Chương 41: Lời đề nghị khi ấy.

Phản Địa Đàng

Chương 41: Lời đề nghị khi ấy.

Chương 41: Lời đề nghị khi ấy.

Cái nắng oi bức. Nhóm của Harris Gary đã hoàn thành nhiệm vụ của mình đó chính là săn bắt thành công con Wyvern chúa. Cái xác của nó toả ra hơi thở của sự kì vĩ, thân hình to lớn cùng cặp cánh đồ sộ mang lại cho con người ta cái cảm giác nghẹt thở. Đôi móng vuốt sắt lẹm đủ để biến bất kì con mồi nào mà nó bấu được phải bị xé toạc ra làm hai khúc. Cái đuôi dài hơn chiều dài cây thiết bản của Tôn Ngộ Không với đỉnh đuôi là một cái lưỡi móc bén ngọt, đã biết bao kẻ thù phải chịu trận bị xiên như que thịt trong bữa tiệc BBQ nó tổ chức.

Ấy vậy mà giờ đây thứ sinh vật ngang hàng bậc tồn tại từng khiến cho loài người khiếp đảm trong quá khứ kia đã bị săn chết.

Hơi thở của sự sống đã không còn xuất hiện trên thân thể nó, phản chiếu theo thuật ngữ của Mạo Hiểm Giả: cơ thể nó đã không còn toả ra Ki.

Lo Sensi cùng Kinoshita xuất hiện bên cạnh Watanabe Saiichi và bọn họ cùng ngắm nhìn khung cảnh vĩ đại xuất hiện trước tầm mắt.

Ngài Harris Gary đứng trên cái xác khổng lồ, mũi kiếm đã cắm sâu xuống phần đầu vị trí não bộ con Wyvern chúa, tay phải ngài nắm lại thành nắm đấm và giơ nó lên cao – một tư thế oai hùng của gã thợ săn chiến thắng. Đám đông bên dưới hò la thật náo nhiệt. Làn mưa vẫn trút như xối nước nhưng lần này nó đem lại cho con người ta cái cảm giác tươi mát của mùa hạ.

Chỉ duy nhất lần này mưa đã không đứng về phe của những đứa con của nó: loài Wyvern.

Tiếng "oang oác" văng vẳng trên nền trời, hoà quyện cùng tiếng của giọt mưa rơi trên bề mặt cỏ cây hoa lá, lũ Wyvern còn sót lại chỉ biết ngắm nhìn cảnh vị thủ lĩnh của chúng chết đi dưới sự truy sát của gã loài người kia. Chúng đang ca bài ca tiễn biệt.

Hình ảnh đối lập giữa loài người cùng giống loài khác, những kẻ giành phần thắng và những kẻ thua cuộc. Đây chính là sự cân bằng mà thiên nhiên luôn muốn hướng tới, sự sống cùng cái chết.

Watanabe Saiichi vẫn im lặng quan sát tất cả, bức tranh mà cậu cùng những người đồng đội nơi đang ngắm nhìn thật hùng vĩ, đây chính là cảnh trong mơ mà cậu luôn luôn nghĩ tới.

Đối lập cảnh trong mơ, giờ đây trong cậu hằn lên tư vị của kẻ thất bại, cậu đang hưởng thứ vinh quang mà chẳng cần đọng một sức lực của bản thân, điều đó làm cậu cảm thấy khó chịu.

Đôi mắt cậu chính là thứ nói rõ lên tâm tư của cậu, chúng chất chứa đấy nỗi tâm sự. Hai người kề cạnh bên cậu là tay quản lí Lo Sensi cùng anh chàng Đấu Sĩ Kinoshita hẳn không nhận thức về điều đó.

Giữa một khung cảnh huy hoàng của trong men say chiến thắng, con người còn quan tâm đến thứ gì khác ngoài bản thân họ cùng khung cảnh kia chứ?
Sự gặm nhắm cô tịch này chính là điều mà chàng trai trẻ của chúng ta phải nếm trải, cậu phải lấy nó làm bài học, bài học để theo đuổi sức mạnh, để mạnh mẽ hơn.
Ngài Harris Gary sau khi đã tạm ngưng việc ăn mừng ra lệnh toàn đội ngũ của Lo Sensi sẽ đi bắt lũ Wyvern còn sót lại, đồng thời tách nhóm để khuân vác chiến lợi phẩm về khu kết giới.

