Chương 50: Cung Bổn Diệp Phù

Phong Vân Quyển 4

Chương 50: Cung Bổn Diệp Phù

Chương 50: Cung Bổn Diệp Phù

Tổng đàn Kinh Vân Đạo đặt trên đỉnh Thiên Sơn, nơi này năm xưa chính là Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu của Hùng Bá. Bộ Kinh Vân khi tới đây đã đập đi những kiến trúc ngày xưa do Hùng Bá xây dựng, duy chỉ có Tam Phân Giáo Trường là vẫn còn giữ nguyên.

Bởi chính nơi này ba huynh đệ Sương, Vân, Phong từng luyện võ ở đây, cũng chính nơi này Đoạn Lãng suýt mất mạng vì đã đánh đổ ly rượu trước mặt Hùng Bá, trong buổi kết minh với Vô Song Thành. Nhiếp Phong vì muốn cứu Đoạn Lãng mà quỳ nhận làm đệ tử thứ ba của Hùng Bá.

Cũng chính nơi này Kinh Vân từng dùng mạng ra bảo lãnh cho Nhiếp Phong và Đoạn Lãng về quê thăm mộ cha. Thành bại vinh nhục trong công cuộc trả thù Hùng Bá năm xưa đều ở đây, nên Bộ Kinh Vân đã dỡ bỏ nhiều thứ nhưng lại để lại Tam Phân Giáo Trường này.

Bên trên Tam Phân Giáo Trường chính là Bái Vân Đường, nơi này muốn lên tới cần phải đi qua bảy bảy bốn chín bậc thang.

Trên sảnh chính đại điện có hai bóng người đang đứng, một trong hai người đó mang khí khái quang minh chính nghĩa, thân khoác trường xam màu lam anh khí thập túc. Nhìn qua cũng đủ thấy đây là một nhân vật kiệt xuất khí khái hơn người đĩnh đạc anh tuấn.

- Thần Phong huynh! Huynh có dự định gì chưa?

Đăng Lung thân hình nhỏ nhưng ý chí cao, hôm nay đang tiễn đưa một người bạn đi xa. Hai người tuy đang nói chuyện rôm rả, xong coi bộ dạng của chàng trai khoác lam y có vẻ như sắp sửa ra đi.

- Huynh đệ! Hôm nay Thần Phong xin phép mang Cự Khuyết Đao về hoàn trả cho Bất Diệt Lam Môn sau đó sẽ trở về Đông Doanh.

Thì ra người đang tiếp chuyện Đăng Lung chính là đệ tử chân chuyền của Đông Doanh Đệ Nhất Đao Hoàng Ảnh, tên của chàng là Thần Phong.

Sau trận đại chiến với Liên Thành Chí, mọi người bị Đại Đương Gia dùng Vạn Đạo Xâm La khống chế nhân tâm nên ai cũng mệt mỏi. Riêng Thần Phong thì đây là trận chiến đau thương thứ hai trong lần trở về Trung Nguyên của chàng.

Lần thứ nhất ở Mộ Danh Trấn vì cuộc chiến với Tuyệt Tâm, mà chàng phải chứng kiến cái chết của người nghĩa phụ thân yêu nhất.

Vẫn biết trận chiến nào cũng đều có mất mát đau thương, nhưng khi ta đối diện với những điều đó thì cho dù tâm lý tốt tới đâu, cũng không khỏi xúc động bi thương.

Trong trận chiến này chàng lại phải chứng kiến cái chết của một người nữa đó chính là Quỷ Hổ tiền bối. Từ trong đáy lòng của mình chàng vô cùng thương tiếc một con người dung mạo xấu xí, nhưng có một lòng cúc trung tận tụy đáng ngưỡng mộ.

Có những cuộc gặp gỡ chỉ trong thời gian ngắn ngủi nhưng lưu lại trong lòng người ta những ấn tượng sâu sắc. Quỷ Hổ sống cuộc sống thầm lặng bên chủ nhân, có thể nói ông chính là cái bóng lặng lẽ của Vô Danh. Có ai biết đến, có ai thương tiếc cho một cái bóng lẻ loi cơ chứ.

Nhưng trước lúc Quỷ Hổ ra đi người bên cạnh ông trong giây phút cuối cùng của cuộc đời lại không phải Vô Danh. Người ấy là Thần Phong một chàng trai từ nơi xa trở về cố hương tìm thân thế. Chính vì xuất hiện trong thời khắc đó nên Thần Phong có thể cảm nhận rõ ràng tấm lòng chân thật của Quỷ Hổ như thế nào, nên chàng đặc biệt tôn kính đối với vị tiền bối có số phận bi thương này.

Sau khi cùng Vô Danh chôn cất Quỷ Hổ tươm tất, Thần Phong trở về Kinh Vân Đạo. Một phần để nghỉ ngơi cho lại sức, phần khác muốn xin Bộ môn chủ lấy lại thanh Cự Khuyết Đao.

