Chương 47: Tử Thần Quyết Chiến Đồng Minh Hội

Phong Vân Quyển 4

Chương 47: Tử Thần Quyết Chiến Đồng Minh Hội

Chương 47: Tử Thần Quyết Chiến Đồng Minh Hội

Kể từ khi kết thúc trận chiến kinh thiên động địa giữa Phong Vân Lãng ở Đăng Thiên Lâu trên đỉnh Thiên Sơn, thuộc tổng đàn cũ của đệ nhất bang hội một thời Thiên Hạ Hội.

Giang hồ từ đó đến mấy mươi năm sau như quần long vô thủ.

Trong lúc võ lâm hỗn loạn thì Lam Nguyệt Tông một giáo phái ngoại bang, xuất sứ từ đại mạc do Lam Nguyệt Thánh chủ đứng đầu, đã thừa cơ nước đục thả câu thâu tóm toàn bộ võ lâm.

Các bang phái Trung Nguyên không cam tâm dưới chướng một giáo phái ngoại lai như Lam Nguyệt Tông, nên đã đứng lên liên kết nhau lại tạo ra một thế lực mới tên gọi là Đồng Minh Hội.

Đồng Minh Hội được tạo dựng nên bởi bát Đà thất bang, được chia thành 36 phân đà lớn nhỏ, môn chúng trải khắp thiên hạ. Người đứng đầu có công lớn nhất chính là Bộ Thiên con của Bộ Kinh Vân cùng Bát đại chưởng lão.

Sau khi Lam Nguyệt Tông tan dã các bang hội tề danh khác cũng dần suy tàn.

Cùng số phận đó còn có Bất Diệt Lam Môn ở Giang Nam, môn chủ Lam Vũ bị chết ở Long Tiên Trạch nên thế lực này cũng bị tàn lụi.

Võ Gia Thiên Hạ ở Hàng Châu do truyền nhân của Thiên Mệnh Đao Võ Thiên Hạ chấp chưởng. Sau khi Võ Thiên Hạ chết gia môn này thuộc về Tiểu Võ con của Thập Cường Võ Giả Võ Vô Địch.

Song Tiểu Võ quyết tâm cùng người tình thoái ẩn, chàng đã không kế thừa gia nghiệp do tổ tiên để lại, nên Võ gia chính thức không còn tên tuổi như thời cha chàng Võ Vô Địch nữa.

Ngoài ra công có Dịch Thiên Đô Phường, song Dịch Phong liễu đoạn với Liên Thành Chí không thành, mạng mất thân vong nên Dịch Gia cũng bại vong theo Bất Thế Tà Vương.

Các bang hội có thể tề danh đều đã tan rã, chỉ còn Đồng Minh Hội là vẫn tồn tại và không ngừng củng cố thế lực của mình.

Minh chủ Bộ Thiên chết trong tay Dịch Phong, nhưng bang hội này không vì thế mà suy tàn.

Bởi vì trong 36 phân Đà ấy đã bầu Lăng Hạo Phi Đà chủ của Đệ Nhất Phân Đà, lên làm minh chủ thay cho Bộ Thiên.

Trong võ lâm đương thời có hai đại bang nổi lên là Kinh Vân Đạo của Bộ Kinh Vân, Thần Phong Minh của Nhiếp Phong. Nhưng so về quy mô thanh thế hoàn toàn không thể so sánh với Đồng Minh Hội.

Tuy thế lực Đồng Mình Hội lớn nhất võ lâm nhưng không có được cao thủ nhất lưu, nên tân minh chủ Lăng Hạo Phi một người không hề đa mưu túc chí, dù muốn phát dương quang đại cũng không thể qua được hai thần thoại võ lâm.

Nếu không có sự tồn tại của Kinh Vân Đạo thì Đồng Minh Hội đã độc chiếm ngọn gió lành Trung Nguyên từ lâu.