Và thế là bọn họ chia nhau ra mà hành động.

***

Cùng thời điểm tại khu vực kết giới.

Lão bà với cánh tay trái bằng máy móc cùng cặp kính LAB nhìn về phía người ngồi đối diện, một cô gái. Khoé miệng của lão bà khẽ giật giật vài cái nhưng không có lời nào được thốt ra.

Cô gái ở vị trí đối diện gương mặt tươi cười, đôi mắt híp lại lộ rõ nửa vầng trăng, khuôn miệng chỉ cần nhìn vào thôi cũng đủ thấy cả nét xuân bay khắp xóm làng. Cô gái mỉm cười nói.

"Ngu Lan tỷ tỷ thật khéo, hẳn chỉ tiện tay hoá trang thành đội viên của JabbawOkeez đã qua mắt được lão Harris."

Tiếng cười khúc khích không hồi dừng lại.

Đối diện với cô gái là bà lão không giấu nỗi vẻ ngạc nhiên, lúc này bằng chất giọng khàn khàn của mình, lão bà đáp lại.

"Sao ngươi biết ta là Ngu Lan? Không, câu hỏi hẳn nên là ngươi làm cái gì ở đây?"

Cô gái lúc này dừng hẳn điệu cười, đôi mắt chớp chớp nhìn người đối diện, rồi bàn tay cho vào chiếc túi đeo ngang hông và lấy ra một vật.

Vật này cao khoảng 50 centimet và hình dạng một quả trứng. Lớp vỏ bên ngoài được phủ một tầng rêu xanh chèn chi chít những vệt màu đen thuần khiết khiến cho quả trứng trông vô cùng bí ẩn, huyền bí.

Bà lão có cái tên Ngu Lan lúc này nghiêm cặp chân mày, đôi mắt thì trợn lên nhìn chằm chằm vào thứ vật hình trứng kia.

Tiếp, lão bà nuốt nước bọt và rồi quay sang nhìn vào cô gái.

Khuôn mặt cô gái lúc này không giấu nổi sự tự mãn, nó ánh hiện trên từng chân tơ kẻ tóc tới khắp khuôn mặt của cô, tới mức chỉ cần nhìn vào trán của cô thôi cũng đủ hình dung chữ "tự mãn" được viết như thế nào.

"Ngươi thật là, ai cũng biết quả trứng vàng của Wyvern chúa khó khăn để lấy như thế nào, ấy vậy mà ngươi một mình đột nhập hang ổ của nó ư? Liều mạng, ngông cuồng, tự đại!"
Lúc này ngôn từ phát ra từ lão bà không còn vẻ gì là già nua, thay thế cho chất giọng khàn khàn chính là thanh âm trẻ trung có phần hơi đỏng đảnh.

Khuôn mặt của bà lão cũng dần biến dạng. Từng thớ từng thớ thịt mềm nhũn ra và rớt dần xuống, bà lão với cánh tay gân guốc của mình lên và vẩy đi từng thớ thịt nhão này. Đôi làn da mềm mại trắng muốt hiển thị sau lớp màn hoá trang. Vẻ đẹp của người phụ nữ xinh đẹp tuyệt phàm. Còn đôi bàn tay đầy gân guốc kia, nó đã bị lột ra hệt như một cái bao tay của nữ giới, đôi bàn tay thật của ả trông vô cùng thon và mịn, từng ngón tay dài khẳng khiu và tràn đầy đường nét xuân xanh. Đây là bàn tay phù hợp nhất với vẻ đẹp mà người phụ nữ này đang có.

Đây chính là thành viên Daybreaks có tên Ngu Lan.

"Tỷ tỷ à, lần thứ bao nhiêu rồi ta được diện kiến dung mạo tuyệt phàm của tỷ, nhưng con tim ta luôn luôn thổn thức mỗi khi nhìn tỷ lúc này."

