Chương 52: Trở Lại Lam Môn

Phong Vân Quyển 4

Chương 52: Trở Lại Lam Môn

Chương 52: Trở Lại Lam Môn

Thu đi để lá vàng ru
Người đi để lại muôn vàn nhớ thương
Chiều tàn sương nặng giọt sương
Tình tan thôi hết vấn vương nỗi buồn.

Đêm đã qua ngày mới lại tới, ngày mỗi ngày lại trôi qua tuần hoàn đều đặn như thế. Con người thì khác mỗi ngày trôi qua đều là những thay đổi mà ta chẳng thể nào lường trước được. Hôm qua gặp gỡ hôm nay có thể đã chia xa.

Mặt trời chiếu qua những ngôi nhà ngói cũ kỹ, sưởi ấm những con đường tối tăm, sâu trong con hẻm nhỏ có một chàng trai đang nằm ở đó. Người này im lìm như một xác chết, người qua lại không nhiều nhưng chẳng ai thèm để tâm người đó còn sống hay đã chết.

Thiên Ân Thành này người võ lâm qua lại không ít, những cuộc đao kiếm của dân giang hồ thường xuyên xảy ra. Đã động binh khí là ắt có người chết, vì vậy chuyện những cái xác lạ nằm vật vờ ven đường không phải là điều kinh ngạc đối với người dân ở dưới chân Kinh Vân Đạo.

Cái xác mặc trên mình bộ y phục màu lam đó thật kỳ lạ là nó vẫn động đậy, có nghĩa là người này vẫn chưa chết. Ánh sáng chói loá của ánh mặt trời buổi sớm đã chiếu vào mắt người này khiến anh ta tỉnh dậy như vừa trải qua một cơn mê dài.

Thì ra người đó chính là Thần Phong, vừa tỉnh lại chàng cảm thấy đầu đau như búa bổ, thân thể rã rời. Chàng mơ màng nhớ lại những chuyện xảy ra tối hôm qua. Trong đó chàng nhớ mình đã gặp người con gái mặc y phục màu hồng, nàng nói nàng chính là Cung Bổn Diệp Phù, nữ tử mà Thần Phong ngày đêm nhung nhớ.

Sự việc xảy ra trong lúc nửa tỉnh nửa mê nên chàng cũng không nhớ rõ đó có phải là sự thật hay không, nhưng nhìn vết lõm sâu trong tường phía sau lưng chàng, và vết thương đau nhói ở bụng do trúng Vãng Sinh Cực Lạc. Tất cả những điều đó chắc chắn là sự thật, vậy thì Diệp Phù mà chàng gặp tối qua nhất định không phải là mộng mị.

Vậy thì giờ này Diệp Phù đã đi đâu, còn thiết hán tử thân hình to lớn đã đánh chàng trọng thương là ai, còn người áo đen mà Diệp Phù gọi là mẫu thân đó là người như thế nào. Có quá nhiều câu hỏi không tìm ra lời giải đáp luẩn quẩn quanh tâm trí chàng.

Chợt nhớ mình vì đuổi theo Diệp Phù mà bỏ quên thanh Cự Khuyết Đao ở chỗ trà quán hôm đó. Thần Phong vội vàng bò dậy, chàng lê tấm thân mệt nhoài dạo qua mấy khúc phố đã tìm thấy trà quán hôm trước.

Chủ quán nói rằng đao của chàng vẫn để nguyên vị trí đó, Cự Khuyết Đao bỏ ở bức tường gần đường cả đêm. Người trong quán thấy chàng bỏ đi vội vàng nghĩ rằng chắc có việc rất gấp nên quên cả đồ của mình.

Chủ quán sợ đao bỏ bên ngoài sẽ bị người ta lấy chộm mất, nên muốn đem cất giùm ở trong nhà. Nhưng mấy trai đinh to khỏe nhất cũng không nhấc nổi thanh đao lên nên đành để nguyên vị trí cũ.

Cự Khuyết Đao vừa to lớn lại có sức nặng ngàn cân, nếu là người bình thường thật khó nhấc nó lên được. Nhưng Thần Phong vừa tới đã nhấc lên nhẹ nhàng khiến người trong quán không khỏi kinh ngạc và thầm khâm phục sức mạnh của chàng trai này.