Cũng bởi Bộ Kinh Vân là siêu cấp cường giả, Đồng Minh Hội gây chiến với Kinh Vân Đạo khác nào là Châu Chấu đá xe. Lăng Hạo Phi dĩ nhiên ý thức được điều này, nên chỉ đành đứng nhìn Kinh Vân Đạo nổi lên độc bá Giang hồ.

Chuyện đời luôn là thế, khi mà muốn tránh một việc gì đó thì việc đó tự nhiên lại tìm đến mình. Lăng Hạo Phi biết thực lực không bằng người, nên chưa bao giờ ông ta nghĩ Đồng Minh Hội sẽ khiêu chiến Kinh Vân Đạo.

Nhưng có khi nào Bộ Kinh Vân lại tìm Đồng Minh Hội hay không?

Bến phà Phong Lăng Độ.

Nơi này mặt nước hiền hoà, khí hậu dịu mát bốn bề thanh tịnh quả là một nơi thật bình yên. Giữa một phong lăng độ thế, bốn bề cây cỏ xanh mượt tốt tươi như một tấm thảm, thì xuất hiện một con sông chảy vắt ngang qua như dải lụa quấn lấy tấm thảm vậy.

Muốn qua con sông Lăng Độ này nhất định phải tới một bến đò nhỏ ven sông.

Dòng sông không quá rộng nhưng muốn đi qua nhất định phải ngồi thuyền. Chính vì thế mà một bến thuyền nhỏ được dựng lên để đưa khách qua sông.

Phía bên kia bờ sông chính là Mai Hoa Trấn một nơi đông đúc phồn thịnh, vì nơi đó chính là nơi đặt tổng đàn của giáo phái Đồng Minh Hội.

Bất kỳ ai muốn tới đó đương nhiên đều phải qua con sông này, đi bằng thuyền này mới được.

Hôm nay con đò vắng lặng thường ngày bỗng chốc nổi sóng nhấp nhô, chỉ bởi vì trên bờ sông đã xuất hiện một bóng người.

Người này thân hình cao lớn bước đi vững chãi, áo choàng tung bay bồng bềnh như mây.

Toàn thân người đó phát tán ra một luồng khí độ đặc biệt, khiến cỏ cây bên đường dường như cũng dạt sang hai bên.

Người bất phàm thường tán phát khí độ đặc thù khác với người bình thường, như cao tăng đắc đạo thì có huyền môn phật khí, bậc cửu ngũ chí tôn thì có khí độ hoàng giả.

Còn người này lại mang trên mình một loại khí độ mà dưới gầm trời này, không có người thứ hai mang trên mình loại khí đó.

Khí tức tử vong.

Người đó đang cất bước hướng đến bến phà Phong Lăng độ, gã chỉ đi một mình, nhưng cảm giác mây trên trời không ngừng chuyển động theo từng bước chân của hắn.

Điều đó vốn không gì đáng ngạc nhiên bởi bản thân người đó đã được xem như là một đám mây, một đám mây phiêu du vô định.

Trên đời người có thể kéo trời vén mây, phiên vân phục vũ, có khí thế vạn vật khiếp nhường này chỉ có một người.

Bất Khốc Tử Thần Bộ Kinh Vân.

Nhưng điều khiến người ta thấy lạ là tại sao Bộ Kinh Vân sau khi đã giao con Dịch Phong cho hoàng đế, ông ta không trở về Kinh Vân Đạo, mà lại đi đến nơi này.

Sau trận chiến tại Dịch Thiên Đảo, Bộ Kinh Vân và Nhiếp Phong đã đồng ý giao Thiên Nhai con của Dịch Phong cho hoàng đế giải trừ đại kiếp.

Hai người chia tay nhau trước Tử Cấm Thành, vì Phong Vân hai người đã có kế hoạch riêng nên tạm chia tay, mỗi người sẽ đi thực hiện kế hoạch của mình. Nhiếp Phong cùng Tình Di đến cực Bắc, còn Bộ Kinh Vân thì có một việc ông ta phải đi làm, nhất định phải làm.

