Chương 37: Hỗn chiến (p3)

Phản Địa Đàng

Chương 37: Hỗn chiến (p3)

Chương 37: Hỗn chiến (p3)

Song gươm Rapier của Kinoshita rất bén ngọt. Từng nhát đâm hay cắt đều rất mượt mà.

Thân thể anh chuyển động mượt mà không một điểm trừ, bước chân anh nhẹ tênh mặc dù địa thế chính là tấm lưng của bè lũ Wyvern. Đây là một vũ sư đang khiêu vũ cùng (hai) thanh gươm của mình.

Khoảng cách từ hậu tuyến cho tới tiền tuyến chỉ còn lại hơn hai mươi bước chân, Kinoshita đã thấy rõ diện mạo của chiếc khiên trước mặt.

"Khiên Mãnh Sư." Kinoshita nghĩ ngay trong đầu.

Bề ngoài của vật chắn màu xanh lam nhạt kia chính là một đầu con sư tử đực. Chiếc bờm sư thử xoè rộng ra và bao phủ phần thân của chiếc khiên. Chiếc khiên toả ra thứ uy áp khủng bố với từng đường nét khắc hoạ trông vô cùng sống động. Nhìn thẳng vào chiếc khiên ta sẽ có cảm giác như đang nhìn sư tử đực đang gầm gừ và chiếc miệng rộng của nó sắp nuốt chửng cái đầu của ta, ánh mắt của ta.

Đằng sau chiếc khiên, ngài Harris đã nghe được thanh âm mà bản năng đã mách bảo: tiếng gươm đang lao vun vút trong không khí.

Ngài cất tiếng.

"Hỗ trợ ta."

Kinoshita vui mừng ra mặt khi nghe thấy thanh âm này, thanh âm của thủ lĩnh.

"RÕ."

Chân của anh đạp lên đầu một con Wyvern lao tới anh, song gươm xoay trong một vòng bán nguyệt và cắt thẳng vào yết hầu của con thú khiến nó la ó lên.

Kinoshita lao thẳng lên tiền tuyến chiến trường.

Tại đây một thanh gươm được anh phi ra và nó ghim thẳng vào con Wyvern đột nhập ở cánh trái.

Thanh gươm đã làm chùn bước chân con Wyvern và rồi nó bay lùi ra xa. Nhưng bỗng thanh gươm tưởng chừng sẽ rơi xuống đất kia như có linh tính, nó quay ngược lại và chém thẳng lên phía cổ con Wyvern này. Máu chảy đầu rơi, Kinoshita đã hạ gục thêm được một kẻ địch.

Binh đoàn Wyvern vẫn còn rất đông đảo, chúng như cứ lũ kiến bu lấy hủ đường khi bị kích thích bởi hương vị ngọt ngào.

Khoảng cách từ vị trí của Kinoshita tới Harris Gary là tám bước chân. Vị trí của bọn họ so mặt đất là hơn bốn mươi mét.

Ngay lúc này, một tiếng "Vút" xanh rờn cả bầu trời vang lên.

Kèm theo đó là thanh âm từ ngài Harris: "Dùng gươm bắt chéo."

Kinoshita phản xạ rất nhanh, cậu điều tiết Ki trong cơ thể và từ bỏ quyền sử dụng Ki Điều Khiển. Cậu đẩy Ki Tán Xạ bộc khắp thanh kiếm và khắp lớp ngoài của hai cánh tay, chân cậu hơi khuỵu xuống. Nói thêm, cậu đang đứng trên lưng của một con Wyvern.

Chiếc Boomerang đầy hoạ tiết đã được ngài Harris ném ra. Nó tạo thành một vòng lượn rất đẹp.

Nơi nó bay qua bọn Wyvern thét lên tiếng đau đớn.

Hai thanh gươm bắt chéo kèm Ki Tán Xạ đã đỡ một hit từ chiếc boomerang, nó đổi hướng và bay thẳng xuống mặt đất.

Tay của Kinoshita hơi chấn động, bước chân cậu phải lùi ra đằng sau vài bước để giữ chắc thăng bằng.

Bỗng, chiếc khiên Mãnh Sư của ngài Harris hạ xuống, lần đầu tiên.