Cô gái không giấu được sự ngưỡng mộ cùng ưa thích của mình, cô hết lời khen ngợi.

"Đừng láo. Nói, ngươi có ý định gì khi tới gặp ta? Hẳn không phải để khoe khoang đó chứ."

"Tỷ thật sáng suốt cùng thẳng thắn. Không giấu gì tỷ, ta mong rằng tỷ sẽ là người mở khoá kết giới tại đây, lúc ấy ta muốn Hoa Linh trải qua một phen náo nhiệt."

"Ồ. Kế hoạch của ngươi không phải vẫn đang đi đúng hướng sao. Lúc này lại đột nhiên thay đổi như vậy?"

"Hì hì, tỷ tỷ cũng biết đấy, luôn có quá nhiều ẩn số trong một kế hoạch, thậm chí đến cả ta khi nắm vai quản trò cũng chẳng thể can thiệp được gì. Đành phải nhờ sự giúp đỡ từ lão tiền bối thôi."

Nói tới đây thì cô nàng không giấu nổi vẻ thành khẩn trông chờ sự trợ giúp, thậm chí cô nàng còn đứng hẳn lên và chắp tay lại về hướng Ngu Lan.

Ngu Lan nhìn khuôn mặt đầy diễn xuất của cô gái đối diện – khuôn mặt này chỉ để lại ấn tượng duy nhất với cô chính là chiếc miệng nhỏ nhắn hiếm ai có được.

"Thôi được, ta sẽ làm cái gì đó." Ngu Lan sau một hồi suy nghĩ thì đáp.

"Nhưng đổi lại."

"Ngươi phải trợ giúp ta trong lần ta làm quản trò kế tiếp, nếu thất hứa, ồ đừng nghĩ tới chuyện thất hứa."

Cô gái đứng ở đối diện Ngu Lan hiểu chuyện, liên tục dạ vâng đáp ứng, sẵn không quên bỏ lại vài ba giọt mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt bởi lời đe doạ từ người phụ nữ xinh đẹp.

***

Một tiếng sau tại cổng chào khu vực kết giới.

Đoàn của Harris Gary cùng Lo Sensi đã tập hợp, bọn họ đã phải kéo lê hai con vật khổng lồ hơn cả trăm kilomet để đến được đây.

Nơi đây có cái cổng chào rất cổ kính. Cái cổng chào này được tạo ra bởi phép thuật từ thuật kết giới.

Hai bên cánh cổng chào lục tục vài vị mạo hiểm giả, bọn họ đều thi hành lễ, chiếc áo choàng dài trên thân thể họ phủ xuống khi họ khom hạ người về phía đoàn của Harri Gary.
Một ông bác râu ria bạc trắng bước ra khỏi hàng người hành lễ và tiến về phía đoàn Harris Gary, đây là đoàn phó của JabbawOkeez, bác nói.

"Chúc mừng đoàn trưởng, người đã thực hiện thành công kế hoạch ấp ủ bấy lâu nay."

Sau lời bắt đầu từ ông bác nọ thì hàng người cũng lên tiếng chúc mừng, thanh âm huyên náo khu vực cổng chào, nó đã thu hút thêm những mạo hiểm giả đang làm việc trong khu vực kết giới.

Không hẹn cùng bắt đầu, họ cùng giơ nắm đấm tay phải lên không trung và hô vang "JabbawOkeez!"

Tiếng huýt sáo cùng tràn pháo tay ngợp trời sau câu khẩu hiệu, dòng người hoà tan vào bầu không khí chúc mừng hệt lễ hội.

Party JabbawOkeez đã thành công trong nhiệm vụ lần này, kế tiếp hẳn sẽ là buổi lễ hội nhỏ.

Harris Gary – đoàn trưởng, thủ lĩnh của Party lúc này cũng không giấu nổi vẻ vui mừng, nụ cười trên đôi môi ngài giữ rất lâu, nụ cười của việc tạo nên thành tựu kì vĩ. Thậm chí vẻ hưng phấn không hề thuyên giảm từ lúc ngài được đón tiếp tại cổng chào cho tới lúc đã bước qua cánh cổng kết giới.