Thần Phong trả tiền cho họ và không quên cảm ơn rồi dứt áo ra đi. Tuy rất muốn tìm hiểu xem Diệp Phù đã đi đâu, nhưng tâm nguyện của chàng là đem Cự Khuyết Đao chao trả lại cho Bất Diệt Lam Môn. Chàng muốn sau khi hoàn thành việc này sẽ quay lại đây hỏi thăm tin tức của Diệp Phù.

Gặp nhau trong đời phải có duyên, chàng tin rằng mình và Diệp Phù nhất định vẫn còn duyên gặp lại, nên chàng quyết định hoàn thành tâm nguyện trả đao rồi sẽ đi tìm nàng.

Tâm đã quyết Thần Phong không nghỉ ngơi thêm, chuẩn bị đồ đạc gọn hành rồi thẳng tiến tới Giang Nam....Trong giới Đao khách thì ai cũng biết cảnh giới cao nhất, bá nhất là Hoàng Kim Đao Khí, một cấp bậc thượng thặng mà hầu hết các đao thủ đều ao ước đạt tới. Có người mất cả đời khổ luyện vất vả chỉ để đạt được cảnh giới đó, nhưng từ trước đến nay ai cũng biết chỉ có duy nhất Đông Doanh Đệ Nhất Đao khách Hoàng Ảnh là đạt cảnh giới Hoàng Kim Đao Khí.

Sau khi Hoàng Ảnh bị Tuyệt Tâm giết chết, người duy nhất luyện được cảnh giới đó là Thần Phong nghĩa tử của ông ta.

Hoàng Kim Đao Khí là một loại khí lực màu vàng từ đao phát ra, sắc bén vô cùng, đủ sức chém sắt như chém bùn, đoạn thạch phân kim chỉ trong nháy mắt. Hoàng Ảnh đã dùng cả tâm huyết và ý trí cầu đao vô cùng tận của mình mới có thể đạt đến.

Nhưng Hoàng Kim Đao Khí đã phải là cảnh giới cao nhất của người luyện đao hay chưa, ngoài ra còn có loại khí lực nào có thể đủ sức ngang hàng với nó không?

Có một người cho rằng dùng đao sắc bén và nhanh nhẹn thì chưa đủ, mà đao khách bá đạo là phải phát huy hết tiềm lực và ưu thế của thanh đao trong tay mình.

Mọi đao khách đều biết Đao thường nặng nề và thô kệch, khi sử dụng cũng không nhanh nhẹn biến hóa đẹp mắt như kiếm. Vì thế độ ảo diệu khôn lường của đao có phần lép vế hơn so với kiếm, và trọng lượng của đao cũng nặng hơn kiếm rất là nhiều nên khi di chuyển cũng gặp bất lợi về mặt tốc độ hơn so với kiếm.

Ông ta là một kẻ si đao như cuồng năm tuổi đã học đao, mười tuổi đã có sức mạnh như người trưởng thành, hai mươi tuổi tinh thông đao pháp bách gia. Đến năm ba mươi tuổi khắp Trung Nguyên đã không còn đối thù về đao xứng tầm với ông ta.

Người này không theo đuổi sự sắc bén và biến hóa trong đao mà ông ta cho rằng, Đao vốn trọng lượng nặng vì vậy phải dùng được đao càng nặng càng tốt.

Đao càng nặng lực đạo càng lớn, lấy trọng lượng làm nền tảng, một khi phát ra lực phát ngàn cân, sức mạnh kinh thế hãi tục, phá núi đoạn thổ cực kỳ dễ dàng. Đó là dùng lực chế lực, dùng kình chế kình, khi tấn công như sóng thần đổ xuống liên miên bất tuyệt, phá hoại vô cùng. Đó mới là cảnh giới bá đạo nhất của đao Thiên Cương Cự Khí.

Lam Đình Trấn.