Dạo trước khi mới đến Trung Nguyên Thần Phong từng có thời gian ở Bất Diệt Lam Môn. Lam Hiền đối xử với Thần Phong rất tốt, nay Lam Vũ đã chết nên chàng muốn đem bảo đao gia truyền vật quy nguyên chủ cho nhà họ Lam, coi như đã vẹn chọn ân tình trước kia họ đã đối xử tốt với chàng.

Thần Phong cũng muốn làm chút ít để bày tỏ chút chân tình với những gì Lam Hiền đã làm cho mình. Đoạn Soái, Lam Vũ những người có máu mủ với chàng, cả Đinh Nhu cô gái giống người trong mộng của chàng, bọn họ đều đã chết mà đều chết trong đau đớn. Chính vì thế chàng muốn trở về Đông Doanh, rời xa mảnh đất Trung Nguyên đầy đau thương này.

- Nếu huynh đã quyết thì Đăng Lung không giám giữ. Huynh lên đường cẩn thận nhé.

Đăng Lung mấy ngày qua đều hết lời níu kéo Thần Phong ở lại. Vì anh ta biết chính đạo đang suy yếu, một nhân vật bản lĩnh cao cường như Thần Phong biết tìm kiếm ở đâu bây giờ. Nếu không có Thần Phong thì Bộ Kinh Vân chẳng phải đã chết trong tay Tuyệt Tâm ở trận chiến Tranh Phong Hiệp rồi sao. Nay Bộ Kinh Vân không có ở đây, với bản lĩnh của mình Đăng Lung thừa hiểu khó mà giữ chắc được yên ổn cho Kinh Vân Đạo. Nếu Thần Phong chịu ở lại thì đó còn chuyện nào tốt hơn được nữa.

- Đa ta quý môn những ngày qua đã tiếp đón chu đáo, nếu Bộ tiền bối về xin hãy cho ta gửi lời hỏi thăm người.

Thần Phong trước lời mời đầy thành ý của Đăng Lung, chàng vẫn quyết ý rời khỏi đây. Mảnh đất này tuy chàng mới đặt chân đến không lâu, nhưng nó để lại ấn tượng rất sâu sắc trong tâm trí của chàng. Vì thế nếu bây giờ không dứt khoát đi ngay, chần trừ thì sẽ chẳng còn muốn đi nữa.

- Nhất định ta sẽ chuyển lời.

Đăng Lung không dấu nổi sự thất vọng trong ánh mắt, nhưng người đã muốn đi thì hà cớ gì cố cưỡng cầu, làm thế chỉ khó mình khó người mà thôi.

- Đa tạ! Nếu có duyên nhất định sẽ gặp lại. Xin cáo từ ở đây.

Thần Phong dứt lời lưng đeo Kinh Tịch vác theo Cự Khuyết Đao xuống núi.

Từ đỉnh Thiên Sơn đi xuống chàng cảm thấy bước chân nặng nề, ngước nhìn trời cao mây trắng bồng bềnh. Mây tuy không nhiều nhưng sắc trời ảm đạm, có thể cảm nhận giang hồ vẫn chưa thể nào yên bình được. Làn gió thổi nhẹ mái tóc tung bay, áo lam của chàng cũng phất phới theo gió. Nơi này vốn không còn chỗ cho chàng dung thân nữa, muốn đi thật xa để quên hết tất cả, ngày sau rồi sẽ ra sao chàng cũng không rõ nữa, chỉ biết chàng không còn muốn lưu lại Trung Nguyên thêm ngày nào nữa.

Đi chừng hơn một canh giờ Chàng đến Thiên Ân Thành liền ghé một quán chà bên đường nghỉ chân. Thiên Ân Thành này từng chứng kiến những trận chiến kinh thiên động địa. Như trận Hùng Bá với Phong Vân và Phong Vân chiến Đọan Lãng. Sau mấy mươi năm thị trấn dưới chân Thiên Hạ Hội năm nào đã phồn thịnh trở lại. Mọi dấu tích hoang tàn bởi các cuộc chiến của các đại cao thủ đã lùi về dĩ vãng. Cũng cả mấy mươi năm đã trôi qua, người từng chứng kiến cuộc chiến kinh thiên động địa năm đó cũng đã chết gần hết, số còn sống cũng đã già và chẳng còn thiết tha chuyện cũ nữa. Thi thoảng vẫn còn vài người nhắc đến chuyện trên đỉnh Thiên Sơn, năm xưa từng có một bậc kiêu hùng hô mưa gọi gió trấn động Giang hồ.