Bộ Kinh Vân đã nghe tin Bộ Thiên trước khi qua đời đã để lại một giọt máu cho Bộ gia.

Nữ tử tên gọi Hiểu Vũ đó từng ở chung với Bộ Thiên một thời gian dài, luôn bên cạnh Thiên nhi trong những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời.

Bộ Kinh Vân còn nhớ từ trong ánh mắt héo úa vì dương thọ sắp tận của Bộ Thiên, ai cũng hiểu tình cảm của chàng dành cho nhi nữ này như thế nào.

Không người nào trên dưới Kinh Vân Đạo là không biết điều đó, lẽ nào môn chủ Bộ Kinh Vân cha của chàng cũng không nghe, không thấy được hay sao.

Một người con gái biết hắn sắp không còn trên cõi đời này nữa.

Biết một ngày nào đó trong những ngày không xa sắp tới hắn sẽ vĩnh viễn dời xa nàng.

Nhưng nàng vẫn cam tâm tình nguyện được ở cạnh hắn, cùng vượt qua những ngày tháng khó khăn nhất cuối đời.

Trước khi ra đi về bên kia thế giới, Bộ Thiên ít nhất cũng có giây phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời đầy đau thương của mình.

Có điều cô gái ấy là ai, từ đâu mà quen biết Bộ Thiên, bí mật này chàng ta chưa từng nói ra cho bất cứ ai biết.

Bao gồm cả người cha thân yêu Bất Khốc Tử Thần của chàng.

Vì sao Bộ Thiên không nói cho cha biết về cô gái ấy, bởi vì nhiệm vụ của nàng là sau khi Bộ Thiên chết, nàng sẽ đến Kinh Vân Đạo nói rõ ngọn ngành với cha chàng.

Quả đúng như Bộ Thiên sắp xếp, sau khi chàng chết Bộ Kinh Vân luôn tìm Dịch Phong tính sổ. Vào ngày ước chiến nàng đã đem chuyện Bộ Thiên nhắn lại cho cha, kể hết đầu đuôi cho Bộ Kinh Vân nghe.

Cuối cùng ông ta cũng hiểu ra cái chết của Bộ Thiên là Dịch Phong bất đắc dĩ mới đưa ra hạ sách này, để lấy lòng tin của Liên Thành Chí. Thuận lợi ngăn cảm hắn đoạn Long Mạch ở Bạch Long Khê.

Sau cái chết của Bộ Thiên đáng ra cô nàng có thể dời đi bất cứ lúc nào, như lúc nàng đến chẳng ai để ý và ra đi cũng sẽ chẳng ai quan tâm.

Nhưng điều mà môn chủ Bộ Kinh Vân phải quan tâm và không thể không quan tâm.

Đó là nàng đã mang cốt nhục của Bộ Thiên ái tử của ông ta.

Vì sao Bộ Kinh Vân lại biết được điều này.

Lúc Bộ Thiên mới qua đời nàng đã khóc rất nhiều, đau buồn rất nhiều, nước mắt nàng có thể nói thấm ướt được tất cả cành cây ngọn cỏ trong Kinh Vân Đạo.

Nếu nàng không nói ra nguyên nhân cái chết của Bộ Thiên, là do sớm bị chất độc trong Nghịch Càn Khôn và khí tà ác trong Tà Vương Thập Kiếp xâm lấn lục phủ ngũ tạng. Thì Bộ Kinh Vân nhất định trên đỉnh Thiên Sơn đã không kiếm hạ lưu tình, tha cho Dịch Phong một mạng.

Vì nhiều ngày thương tiếc Bộ Thiên nàng khóc nhiều đến nỗi ngã bệnh, Bộ Kinh Vân đã không tiếc công tìm danh y nổi tiếng về thăm bệnh cho nàng.