Giữa dòng người đông đúc ta có thể bắt gặp ánh nhìn của một lão bà, lão bà với cánh tay trái cơ khí. Đôi mắt bà lão nếu nhìn thật kĩ sẽ thấy có vệt sáng kì dị hiện ra. Bà lão nhìn về đoàn người Harris Gary đang kéo lê chiến lợi phẩm vào khu vực kết giới, không khí háo hức có thể làm cho bất kì người nào tỏ ra vui vẻ nhưng riêng bà lão thì không. Bà lão chỉ lặng lẽ để lại một cái cười khẩy.

"Bữa tiệc linh đình sẽ diễn ra?" Bà lão nói thầm như vậy.

Bà lão vội vàng quay lưng bước đi, điều này làm bà đụng vai của một chàng thanh niên.

Chàng thanh niên vội vã nhặt lại vỏ kiếm rồi ngước nhìn xem người vừa đụng mình là ai nhưng vô ích, bà lão đã biến đi đâu mất.

Một khoảng sau tại căn lều của ngài Harris Gary, trong căn phòng ấm cúng nhưng được trang trí đậm chất cung đình hoàng gia này là sự xuất hiện của Vương Nhất Thông cùng Watanabe Saiichi. Người trước thì hở tay xíu là sờ sờ mó mó bất kì thứ gì đập vào tầm mắt lão ta, còn người thứ hai thì không hành động gì quá khích chỉ đứng một chỗ rồi quan sát trên trần nhà hoặc các khung hình treo trên vách.

*Một tiếng soạt

Rèm phòng kéo ra, ngài Harris Gary xuất hiện cùng bộ cánh mới, không còn là bộ vest trắng cùng áo choàng dài tới chân như thường lệ. Lúc này đây ngài đã mặc trên người bộ đồ thường phục cùng chiếc áo khoác kaki. Trông ngài vô cùng giản dị và gần gũi, ngài ra hiệu cho hai thành viên chuyến đi săn ngồi xuống chiếc ghế sofa. Tiếp, ngài búng tay và từ quyển sách phép hiện lên một ấm trà cùng vài chiếc tách nhỏ.

"Mời."

Ngài Harris tươi cười hiếu khách cùng tay chỉ về ba chén trà nóng ấm trước mặt.

Lão Vương không hề ngần ngại tay đã cầm chén trà nóng và nhanh chóng đưa lên miệng, chỉ giây lát chén trà đã cạn. Lão "khà" một hơi tỏ vẻ trà nóng và gật đầu khen trà ngon.
Watanabe Saiichi thì hai tay cầm chén trà biếu dâng chủ nhà rồi sau khi được sự gật đầu thì anh chàng cùng thưởng thức.

Tiệc trà ba người diễn ra vô cùng nhẹ nhàng.

"Tôi đánh giá cao sự đóng góp của hai vị dành cho chuyến đi săn Wyvern lần này. Bằng chứng chính là kết quả của buổi đi săn làm tôi vô cùng thoả mãn. Tôi có lời đề nghị dành cho cả hai vị."

"Tôi muốn mời cả hai tham gia vào Party JabbawOkeez, không rõ ý chí của cả hai vị sẽ là như thế nào?"

Watanabe Saiichi bất ngờ tới mức muốn phụt ngụm trà đang thưởng thức, tay anh chàng run run khi nghe về lời mời gia nhập JabbawOkeez từ ngài Harris.

Anh đặt chén trà trên tay xuống chiếc bàn trước mặt rồi nghía sang đồng nghiệp thì thấy lão Vương làm khuôn mặt như người bị nghẹn. Nhanh tay Watanabe Saiichi vỗ tay sau lưng gã cao to và khi nghe tiếng sặc sụa từ gã thì anh mới thở phào một hơi.

Harris Gary mỉm cười, ngài vô cùng thích thú trước hai gã trước mắt này, đặc biệt là tên Tiên Phong làm việc vô cùng điên cuồng kia.

