao không sai một ly. Đao nằm trong tay ông ta rực sáng tinh quang, như bảo vật thất lạc nhiều năm mừng vui khi gặp chính chủ nhân vậy. Những gì xảy ra trước mắt khiến Thần Phong cũng bất ngờ. Cảm giác Cự Khuyết Đao trong tay ông ta bá quang còn mạnh hơn cả Lam Vũ. Rốt cuộc người này là thần Thánh phương nào.

- Tiểu Tử! Lão phu hôm nay phụng mệnh chủ nhân đến đây tiêu diệt ngươi mau bó tay chịu chết.

Một nhát đao cực kỳ hung mãnh, đao vừa vung lên đã trảm đôi tửu quán sức phá họai không tưởng. Nhưng điều Thần Phong bất ngờ hơn chính là thanh đao ông ta đang sử dụng Cự Khuyết Đao của Bất Diệt Lam Môn lại tỏa ra thần uy bá đạo mà trước giờ chàng chưa từng thấy qua.

Thanh đao này năm xưa Thần Phong vì thay mặt Lam Vũ tới Lam Nguyệt Tông mà đã từng sử dụng qua. Cho đến nay người có thể nhấc được Cự Khuyết lên cũng tuyệt đối không nhiều.

Cự Khuyết Đao nặng nề người thường khó mà nhấc lên được, thật không ngờ từ khi Lam Vũ chết đi đao này hôm nay lại thấy tỏa ra bá quang hừng hực.

- Tiểu Tử để lão phu cho ngươi thấy uy lực thật sự của võ công Lam gia Lam Đình Tứ Thức.

Ánh đao phát ra ngân quang sắc như nhấn chìm Thần Phong, khi xưa Lam Hiền cha của Lam Vũ từng cho anh ta xem khẩu quyết bộ đao pháp này.

Không ngờ bộ đao pháp này vẫn còn có người khác biết, mãi suy nghĩ thì đao chiêu cương mãnh đã bổ xuống đầu.

Thân bất do kỷ Thần Phong thổ kình khí hải vận động, Kinh Tịch đệ nhất bảo đao Đông Doanh đã tự động xuất vỏ, lập tức sử Khốn Sầu Thành đón đỡ.

Bốn thức Lam Đình của Lam Môn cuồng mãnh bá liệt Thần Phong nắm rõ, nhưng cái khác biệt là đao chiêu của người này rất nặng nề. Tuy đỡ được nhưng thân hình chàng cũng bị lún xuống lòng đất.

Thất Thức Đao Ý Khốn Sầu Thành thủ vững như thành đồng nhưng đất đá từ cuộc giao tranh giữa hai người đã văng đi xung quanh.

Nội Kình của hai cao thủ đã khiến đất đá như đạn pháo làm những người xung quanh không tránh khỏi mang vạ. Tạ Sơn Hồng Thiết đứng cạnh bên cũng không chịu nổi áp lực từ hai tuyệt thế đao thủ nên phải vung đao hộ thân rồi tránh ra bên ngoài.

Vì hai người giao đấu giữa quán nhưng đao khí tán xạ ra bên ngoài đường phố, không tránh khỏi thương vong cho người dân, Thần Phong thấy vậy vô cùng đau lòng.

Phải nghĩ cách dụ tên cuồng nhân này ra khỏi thị trấn nếu không hậu quả khôn lường, nghĩ vậy thần phong liền phản khách vi chủ vung đao tấn công.

- No Vấn Thiên Trong Thất Thức Đao Ý>

Kinh Tịch Hóa kim quang sử ra một chiêu nhanh mạnh hiểm, khiến cuồng nhân phái đưa Cự Khuyết lên đón đỡ.

Hai thần binh chạm nhau Thần Phong mượn kình lực bỏ chạy khỏi trận chiến khiến cuồng nhân tức giận vô cùng.

- Thân là đao thủ lâm trận bỏ chạy ngươi đứng lại cho ta.

Mặc cho người kia đang la hét đuổi đánh Thần Phong nhanh chân di chuyển ra khỏi Lam Đình Trấn.

Trận chiến giữa Thần Phong và lão cuồng nhân này sẽ có kết quả ra sao.

Người này rốt cuộc là ai mà có thể dồn ép Thần Phong như vậy.

Mời anh em đón đọc chương sau để biết thêm chi tiết.