Tam tự kinh dạy rằng "nhân chi sơ tính bản thiện" con người ta ngay khi sinh ra ai cũng là người lương thiện cả. Chỉ do môi trường sống và những nhân tố xung quanh tác động tới, mà con người ta trở nên thay đổi mà thôi.

Thần Phong vốn là cốt nhục của Ma Trung Chi Vương Đoạn Lãng. Nhưng do thời thế thay đổi cũng bởi những việc làm táng tận lương tâm của cha y, mà y phải chịu cảnh loạn lạc bi thương. Được đệ nhất đao khách Đông Doanh Hoàng Ảnh cưu mang, vì nhầm tưởng là con của Nhiếp Phong. Âu cũng là cái duyên của y với vị đao khách này.

Ơn nuôi nấng truyền nghệ bấy nhiêu năm nay âm dương cách biệt, mỗi lần Thần Phong ngắm nhìn Kinh Tịch là lại nhớ tới bóng dáng quen thuộc của người nghĩa phụ mà chàng suốt đời mang ơn.

Cùng dòng máu họ Đoạn song Lam Vũ lại kế thừa được tham vọng và thủ đoạn tàn ác của cha hắn. Thế mới nói tùy thuộc vào môi trường sống mà tính cách con người cũng có sự khác biệt nhất định.

Trước đó Thần Phong cũng đã qua Bất Diệt Lam Môn, kể từ khi Lam Vũ chết Lam Môn cũng trở nên xuy tàn. Nhưng những người ở đó lại không cảm thấy đau buồn vì điều đó, mà ngược lại họ còn cảm thấy thanh thản và nhẹ nhõm. Vì trước kia Lam Vũ còn đương vị môn chủ, hắn độc đoán hung đồ khiến trên dưới Lam Môn như sống trong địa ngục trần gian. Nay Lam Vũ đã chết, thân làm đệ Thần Phong muốn trở lại Lam Môn thắp nén hương cho Lam Hiền, cầu xin ông ấy sống khôn thác thiêng tha tội bất hiếu cho huynh trưởng Lam Vũ.

Thần Phong trước kia từng có thời gian đóng giả Lam Vũ, nhờ cách đối nhân sử thế mẫu mực nên sau đó mọi người trong Lam Môn biết là Thần Phong nên cũng được yêu mến. Trên dưới Lam Môn rất mến phục tài năng và phẩm chất của Thần Phong, có ý mời anh ở lại tiếp nhận chức vụ trưởng môn thay thế Lam Vũ đã chết. Nhưng Thần Phong kiên quyết từ chối, anh muốn rời khỏi Trung Nguyên tránh xa trốn thị phi này trở về Đông Doanh nơi anh lớn lên.

Sau khi dời Thiên Ân Thành thì Thần Phong đi liền mấy ngày đêm không nghỉ tới Lam Đình Trấn ở Giang Nam. Khi tới nơi cũng là lúc tinh thần lẫn thể chất mệt mỏi sau mấy ngày đi đường, Thần Phong ghé qua quán hủ tiếu mà trước kia chàng hay ghé vào. Quán vẫn đông khách như mọi ngày, tiếng nói cười rôm rả, bên những bát hủ tiếu thơm phức.

Quán hôm nay khá đông có lẽ vì nơi này có món ăn hương vị thơm ngon nên tiếng tăm lan xa như mùi hủ tiếu trong gió, nên như vậy mới có nhiều khách thập phương ghé thăm nhiều như vậy.

Lưng đeo theo người huynh đệ cũng là chiến hữu thân cận bậc nhất, cũng là người thân duy nhất hiện tại của anh ta, Thần Phong tiến đến ngồi một chiếc bàn gỗ ngay gian giữa của cửa hàng, kế bên là hai người khách đã đến trước chàng từ lâu.

" Hồng huynh! Tôi với huynh luyện đao cũng khá lâu rồi, huynh cho rằng cảnh giới nào của đao là mạnh nhất?"