Ta được trông thấy khuôn mặt của ngài, một lần nữa.

Vẫn khuôn mặt ấy, vẫn cái nhìn đầy độc ác ấy, ngài Harris gật đầu với Kinoshita và nhảy nhào lên chiếc khiên. Ngài sẽ lướt trên chiếc khiên và đi thẳng một mạch xuống phía bên dưới.

Kinoshita hiểu ngay ý định của ngài Harris, anh phi thẳng một trong hai thanh Rapier của mình dính chặt vào thân cây đậu khổng lồ, thanh Rapier còn lại thì vẫn cầm trên tay.

Phản xạ cực nhanh, Kinoshita nhảy khỏi lưng con Wyvern trong tiếng rít rào từ con vật này.

Anh nhảy và bám tay vào chuôi của thanh kiếm thứ nhất đã ném ra rồi dùng thanh kiếm thứ hai còn lại rọc hẳn một đường song song thanh gươm thứ nhất.

Anh cũng lao theo xuống.

Tiếp, đoạn có thể thuận thế. Kinoshita đã tiếp cận cùng vị trí với ngài Harris, anh cất thứ vũ khí của mình và rồi nhảy tuốt lên chiếc khiên.

Chủ soái và lính thượng gặp lại, Kinoshita quỳ một gối trước mặt của Harris Gary, tay phải đặt lên ngực trái và nói.

"Chúc mừng ngài."

"Tốt."

Ngài Harris đáp lại với chất giọng rất vui mừng. Cơ hội mà ngài chờ đợi cuối cùng cũng đã được anh chàng trẻ tuổi này ban tặng.

"Cùng ta săn con Wyvern chúa nào, Yami."

"RÕ."

Kinoshita Yami hoàn tất nhiệm vụ đột nhập và hỗ trợ thủ lĩnh trốn thoát.

***

Khu vực xung quanh Wyvern chúa, nó đang dưỡng thương.

Nếu có thể chỉ ra điểm yếu trong cuộc chuyến săn Wyvern thì hẳn là cặp cánh của chúng. Mạo Hiểm Giả luôn tìm mọi cách để tấn công vào vùng yếu hại này ngay khi có thể. Bởi loài chim mà không thể bay được thì chỉ ngang bằng con gà con vịt chờ bị vặt lông.

Tuy nhiên vẫn còn vị trí khác cũng là điểm yếu của bọn Wyvern, chính là vùng cổ.

Vùng cổ như đã từng nói chính là vị trí cứng cáp vì đó là thứ chứa đựng vũ khí của lũ họ nhà Rồng: lửa.

Tuy nhiên đó chỉ là ngoại hình bên ngoài, tận sâu bên trong chính vì đây là vị trí dành cho thứ vũ khí to lớn cho nên chúng sẽ rất suy yếu nếu bị tấn công vào vùng yết hầu.

Con Wyvern chúa đã nhận một kích trí mạng, tuỳ thời điểm mà nó sẽ gục ngã mà thôi.

Để chữa trị nó đã trích ra Tiên Long, chính là nước dãi của loài rồng.

Đây là thuốc chữa bách bệnh.

Vô cùng, vô cùng hiếm có.

Nghe đồn có thể giúp một kẻ trẻ mãi không già nếu dùng chúng đúng liều lượng quy định.

Nhưng Tiên Long khó kiếm khó bảo quản, bởi nếu thoát khỏi vùng yết hầu của loài Rồng hoặc Wyvern chúa thì nó sẽ biến mất, tan biến tựa bọt biển.

Wyvern chúa lúc này có thể không gục ngã hẳn lý do đã tiêu tốn đại giới để giúp nó đứng vững.

Nhưng cuộc chiến vẫn còn dài, nó đã rơi hẳn vào thế hạ phong.

Ngay thời điểm này, Lo Sensi đang một mình tấn công đàn Wyvern.

Đàn Wyvern có 10 con cả thảy và anh ta đang nỗ lực trong việc kìm chân được chúng.

"Không biết tên cao kiều kia làm ăn ra sao rồi?"

"Hẳn là không làm ta thất vọng đi."

"Ầy. Hắn là kẻ phù hợp nhất với nhiệm vụ này, ta nên tin tưởng hắn mới phải."