Ban đầu ông ta cũng chỉ nghĩ quan hệ giữa nàng và Bộ Thiên chỉ là bạn bè. Nhưng thái độ đau buồn cực độ của nàng trước cái chết của Bộ Thiên, đã khiến ông ta để ý.

Rồi một ngày ông ta cũng phát hiện ra được bí mất của nàng.

Qua lời vị danh y được mời tới bắt mạch kê đơn cho nàng, Bộ Kinh Vân phát hiện ra một thông tin vô cùng quý giá với bản thân ông ta và cả Bộ gia nữa.

Đó là trong quá trình bắt mạch thăm bệnh, lang y đã phát hiện mạch của nàng đập rất bất thường. Qua chẩn đoán thì đó chính là trong người nàng đã có tin vui.

Biết được chuyện này Bộ Kinh Vân cũng được an ủi, vong linh Bộ Thiên trên trời cũng được vui mừng.

Nhưng vì trận chiến sắp tới lúc đó là quyết sinh tử với Liên Thành Chí, Bộ Kinh Vân cũng không chắc chắn có thể trở về.

Khi còn trẻ Bộ Kinh Vân vì báo thù cho cha là Hoắc Bộ Thiên nên đã gia nhập Thiên Hạ Hội, nhằm lợi dụng thời cơ giết Hùng Bá để trả thù cho nghĩa phụ.

Để chiếm lấy lòng tin của Hùng Bá thì Bộ Kinh Vân đã giúp ông ta đánh thiên hạ, tiêu diệt hầu hết các bang phái trống đối không chịu ra nhập Thiên Hạ Hội.

Người các bang phái võ lâm chết trong tay Bộ Kinh Vân không dưới một ngàn, vì thế Giang hồ khiếp sợ mới đặt ngoại hiệu cho hắn là Bất Khốc Tử Thần.

Chuyện qua đi đã mấy mươi năm, nhưng tin rằng oán thù của những người thân của những kẻ chết trong tay Bộ Kinh Vân vẫn chưa vơi đi.

Nếu Bộ Kinh Vân chiến bại trong trận chiến với Liên Thành Chí ở Lạc Sơn Đại Phật, thì cô gái này và cả đứa bé trong bụng nàng sẽ khó mà yên thân.

Vì nghĩ cho hai người nên Bộ Kinh Vân quyết định sẽ không nói điều đó cho bất cứ ai. Ông ta giao Uyển cô nương cho đệ tử Đăng Lung chăm sóc và chấp chưởng cả Kinh Vân Đạo.

Còn bản thân Bộ Kinh Vân sẽ lên Lạc Sơn liên thủ với Nhiếp Phong nhằm đánh bại Liên Thành Chí.

May mắn trận chiến đó Bộ Kinh Vân và người huynh đệ chí cốt Nhiếp Phong của mình, đã liên thủ giết chết được tên đại ma đầu Liên Thành Chí.

Nhưng Bộ Kinh Vân chưa thể nghỉ ngơi sau trận quyết chiến, vì mối họa căn Kiếp Tâm công tồn tại trong nhân gian.

Trớ chêu thay Kiếp Tâm lại trú ngụ chính trên cháy của Nhiếp Phong là Thiên Nhai.

Theo kế sách của sư phụ Vô Danh thì Phong Vân đồng ý giao Thiên Nhai cho hoàng đế. Bởi Vô Danh không chỉ là sư phụ của Bộ Kinh Vân mà còn là trụ cột của võ lâm.

Trước giờ Thiên Kiếm Vô Danh là người được Phong Vân tuyệt đối tin tưởng, nên hai người đã y theo kế sách của Vô Danh giao Thiên Nhai cho Hoàng Đế.

Ngay khi Bộ Kinh Vân chia tay Nhiếp Phong, trên đường về Kinh Vân Đạo ông ta nhận được thư cấp báo của đệ tử Đăng Lung.