Thần Phong cũng chỉ nghe nói Hùng Bá là sư phụ của Phong Vân, lời từ nghĩa phụ Hoàng Ảnh kể lại, mỗi lần kể về cao thủ Trung Nguyên thì Hoàng Ảnh vẫn luyến tiếc vì không có cơ hội thử sức với Tam Phân Thần Chỉ độc bộ võ lâm lúc bấy giờ của Hùng Bá.

Chuyện xưa đã qua từ lâu chỉ vì đến Thiên Ân Thành mà chợt nhớ tới những điển tích bất hủ từng diễn ra trong toà thành này. Đến đây chàng cũng muốn nghỉ ngơi một lát trước khi tiếp tục lên đường.

Thần Phong ghé một quán nước gần đó, chàng đặt thanh Cự Khuyết Đao được bọc vải kín mít xuống cạnh bên, gọi một ấm trà rồi từ từ giải khát.

Nhìn ngoài đường người đông tấp nập hàng hoá trải dài, đủ thấy thị trấn này thịnh vượng ra sao. Có lẽ nhờ Bộ Kinh Vân mở Kinh Vân Đạo gần đây nên người Giang hồ nghe danh mà hay thường xuyên lui tới. Trong biển người đông đúc chẳng khuôn mặt nào giống khuôn mặt nào, nhưng trong cả trăm khuôn mặt lại có một người khiến chàng chú ý.

Giữa đường phố có đủ loại người, trai có gái có, người trẻ có người già cũng có, nhưng trong dòng người đông đúc hối hả kia lại xuất hiện một người hoàn toàn khác biệt. Người này toát lên một khí chất tôn quý khác hẳn những người xung quanh, đó là một khí chất thần tiên lạc giữa trốn người phàm, là một nàng tiên nói đúng là một cô gái.

Trong đời nữ nhân chàng gặp không nhiều, khiến chàng chú ý thì lại càng cực kỳ ít ỏi. Nhưng nữ tử này cho dù lẫn trong cả ngàn cô gái thì chàng vẫn nhận ra một cách rõ ràng. Nữ nhân vận trên mình bộ váy hoa màu hồng, trang điểm không rực rỡ nhưng cũng đủ để khẳng định hoa hồng giữa vườn hoa cúc.

Một nét đẹp thanh nhã cao sang cho dù bụi phàm trần nhiều đến mấy cũng chẳng mờ đi nét cao quý toát lên từ thần thái của nàng. Người ấy bước qua trước mắt thần phong nhẹ nhàng như cơn gió lướt qua làn tóc thiếu nữ, hay như tia nắng yếu ớt hiếm hoi xuất hiện giữa trời đông.

Nàng cứ thế bước đi hồn nhiên mà quên mất có một người đang sững sờ như bức tượng ngây ngốc ngắm nhìn nàng. Thần Phong tay đưa tách trà lên miệng nhưng chưa kịp uống, đến lúc nước trà vào miệng thì thấy đã nguội mất rồi. Do chủ quán pha trà không đủ nóng, hay chàng đã giữ tách trà trên môi quá lâu. Chỉ biết vừa lúc cảm nhận nước trong tách trà đã nguội thì người con gái kia cũng đã hoà vào làn người đông đúc ngoài kia. Lúc này chàng mới thốt lên trong kinh ngạc.

- Đinh Nhu cô nương?

Đinh Nhu là nương tử của Lam Vũ vì cô gái này mà chàng từng chấp nhận làm thế thân cho họ Lam. Sau khi Đinh Nhu bán đứng chàng cho Tuyết Tâm Nam thì bị Dịch Phong một chưởng giết chết, sao hôm nay cô ta lại có mặt ở Thiên Ân Thành.

Thần Phong không kìm chế được cảm xúc đã vội vã đứng phắt dậy đuổi theo người con gái giống Đinh Nhu kia. Thân thủ Thần Phong giờ đây có thể xếp vào hàng cao thủ thượng thặng trên giang hồ, chỉ một cái triển thân đã đuổi kịp bóng hình đó. Tuy ở rất gần cách có vài bước chân, nhưng Thần Phong phân vân không biết nàng có phải Đinh Nhu hay không, nếu không may nhận nhầm thì thật là xấu hổ.

Cứ thể chàng lững thững bước theo cô gái kia qua mấy đoạn đường, rồi bất thình lình nàng rẽ vào một con hẻm nhỏ vắng người phía cuối Thiên Ân Thành.

Thấy vậy Thần Phong tức tốc phóng người theo, vừa qua khúc cua vắng vẻ đã không thấy người ấy đâu nữa. Chàng lắc đầu thầm nghĩ có lẽ mình hoa mắt nhận nhầm người chăng, đang toan định quay về quán trà trả tiền rồi lấy lại thanh Cự Khuyết Đao tiếp tục lên đường, thì có tiếng nói lanh lảnh cất lên phía sau lưng.

- Huynh là ai mà cứ đi theo ta hoài vậy?