Lo Sensi có đôi lời lầm bầm.

Chính anh đã xung phong đi đầu trong việc khiêu khích sự chú ý của con Wyvern chúa cùng đám Wyvern hộ vệ, cho nên anh phải đặt niềm tin vào đồng đội của mình hơn.

Tả xung.

Hữu đột.

Hết đấm rồi lại đá, không khí bị nén rồi đẩy đi cùng với sức khoẻ của Tiên Phong đã giúp cho Lo Sensi thu hút thành công công kích của bọn Wyvern.

Anh ta đang chờ cho cừu hận được đẩy lên đủ mốc và con Wyvern đầu đàn có cái mõm dài kia sẽ bị hút về phía anh, lúc ấy Kinoshita sẽ dễ dàng cho nhiệm vụ của hắn.

*Tiếng Wyvern gào thét

*Tiếng một vật gì đó đáp xuống đất.

Lo Sensi đang chiến đấu thì thanh âm này làm can thiệp, anh bật nhảy ra đằng sau vài bước.

Trông về phương hướng của thứ thanh âm kia.

"Thủ lĩnh."

Nước mắt lưng tròng trên khuôn mặt của Lo Sensi.

Anh biết cái tên chuyên đi tọc mạch mình là Kinoshita đã thành công.

Lo Sensi nhìn qua kẻ đứng cạnh thủ lĩnh thì thấy cái tên kia đang che tay và ngáp.

"Thật là đáng ghét. Ê ngươi rảnh tay thì sang giúp ta đây này."

Lo Sensi hết nói nổi và la lối.

"Ngươi sang giúp Sensi đi, để ta cùng con Wyvern chúa." Ngài Harris nhìn về chàng trai Đấu Sĩ đã hỗ trợ mình rồi ra mệnh lệnh.

"Thủ lĩnh cẩn trọng." Kinoshita chắp tay và tuân lệnh, anh lao vội về chiến trường của Lo Sensi.

Harris Gary bẻ khớp tay, ngài trông ánh mắt về hướng hai con Wyvern nắm trùm kia.

Đôi môi ngài khô khốc chính vì thế đầu lưỡi của ngài đảo lướt qua để giữ thanh tịnh.

Nước mưa rơi lất phất như báo hiệu rằng trận đấu có thể bắt đầu.

Loài Wyvern không hiểu tiếng của loài người và loài người cũng vậy.

Hẳn không một ai trong số họ sẽ đối thoại cùng nhau trong trận chiến này. Ấy vậy mà thiên nhiên vẫn ban tặng cho họ khả năng "nghe" địch thủ của mình. Đó là thông quá nấm đấm và tình tiết khi giao chiến.

Đánh nhau sẽ giúp hiểu rõ nhau hơn. Đặc biệt là đánh nhau tới bất chấp cả sinh mạng.

Wyvern chúa hiểu ra rằng kẻ hình người trước mắt mình đây chính là một trong những kẻ mạnh nhất trong loài người, một cục xương khó nhai.

Harris Gary hiểu rằng con thằn lằn khổng lồ là boss của một bãi săn không phải là điều dễ. Để lấy được cái đầu của nó cần rất rất nhiều máu, mồ hôi và nước mắt. Rõ ràng đây là trận đi săn tuyệt nhất cuộc đời ông.

Mắt nhìn mắt.

Mặt đối mặt.

Hai kẻ thù trước trận tử chiến bao giờ cũng sẽ cố đọc tâm của đối phương để dò la ra điểm yếu, từ đó chuyển bại thành thắng.

Nhưng đây là cuộc chiến ngang sức.

Boss chiến.

Con Wyvern có chiếc mõm dài cố đứng lên để ngăn cản hai tên boss này lao vào nhau, nhưng nó đành bất lực.

Bởi thứ aura đang lan toả trong không khí ẩm thấp vì mưa vẫn chưa ngừng đã nói với nó rằng đây không phải cuộc chiến mà nó được phép can dự.

Nuốt nước bọt và đứng sang một bên, đó chính là điều mà ngươi nên làm lúc này.

Cặp chân to bự của nó căng cứng, nó chấp nhận mình đứng ngoài cuộc chiến.