Ngài khoát tay về phía hai người và rồi nói. "Không cần phải vội vàng, ta có thể để dành cho hai vị thời gian suy nghĩ thật kĩ. Quả thật ta không muốn câu hỏi vội vã làm ra quyết định vội vã. Tiềm năng của hai vị là rất lớn, hãy suy nghĩ kĩ về lời ta nói."

Vương Nhất Thông sau khi thoát khỏi cảnh nghẹn trà thì vội giơ tay lên can thiệp, ngắt ngang lời nó của ngài Harris.

"Ta đồng ý."

Âm thanh ngắt quãng chèn ngang vì cổ họng chưa được thông suốt từ gã "Berserker".

Về phía của Watanabe Saiichi, hai bàn tay anh nắm chặt lại và đặt trên đùi mình, đầu anh cúi thấp xuống và trong đầu tràn ngập ý nghĩ. Khi nghe lão Vương cạnh bên ngỏ lời đồng ý, dường như anh ta cảm thấy một sự trống rỗng gì đó bên trong mình lên tiếng. Rằng "rời bỏ đi nơi đây không dành cho ngươi."

Watanabe Saiichi cắn răng và khàn khàn giọng nói.

"Rất xin lỗi, thưa ngài Harris. Tôi vẫn chưa cảm thấy bản thân đủ trình độ để cống hiến cho đội ngũ. Tôi rất xin lỗi ngài."

Đối với lời đồng ý từ Vương Nhất Thông, ngài Harris gật đầu tỏ vẻ vui mừng. Nhưng khi đối mặt với lời từ chối có phần gấp gáp của Watanabe Saiichi, ngài Harris chỉ nheo cặp mắt lại, ngài nhìn thật lâu về phía anh chàng trẻ Đấu Sĩ trẻ tuổi.

"Watanabe, cậu còn trẻ, hãy suy nghĩ cho thật kĩ. Hay là như thế này đi, cậu hãy về căn phòng của mình nghỉ ngơi rồi suy nghĩ về lời ta sắp nói. Hãy cho mình thời gian để làm ra quyết định quan trọng. Cậu có tiềm năng mà cậu không nhận ra, ta có thể thấy lỗ hổng nơi con tim cậu, có thể cậu chưa nhận ra nhưng tương lai cậu sẽ nhận ra. Dù thế nào ta cũng tôn trọng quyết định từ cậu."

Lời khuyên nhủ rất chân thành từ Ranker100 dành cho chàng Mạo Hiểm Giả trẻ tuổi.

Đôi bàn tay siết chặt của Watanabe Saiichi thả lỏng, hơi thở ra và hít vào từ mũi anh cũng rơi vào nhịp điệu hơn, giọng nói không còn khàn khàn và cuối cùng anh chàng cũng gật đầu đáp lại thủ lĩnh JabbawOkeez.

Ngài Harris mở cờ trong bụng, khuôn mặt tươi vui hệt như cảnh ta bắt gặp tại cổng chào, ngài vỗ tay mình và chúc mừng hai chàng Mạo Hiểm Giả đã có chuyến đi săn thành công, rằng họ sẽ được thưởng công xứng đáng.

Buổi tiệc trà kết thúc vài phút sau đó và họ trở về căn lều của mình nghỉ ngơi.



"Ta không thể hiểu nổi vì sao ngươi lại từ chối, đồng nghiệp?" Lão Vương.

"Lão không hiểu đâu. Lão không thể hiểu nổi đâu." Watanabe.

"Haiz, lạc quan đi, dù quen biết không lâu nhưng ở ngươi sở hữu thứ mà ta không có, hẳn là ngươi chẳng nhìn thấy nó đi. Khà khà." Lão Vương.

Cứ thế họ bước dần về phía căn lều nghỉ ngơi của mình.

Lũ Wyvern thành viên khi được bắt về sẽ nằm trong những chiếc cũi, đây là những chiếc cũi được tạo bởi thuật kết giới, rất chắc chắn.