Thư nói rằng "Trước khi môn chủ ra đi đã căn dặn thuộc hạ để mắt đến Hiểu Vũ cô nương. Nhưng khi môn chủ vừa đi thì hai ngày sau có người lẻn vào nội đường bắt cóc cô nương ấy. Thuộc hạ đã phát hiện ra và toàn lực bảo vệ, song người tới võ nghệ cao cường, dùng võ công rất ngụy dị là một đôi Hàn Chảo. Chỉ với hai chiêu đã chế phục thuộc hạ cùng các môn chúng khác trong Kinh Vân Đạo. Sợ rằng thông tin này sẽ ảnh hưởng đến trận quyết chiến của môn chủ, nên hôm nay Đăng Lung mới gởi bồ câu cấp bao. Mong môn chủ lượng thứ".

Nhận được Bồ Câu đưa thư Bộ Kinh Vân cũng cảm thấy kỳ lạ, Đăng Lung có thể chất đặc dị có thể hấp thụ võ công của người khác biến thành của mình. Nên trước khi rời Kinh Vân Đạo thì Bộ Kinh Vân có truyền lại cho y hai thức Ương Vân Thiên Giáng và Bài Sơn Đảo Hải trong Bài Vân Chưởng. Nhằm để hắn dùng khi cần thiết, nếu Kinh Vân Đạo gặp vấn đề trong thời gian môn chủ vắng mặt.

Trong võ lâm người có thực lực để hoá giải hai chưởng chiêu này không nhiều, theo lời Đăng Lung kẻ đó dùng Hàn băng lãnh chảo. Võ lâm phần lớn là không mấy ai luyện loại chảo pháp này. Nên cho dù Bộ Kinh Vân đã nghĩ mấy ngày vẫn không thể nghi ngờ được ai là hung thủ bắt cóc Hiểu Vũ.

Bộ Kinh Vân suy đoán rằng Hiểu Vũ chỉ là cô gái bình thường thì chắc chắn không có kẻ thù lợi hại như thế. Vì vậy ắt thân thế của cô ta nhất định không tầm thường. Bộ Kinh Vân quyết phải tìm ra cô nương Hiểu Vũ này. Để điều tra lai lịch của cô ta Bộ Kinh Vân muốn bắt đầu từ Đồng Minh Hội nơi khi còn sống Bộ Thiên từng đảm nhận chức minh chủ. Hiểu Vũ cũng là do Bộ Thiên đưa về từ Đồng Minh Hội. Vì thế Bộ Kinh Vân đã quyết định không về Kinh Vân Đạo mà thân chính đến Đồng Minh Hội điều tra việc này.

Lăng Độ Giang mọi ngày yên ả nhưng không hiểu sao ngày hôm nay lại sóng to gió lớn, sóng nước nhấp nhô một cách bất thường. Trên bến phà có hai thuyền phu đang sốt sắng cột chặt hai chiếc thuyền vào một chiếc cọc tre đã được trôn chắc chắn.

- Chán thật! Trời mây đen tối sầm, sông thì lại động nước làm gì có ai qua sông. Cột thuyền về sớm cho khỏe thôi.

- Đúng vậy! Hôm nay thật xui xẻo.

Hai gã đàn ông trung niên chất phát làm nghề lái thuyền ở đây chắc cũng đã nhiều năm. Nhìn hai cánh tay to lớn cứng chắc của họ là đủ biết chèo lái rất nhiều.

Nhưng ngay khi người đàn ông nọ đang thở phào vì một ngày làm việc sa sút, thì ông ta chợt nhìn thấy trên bờ có bóng người. Vừa thấy người đó ông này mừng thầm quay sang người bạn của ông ta mà nói.

- Tôi nghĩ cũng chưa chắc đã xui lắm đâu. Nhìn kìa bên kia có người đang đi tới chỗ chúng ta.

Người kia nghe nói vậy cũng ngẩng mặt nhìn lên.

- Huynh nói sao ấy! Tôi có thấy ai đâu?