Không còn kẻ phá đám, trận chiến thứ hai nhằm quyết định thắng bại giữa hai tên boss sắp được bắt đầu. Chỉ cần ngọn gió, nhành cây tạo tiếng động thì trận chiến sẽ nổ ra.
Bỗng nhiên.

*Tiếng một vật bị phóng từ trên không

Sau tiếng nổ, chen giữa vị trí của hai nhân vật chính là một cây rìu.

Nó cao gần mười tấc, đo lường bằng mắt thường thì trông rất nặng. Phần thân làm bằng gỗ với cán dài, phần rìu chia thành hai mặt, mặt rìu nhỏ trong bén nhọn còn mặt rìu lớn trong đồ sộ và đầy huyết tinh.

Phần rìu mặt lớn chính là thứ đang cắm dựng thẳng cây rìu chia cắt Harris cùng con Wyvern chúa.

Con Wyvern đầu đàn có cái mõm dài rít rào "Ghaaarrrrrr" về phía cây rìu.

Ngay tức khắc từ trên không trung nhảy bổ ra một gã cao to lực lưỡng. Gã có khuôn mặt xồm xoàm cùng với vẻ bặm trợn dễ phân biệt.

Đây là gã "Berserker" họ Vương.

Gã bước tiến bước cầm nhấc cây rìu đang cắm xuống mặt đất lên.

Tay trái gã ôm lấy một nam thanh niên, đây là Trinh Sát Takeru. Lúc này gương mặt Takeru nửa trắng nửa xanh, hai bàn tay anh ta ôm và giữ miệng của mình, hai bên má anh ta phồng to lên đôi mắt hơi trợn.

Cầm cự không được bao nhiêu giây thì Takeru không kìm nén và nôn xanh mặt xuống dưới đất.

Gã họ Vương nói quở. "Thật yếu nhớt, dịch chuyển liên tục mấy kilomet mà đã xanh mặt ói, sau còn làm cái gì ăn được."

Takeru nghe vậy thì dù đang tuôn trào "tinh hoa" trong họng cũng phải mắc nghẹn, anh ta ho sặc ho sụa. Đôi mắt oán hận liếc nhìn cái gã bặm trợn không biết lễ độ này.

Anh nhớ lại rõ ràng mình đang dịch chuyển bằng năng lực của "Nhà Du Hành" thì bị gã này níu lại rồi đòi kéo gã theo.

Vì đã đặt nửa thân hình vào không gian thứ nguyên cho nên anh chỉ có thể đồng ý cho gã nhảy chung một lần. Ấy vậy mà vừa xong lần nhảy "ké" kia thì gã này liền tỏ thái độ thích thú và đeo bám anh ta tới tận rìa biên giới. Không tha cho anh một thời khắc nào, gã bặm trợn tiếp tục gượng ép anh dịch chuyển liên tục tới đây.

"Nhà Du Hành" có khả năng dịch chuyển là vai trò có nét đặc trưng thú vị của Class Trinh Sát, tuy nhiên nếu ngươi dịch chuyển quá nhiều thì cơ thể sẽ chịu không nổi, nhẹ thì ói như Takeru nặng thì hôn mê vài tiếng đồng hồ.

Takeru mặt xanh mặt trắng cùng cái nhìn oán hận, còn gã họ Vương thì cứ tắc lưỡi rồi chê bai. Đây quả là cặp đôi thú vị.

Được một lúc, nhận ra bầu không khí có gì đó không ổn, Vương Nhất Thông ngước khuôn mặt lên và quan sát. Lão nhận ra những kẻ có mặt ở nơi đây.

"Ồ, thủ lĩnh, xin chào ta tới hộ giá thủ lĩnh đây." Gã cúi người chào về phía Harris Gary, trông gã bặm trợn thế mà vẫn có nét thể hiện sự tôn kính với một ai đó.

Nói rồi gã họ Vương quay mặt về phía hai con Wyvern đứng phía bên còn lại, môi liếm sang trái sang phải, tay ném rồi bắt chiếc rìu. Gã gầm lớn về phía chúng.

"ĐẠI DANH ĐẠI ĐỈNH VƯƠNG NHẤT THÔNG LÃO TỬ ĐÃ CÓ MẶT RỒI ĐÂY LŨ SÂU BỌ."