Một hán tử thân thể cường tráng vạm vỡ, bên cạnh anh ta là một thanh bội đao rất đẹp và quý giá

"Tạ huynh! Tôi biết Tạ Sơn huynh chủ chương đao sắc bén chém sắt như bùn làm nền tảng, nhưng cá nhân Hồng Thiết tôi cho rằng đao sử ra phải biến hóa nhanh nhẹn mới là điểm tất yếu của đao pháp"

Người ngồi đối diện là một hán tử mặc bộ trường sam gọn gàng, người này cũng mang theo một thanh bảo đao đeo trên lưng, phía chuôi của đao có dắt một dải băng đỏ hồng.

"Đao nhanh mà không đủ sắc không thể nào hạ được địch thủ đâu, Huyết Đao của Tạ Sơn ta là bội đao gia truyền, tin rằng thiên hạ này chẳng có bảo đao nào sắc bén hơn bội đao của ta"

Tạ Sơn tự phụ bảo đao gia truyền của mình nên khắp vùng quanh Lam Đình Trấn này ai cũng nghe đại danh Huyết Đao Tạ Sơn của ông ta. Người trên ông ta một chút ở vùng này chỉ có Thắng Nhất Đao của Thắng Đao môn và thiếu môn chủ Lam Vũ của Bất Diệt Lam Môn.

Từ khi Lam Vũ của Bất Diệt lam Môn chết thì thật cao thủ dùng đao mà ngang hàng với ông ta cũng không nhiều.

"Tạ huynh! Đao sắc nhưng không biến hóa ảo diệu thì cũng chỉ là vô dụng mà thôi"

Hán tử kia vừa nói vừa đưa bát hủ tíu lên miệng, hai mắt nhắm lại khẽ nhếch môi xong mới húp bát hủ tiếu đó.

Tuy khéo léo đưa bát hủ tiếu lên che nhưng lại không qua được con mắt của Ta Sơn, biếu cảm khinh miệt của Hồng Thiết đã khiến Tạ Sơn nổi giận.

"Khốn Kiếp! Nói nhiều chi bằng dùng hành động chứng minh đi. Hồng Thiết rút bội đao ra dùng Đao Pháp Hồng Gia đấu với Tuyệt Đao Tạ Gia ta đi"

Tạ Sơn dùng đao mấy mươi năm cũng có chút danh tiếng, tính khí ông ta nóng nảy nên nhất thời không thể kìm nén. Còn Hồng Thiết thì vốn là kẻ mưu sâu kế hiểm, trước giờ y cho răng Tạ Gia Tuyệt Đao của nhà họ Tạ, vốn chỉ là thứ công phu mèo ba cẳng vốn chẳng thể so sánh với Đao Pháp Hồng Gia nhanh nhẹn biến hóa.

Hôm nay gặp nhau ở đây Hồng Thiết cố tình nói khích để Tạ Sơn ra tay trước, nhằm giữa chỗ đông người hạ nhục ông ta.

- Hai vị quan khách xin chớ nóng dận, ở đây chỗ chúng tôi làm ăn, xin hãy bình tĩnh tránh tổn thương đến hòa khí hai nhà Tạ Hồng.

Một tiểu nhị trong quán nhanh miệng lên tiếng nhằm xoa dịu cơn nóng giận của Tạ Sơn, nhưng kẻ này tính nóng như lửa càng nói càng khiến hắn nổi điên.

- Không phải việc của nhà ngươi cút ra cho ta.

Tạ Sơn trong cơn nóng dận vung chưởng chém ra một đao, đao pháp Tạ gia nổi tiếng sắc bén, tiểu nhị kia lại không biết võ công nên ắt sẽ bị nguy hiểm.

Trong lúc nguy hiểm cận kề thì một bàn tay vững trãi đưa ra đổ ngang thế chém sắc bén của Tạ Sơn. Nhìn kỹ lại kẻ chặn ngang một chiêu của Tạ Sơn là một hán tử khuôn trang kiên nghị đôi mắt long lanh có thần, trên mình khoác một y phục màu xanh lam. Khí khái anh hùng này chính là đại hiệp từng cứu khổ phò nguy cho mọi người lúc trước tự xưng là Lam Võ Thần, anh ta chính là người giống Lam Vũ như khuôn đúc Thần Phong.

- Hai Vị không nên vì hiềm khích nhỏ mà ảnh hưởng đến người khác.