Người đàn ông nọ thấy lạ cũng quay sang nhìn thêm lần nữa miệng lẩm bẩm.

- Rõ ràng tôi thấy một người mặc áo choàng cao lớn ở đó mà.

- Làm gì có chắc ông hoa mắt rồi cũng nên.

Hai lão thuyền phu đang tranh cãi thì ngay lúc đó có một giọng nói âm trầm phát lên phía sau lưng họ.

- Ta muốn qua sông ai sẽ trở ta đi.

Nghe giọng nói hai lão thuyền phu sững người nhìn lại, thấy một người cao lớn vẻ mặt phong sương mái tóc đã bạc trắng, còn ánh mắt thì lạnh lùng đến đáng sợ.

- Thôi tôi nhường chuyến này cho huynh tôi mệt nên hôm nay về trước.

Người đàn ông nọ vừa nói vừa run lên bần bật, bởi vừa lúc trước ông ta thấy người này ở mãi bên kia, chớp mắt đã sau lưng hai lão, làm lão ta sợ hãi không giám đi chuyến này.

- Vậy được! Thế huynh về trước đi tôi đưa vị khách này qua sông rồi về sau cũng được.

Thế là hai lão chia tay nhau, một người nhanh chân về nhà sớm, còn một người vẫn tiếp tục đưa khách qua sông.

Hán tử kia bước xuống ngồi trên mạn thuyền, thuyền nhanh tróng khởi hành ngay. Lão thuyền phu này đúng là tay trèo khá cứng, phút trốc cả người và thuyền đã ra giữa sông.

Ông ta từ lúc khởi hành đã nói rất nhiều nhưng thật kỳ lạ người khách của ông ta lại rất kiệm lời hầu như không thích nói chuyện.

Đến khi thuyền hai người ra giữa sông thì bên tai có tiếng sóng ré, rồi một con thuyền khác rẽ nước phóng lên.

Trên thuyền đó kỳ lạ là không có thuyền phu tức là thuyền không có người trèo lái, trên thuyền chỉ có một lão nhân đứng đó.

Lão nhân này đội một chiếc nón vàng rộng, trời ảm đạm về chiều sắc trời u ám nên khó thấy diện mạo của người trên chiếc thuyền đối diện.

Lão nhân đó hoàn toàn không trèo thuyền mà chiếc thuyền vẫn chạy phăng phăng không kém gì có phu thuyền.

Kỳ lạ hơn là lão nhân trên cái thuyền đó giữa sóng nước dữ dội mà vẫn đứng thong thả ung dung, tu vị khinh công không cạn.

Khi hai chiếc thuyền đã đi song song với nhau lão nhân kỳ lạ kia liền nhìn sang thuyền bên này cất tiếng.

- Người trên thuyền kia có phải là Bộ Kinh Vân?

Hoá ra người đang ngồi xếp bằng bên này chính là võ lâm thần thoại Bộ Kinh Vân.

Nghe lão nhân kia nhắc đến tên mình Bộ Kinh Vân cũng khẽ liếc mắt nhìn sang.

- Phải thì sao? Không phải thì sao?

- Nghe nói năm xưa Hùng Bá thu nhận được một tên đồ đệ không cười không khóc bao giờ là Bộ Kinh Vân. Bấy nhiêu năm ngươi tiến bộ không ít còn là thần thoại võ lâm. Hôm nay lão phu cũng muốn lĩnh giáo qua Bài Vân Chưởng của ngươi. Xem chiêu.

Dứt lời lão nhân khẽ giẫm xuống mặt thuyền một luồng kình lực phát ra từ chân lão ta làm nước sông bắn lên tung toé. Bọt nước hình thành một con du Long hung hắn nhe răng múa vuốt xông tới muốn nuốt chừng Bộ Vân.

- Ha ha! Để lão phu hôm nay xem Võ lâm thần thoại thực có bản lĩnh gì.