Trên đường đi từ căn lều của Harris Gary về nơi nghỉ chân thì xuất hiện vô số chiếc cũi nhốt đám Wyvern, thật không lạ gì khi nhìn thấy cảnh này.

"Bọn chúng sẽ được đưa tới đâu đây?"

Watanabe lặng người tại một chiếc cũi Wyvern, và hỏi. Câu hỏi không nhằm tới một ai, có thể là hỏi lão Vương hoặc hỏi bản thân hoặc hỏi con Wyvern trước mắt.
"Ngươi quan tâm chúng làm cái gì chứ, tất cả chúng ta được thuê để làm công việc này. Thú thật ta cũng từng ngửi thấy "mùi" không thơm từ lũ Yagiri khi chúng giới thiệu qua cái kế hoạch này. Nhưng được làm việc cùng Jabba khiến ta thoải mái, ta không ngửi ra "mùi" âm mưu từ nội bộ Jabba."

"Ngươi cũng cảm thấy kế hoạch có vấn đề à?"

Watanabe nheo đôi mắt lại sau khi nghe lão Vương trả lời.

"Ngươi về nghỉ ngơi trước đi, ta có việc cần phải làm."

"Uầy ê…"

Bàn tay to lớn của Vương Nhất Thông cố níu lại chàng trai trẻ nhưng anh chàng khá nhanh và đã lao đi mất hút.

Lão Vương trông theo bóng dáng của chàng trai rồi lắc lắc đầu, thân mình chuyển động hướng về nơi nghỉ ngơi.

"Tuổi trẻ…"



Watanabe Saiichi chạy vút về phía trước, cứ mỗi ngục cũi Wyvern anh đều nán lại đôi chút và trông về phía bọn thằn lằn bay bị nhốt rồi tức tốc chạy tiếp. Anh lặp lại điều này đối với từng khu vực, điều này làm cho các thành viên của Party JabbwOkeez nhìn thấy đều có dấu hỏi thắc mắc thật lớn. Không ai tiến lại hỏi chàng trai trẻ rằng anh đang làm gì vì ánh mắt của anh chàng lúc này phản phất sự khó chịu nào đó khi nhìn về người đối diện.

Watanabe chạy hẳn sang gần cổng chào, đây là những ngục cũi Wyvern cuối cùng, nơi đây vẫn chưa có bất kì con Wyvern nào trong đấy vì nhóm của Lo Sensi cùng Mirai vẫn chưa hoàn thành hoàn toàn nhiệm vụ.

Nói về Lo Sensi cùng Mirai, hai đội nhóm này trong quãng thời gian Harris Gary kéo lê con Wyvern chúa về thì đã lao đầu vào thực hiện công việc của mình. Kết quả rằng họ đã vất vả với mỗi chuyến đi săn của mình và họ đã có thành quả nhất định. Lũ Wyvern bắt đầu lấp đầy từng ngục cũi một, từng chút từng chút hệt như câu kiến tha lâu cũng đầy tổ.
Việc Wyvern mất đi boss cũng làm cho bãi săn giảm bớt đi sự nguy hiểm và đám Wyvern không còn đe doạ quá lớn tới công việc của các Mạo Hiểm Giả.

Watanabe Saiichi "hộc hộc" chạy tới gần cổng chào, đây là hai ngục cũi cuối cùng mà anh muốn kiểm tra.

"Không thể nào. Không có dấu vết tích nào cả. Lẽ nào mình đã nghĩ sai."

Anh chàng rọi chiếc đèn pin vào từng chiếc cũi và quan sát nhưng chẳng thu hoạch được gì.

Trong lúc ấy, cánh cổng chào mở dần ra.

Thanh âm cánh cổng mở ra khá lớn, nó làm cho Watanabe chuyển dời sự chú ý từ ngục cũi sang cánh cổng.

Đoàn người tiến vào lần này không phải nhóm của Lo Sensi hay Mirai, đó là một đội khác.