Lời nói vừa cất lên Thần Phong vội ngoái đầu nhìn lại, vừa quay lại một nhan sắc thiên kiều bá mị lộ ra trước mặt chàng. Cô gái này hoa dung còn lộng lẫy gấp mấy lần Đinh Nhu, nhưng từ đôi mắt đến khuôn mặt đều có nét rất giống hai người như một.

- Đinh Nhu! Là muội sao? Tại sao muội lại ở đây?

Không dấu nổi sự vui mừng vì gặp lại cô gái có nét giống cô gái trong mộng của mình. Thần Phong nhanh như chớp nhoài tới nắm lấy tay cô nương ấy.

- A! Ta không biết huynh. Huynh đi ra đi.

Nữ tử hường y quá bất ngờ với hành động của Thần Phong liền thét lên thất thanh. Ngay lúc đó trên mái ngói cao vút một bóng đen phi xuống nhanh như chim ưng vồ mồi.

- Tiểu tử! Mau buông khỏi tay tiểu muội của ta.

Người vừa xuất hiện thân thủ phi phàm, một bàn tay to lớn như gọng kìm vươn ra thủ pháp xuất thần nhập hoá.

Lời vừa bên tai một cánh tay nặng như đá chắc như sắt thép bấu vào tay Thần Phong, đồng thời chàng cảm thấy khí môn đau nhói bất thường. Người kia tay trái vươn ra túm lấy tay Thần Phong đồng thời tay phải cũng đánh ra một quyền một quyền tống thẳng vào khí hải của chàng.

"Hực"

Một quyền rất trầm trọng lực xoáy thẳng vào lục phủ ngũ tạng làm Thần Phong máu tươi phun ra miệng, lực đấm người này rất nặng đến nỗi hất văng chàng ra sau.

Vừa tung mãnh quyền đánh lui Thần Phong người kia vội vàng tiến đến hỏi han hường y nữ tử.

- Muội muội không sau chứ!

Người vừa tung quyền là một hán tử có vóc dáng cao lớn, khuôn mặt lãnh ngạo mắt sắc mày đậm rất có khí phách. Điểm đặc biệt là mái tóc cột hình đuôi ngựa nhưng bạc trắng hết cả. Tuổi tác cũng chỉ ngang tầm với Long Nhi Kiếm Thánh.

- Đại ca! Người ta mới chỉ nắm tay muội sau huynh lại đánh chết người ta.

Nữ tử giọng nói thanh âm dịu nhẹ khá êm tai, ẩn chứa trong đó sự không hài lòng trước hành động của đại ca nàng.

Lúc này bên tai hai người một giọng nói nhỏ truyền đến.

- Xin Lỗi tại hạ chỉ muốn biết coi nương là ai thôi, bởi cô rất giống một người quen của ta.

Thần Phong ngũ nội trọng thương sau một quyền như búa bổ của nam tử cao lớn kia. Máu tuôn đầy miệng nhưng chàng vẫn đứng vững, nhưng nhìn phía sau lưng chàng bức tường vững chắc đã bị lõm một lỗ lớn. Rõ ràng một quyền vừa rồi của Bạch Đầu hán tử kia là không hề nhẹ.

- Cái gì? Trúng một quyền ba thành công lực của Cung Bổn Đệ Nhất Ta mà vẫn chưa chết. Tiểu tử cũng khá lắm. Nhưng giám mạo phạm muội muội ta chỉ có con đường chết.

Người tên Cung Bổn Đệ Nhất này cao lớn dị thường bước đi tuy chậm nhưng chắc chắn, hắn từ từ tiến vào chỗ Thần Phong. Hai tay hắn phát ra kình lực trầm trọng không tầm thường. Người có thể xuất ba thành công lực đủ làm Thần Phong bị thương trong võ lâm tuyệt đối không nhiều. Có lẽ do nhận lầm cô gái kia là Đinh Nhu, trong trạng thái không đề phòng nên chàng mới dễ để người ta đánh trúng như vậy.

- Khoan đã đại ca! Để muội xem anh ta muốn gì?

Nghe muội muội nói vậy Cung Bổn Đệ Nhất cũng đã dừng lại, nhưng ánh mắt nặng ngàn cân của hắn đã phong tỏa hết toàn thân của Thần Phong. Cô gái kia tuổi còn khá trẻ, diện bộ cẩm y màu Hồng tiến tới ngồi xuống bên Thần Phong.

Lúc này kình thấu nội tạng Thần Phong chỉ lờ mờ nhìn thấy khuôn mắt của nữ tử ấy. Chỉ cảm nhận thấy mùi hương nồng nàn của nàng qua hơi thở truyền đến rất gần.

- Huynh có phải hỏi ta là ai đúng không? Vậy ta nói cho huynh biết tên của ta là CUNG BỔN DIỆP PHÙ.