Dẫn đầu là một lão giả trông không cao lắm, nhưng khuôn mặt toát ra vẻ uy nghiêm hiếm có. Ngài mặc bộ vest đen với cà vạt tươm tất không kém mái tóc ngã bạc chải chuốc gọn rẽ. Phía sau lưng ngài là hàng người mặc đồ đen cùng kính râm đen kịt, đây hẳn là bọn vệ sĩ. Khuôn mặt bọn chúng hầm hầm tỏ vẻ dữ dằn và vì cặp kính đen che kín nên ta không thể biết chúng có liếc nhìn ta hay không.

Watanabe nhận thức được lão giả này, đây là Yagiri Seiji.

"Ông ta tới đây làm gì?"

Một câu hỏi thoáng qua trong đầu của cậu trai trẻ.

Không chần chừ giây phút nào, cậu vội cúi thấp đầu và hạ lưng đồng thời, hành lễ về phía lão giả đang tiến về phía mình.

Giây phút Seiji chạm mặt chàng trai trẻ dường như ngài cũng nhận thức được chàng trai trẻ kia, ngài khoát tay ra sau ra dấu dừng lại.

"Ồ. Cậu trai trẻ tham dự buổi phỏng vấn đây mà. Cậu có thể ngẩng đầu lên và cho ta biết Harris Gary đang ở đâu không?"

Nụ cười kèm câu nói hết sức thiện cảm khiến Watanabe lạnh gáy, bởi khung cảnh hoàn toàn đối lập nhau xuất hiện trước mắt cậu. Vẻ thiện cảm từ lão giả đặt trong khung cảnh từng ánh nhìn đằng sau nhiều cặp kính đen kịt. Watanabe Saiichi căng thẳng để đưa ra câu trả lời.

Bỗng từ sau lưng chàng trai trẻ, một gã thanh niên xuất hiện và đặt tay lên vai cậu.

Thanh niên này tại hông đeo một thanh kiếm, bắp tay cùng đầu gối đeo giáp nhẹ.

"Ngài Harris không có ở đây, ngài ở tại căn lều phía cuối kết giới. Ta có thể dẫn ngài đi nhưng mong ngài làm theo quy định của đội, chỉ mang theo nhiều nhất 3 vệ sĩ."
Thanh niên đối đáp không chút ngại ngần dù biết rằng người đối diện hẳn có thân phận không thấp.

"Được, tất nhiên rồi chàng trai trẻ."

Đôi mắt ngài Yagiri nháy lên, tiếp ngài ra hiệu cho đám vệ sĩ dừng chân tại cổng chào và chỉ dẫn theo hai trong số bọn chúng.

"Mời." Chàng trai trẻ kiếm vắt ngang hông ra dấu mời và dẫn đường, trước khi đi chàng trai nhìn vào ánh mắt Watanabe Saiichi thật sâu, điều này làm chàng trai trẻ phải hít thở thật sâu mới dứt được hẳn.

"Cậu trai này là ai? À phải rồi hẳn ngài Yagiri Seiji tới đây vì việc gì đó đi." Watanabe Saiichi lẩm bẩm.

"HỪ không phải việc của ngươi!" Một kẻ trong đám vệ sĩ của Yagiri hừ lạnh rồi đáp thật lớn.

Giương cung bạt kiếm không phải là ý hay lúc này cho nên Watanabe không để bụng tay vệ sĩ này, anh chàng tập trung tiếp tục vào câu thắc mắc lớn nhất của mình.
"Rốt cuộc tập hợp đông đảo Wyvern lại để làm gì?"



Phía trước căn lều nghỉ ngơi của Harris Gary, nhóm bốn người bao gồm ngài Yagiri Seiji cùng hai vệ sĩ và anh chàng trẻ tuổi dẫn đường dừng chân.

Chàng trai trẻ tuổi tiến lại căn lều.

"Báo cáo thủ lĩnh, có tiên sinh Yagiri Seiji gặp mặt ạ."

Rồi chàng trai trẻ đứng nghiêm và canh gác tại cửa buồng ra vào của căn lều.

Đôi mắt bất thiện từ chàng trai trẻ nhìn về phía hai gã vệ sinh mang mắt kính đen thấy rõ mồn một.

Giây lát sau từ cánh cửa buồng ra vào xuất hiện bóng người, chính là Harris Gary. Vừa xuất hiện thì ông ta đã ra hiệu không cần chào hỏi dành cho chàng trai trẻ và mỉm cười hướng về Yagiri Seiji.

Tiếp sau đó ngài Harris mời ngài Yagiri tiến vào trong.

Chàng trai trẻ tay vẫn đặt trên chuôi kiếm và ánh mắt quan sát không rời hai gã vệ sĩ. Tư thế của anh chàng sẵn sàng tuốt kiếm nếu hai kẻ kia có ý định xông vào bên trong.



Khu vực phía đông của khu vực kết giới, Watanabe Saiichi đã vất vả để di chuyển tới đây.

Đây là khu vực dành riêng cho Kĩ Sư của Party, người tới đây hoặc để tu sửa bảo trì vũ khí hoặc nhờ thợ rèn đúc lại vũ khí mới.

Đôi mắt Watanabe Saiichi ngó trái rồi ngó phải, vừa rồi khi kiểm tra lại lần nữa các ngục chứa Wyvern, cậu ta có phát hiện sự kì lạ, đó là ở một số ngục cũi chứa Wyvern có dấu vết của sự sắp xếp lại.

Để làm rõ điều này ta cần nói chung chung về thuật kết giới. Đây là một trong ba thuật định hình nên góc rễ của thứ mà con người gọi là "phép thuật" hay "ma thuật". Bao gồm thuật kết giới, thuật chuyển hoá và thuật triệu hồi. Ba thuật này về bản chất là khác biệt nhau nhưng đều có chung sự khởi đầu là như nhau. Nói cách khác, công thức có thể khác nhau nhưng chất mở đầu của hợp chất bao giờ cũng giống nhau. Chất mở đầu của hợp chất kia chính là mã đoạn hay code. Để một thuật kết giới được triển khai, Thuật Sư phải thông qua mã đoạn hay code kia và đưa Ki vào rồi thúc đẩy sự kích phát của thuật, có như vậy thì thuật kết giới mới có thể bắt đầu được.

Việc thay đổi kết cấu của một code tức bạn đã thay đổi toàn bộ cốt lõi của "phép thuật" hay "ma thuật".

"Tận sáu ngục cũi chứa Wyvern có sự đụng chạm thay đổi code. Đây không phải sự trùng hợp."

Nhạy bén. Đó là điểm mạnh của Watanabe Saiichi, chàng trai luôn tự nhũ rằng không có điểm gì đặc biệt này nhưng bản thân cậu không nhận thức được điểm mạnh nhất của chính mình. Cậu có thể phát hiện điều không ai phát hiện ra, và nếu cậu tập trung vào đó cậu có thể giải quyết vấn đề.

Có lẽ đây chính là trớ trêu của cuộc đời khi vai trò của cậu trong Party là Đấu Sĩ. Sự nhạy bén là điều tiên quyêt nếu cậu trở thành một Trinh Sát, thậm chí chỉ cần sự nhạy bén thôi, cậu cũng dư sức trở thành một Trinh Sát đỉnh phong.

Đôi mắt Watanabe sáng rực, khoé mắt cậu trông hệt như một con đom đóm khi nghĩ về điều này.

Đây chính là lý do cậu chạy ngay tới khu vực Kĩ Sư này, bởi cậu biết chắc chắn có kẻ Kĩ Sư đã thay đổi cấu trúc mã đoạn nhằm mục đích gì đó.

Nhưng kẻ đó là ai? Mục đích thật của hắn ta là gì? Liệu hắn có phải kẻ mong muốn gom toàn bộ Wyvern về một nơi như thế này?

Hàng loạt suy nghĩ trong đầu cậu trai trẻ. Cậu muốn tìm cho mình câu trả lời cho toàn bộ sự kiện này.

Cậu muốn làm một cái gì đó.

Bỗng.

"ĐÙNG!"

Quả bom hình nấm như thổi tung hoàn toàn vẻ đẹp sự yên tĩnh mang lại.

Nơi phát ra thứ âm thanh kinh hoàng kia nằm ở cuối khu vực kết giới.

***