Chương 40: I'm your saint, will you be my savior?

Phản Địa Đàng

Chương 40: I'm your saint, will you be my savior?

Chương 40: I'm your saint, will you be my savior?

Hồi tưởng/năm 126x

Khúc gỗ thứ nhất treo đong đưa bằng sợi dây thừng buộc chặt tại trung điểm của nó. Hai đầu của khúc gỗ thứ nhất cùng buộc chặt hai sợi dây thừng. Men theo nút buộc dây thừng của một phần đầu của khúc gỗ, một sợi dây thừng khác cũng buộc chặt một khúc gỗ thứ hai tại trung điểm của nó. Tương tự, men theo nút buộc dây thừng tại phần đầu khác của khúc gỗ thứ nhất, cũng buộc chặt sợi dây thừng tại trung điểm là khúc gỗ thứ ba. Cứ thế, cứ thế, các khúc gỗ sau được buộc chặt vào trung điểm bằng sợi dây thừng của khúc gỗ trước đang lơ lửng phía trên nó.

Đây là bài tập quen thuộc mà Teppei Siêu Quậy thường sử dụng để rèn luyện khả năng phản xạ của mình trước đòn tấn công bằng kiếm của địch thủ.

Khi anh ta tác động vào một khúc gỗ bất kì thì hệ thống các khúc gỗ sẽ phản ứng lại, và trả lại anh ta bằng một lực tác động đủ mạnh tựa như việc có hàng trăm người cầm kiếm chém thẳng vào anh ta.

Một bài tập hết sức nguy hiểm.

Khu rừng địa điểm gần bãi săn ở tầng áp chót, tại một cái cây cổ thụ cao chót vót, hệ thống khúc gỗ - dây thừng kia đang có một thiếu niên "thử sức".

Cậu mang dáng vóc khá cân đối với chiều cao gần mét bảy ở độ tuổi 15 trăng tròn của mình. Đôi mắt cậu luôn ánh lên vẻ chính trực và sâu sắc. Khi đôi mắt này chuyển sang vẻ nghiêm nghị, nó làm cả người cậu toát ra khí chất vô cùng khác biệt bè bạn đồng trang lứa.

Tay cậu đang cầm một thanh kiếm gỗ, thứ luôn được dùng trong tập luyện cũng như thi đấu tại học viện Hoàng Gia.

Cậu hướng mọi điểm tập trung của mình vào thứ hệ thống trước mặt.

Người thầy phụ trách Party của cậu đã cân nhắc bài tập này một khoảng thời gian rất lâu nhưng rồi cuối cùng cũng giao nó cho cậu tập luyện.

Ngài ấy là một Trinh Sát tài năng và rất được lòng mọi người. Cậu vô cùng hâm mộ ngài ấy. Sự hâm mộ có thể nói càng ngày càng lớn kể từ khi cậu biết mình sẽ được học tập dưới sự rèn luyện của tiền bối thần tượng.

Phải, cậu cũng là một Trinh Sát.

Thầy giáo hướng dẫn nhóm Party của cậu đã từng lập rất nhiều chiến công hiển hách trong quá khứ.

Khác đôi chút với các Class khác, Trinh Sát rất hữu dụng kể cả khi không làm nhiệm vụ đội nhóm. Bởi họ có đặc thù là kĩ năng cùng thể chất trời ban rất phù hợp với công việc tình báo. Nên hẳn nhà nước Takahashi đã lập cho riêng họ Tổ Tình Báo nhằm huấn luyện đặc vụ phục vụ cho quân đội cũng như các tổ chức nhà nước.

Người thầy giáo ấy tên là Yagiri Seiji.

Khu rừng mà cậu đang tập luyện gần với ngôi nhà chung dành cho Party của nhóm cậu. À hẳn các bạn cũng đã nghe qua về tên nhóm Party này rồi đó, là Party 7x7.

Đây là một trong các Party được lập ra cho học viên khoá 126x, tương lai chính họ đã giải quyết rất nhiều vụ án liên quan tới tranh chấp giữa các bãi săn.

Đại gia tộc Takahashi nắm quyền hành của những năm 126x thực sự đã không tốt bổn phận của họ, ngài Takahashi Đệ Tứ hiện tại cũng chính là cha của Takahashi Midoriya không phải là mẫu người đàn ông thép.

Việc nhún nhường và không giải quyết triệt để các bãi săn dành cho nhóm quý tộc cũng như tiểu gia tộc gốc đã dẫn tới cạnh tranh không lành mạnh hoặc là xung đột giữa bọn họ leo thang. Điều này ảnh hưởng khá nhiều tới trị an cũng như sự can thiệp của các tổ chứa có chức quyền, thí dụ như Học viện Hoàng Gia.

Các Party được lập ra từ học viện Hoàng Gia thì học viên sẽ được ban hành các nhiệm vụ nhỏ có liên quan tới vấn đề an ninh, trị an hoặc đơn giản là các vụ trộm cướp quy mô nhỏ. Do đó hầu như không thiếu nhiệm vụ để bọn trẻ có dịp thể hiện.

Nhưng đó là bức tranh tổng thể ở giai đoạn trước khi Takahashi Midoriya lên nắm quyền.

Takahashi Midoriya là Y Sư trong Party 7x7, cũng chính là bạn thân của cái anh chàng đang chiến đấu cùng hệ thống khúc gỗ - dây thừng đằng kia.

Nói thêm về hệ thống kì quặc kia một chút. Nó được giới thiệu không chỉ là bài tập nâng cao phản xạ ở môn Kiếm đạo, mà còn giúp Trinh Sát nâng cao góc nhìn tổng quát trong một trận chiến.

Thầy giáo Seiji đã dạy và anh chàng nhớ rất rõ ràng: "Con không thể nhìn mọi thứ từng chút từng chút rồi ghi nhớ được. Nếu không thể có cái nhìn tổng thể thì không thể làm Trinh Sát được đâu. Hãy cảm nhận bằng cả năm giác quan. Hãy ghi nhớ và phân tích kẻ địch."

"A."

Tiếng la rất đau điếng đánh thức chàng trai trẻ tuổi, cậu bị đẩy ra khỏi thứ hệ thống luyện tập quái dị kia.

Từng khúc gỗ di chuyển không theo xu hướng có thể dự đoán và hiển nhiên tốc độ va đập của nó vào thân thể là rất nhanh. Khúc gỗ lại có quá nhiều, đếm sơ sơ cũng vị chi mười lăm khúc gỗ, đây gần như là cuộc hành xác khi bước vào khiêu chiến với đám khúc gỗ treo lơ lửng bằng sợi dây thừng.

Quẹt vệt máu trên miệng đi, chàng thiếu niên gắng gượng ngồi dậy. Trông cậu lúc này lao đao hết chỗ nói.

Yết hầu đẩy và phun ra một bụm nước bọt kèm chút màu đo đỏ.

Chân cậu nhấc dậy và thẳng thân người, bàn tay giữ chặt thanh kiếm gỗ và chân bước thẳng về cái hệ thống kia một lần nữa.

"Vẫn chưa đủ." Cậu thì thầm.

Cứ thế, toàn bộ giờ nghỉ trưa của cậu trai trẻ đều dành cho việc "bị" tra tấn bởi đòn roi từ hơn mười lăm khúc gỗ cùng sợi dây thừng.

Thực tại/năm 128x

Khu rừng tại bãi săn của tầng áp chót, cơn gió như mỉm cười đưa tiễn chiếc lá ngây thơ bằng cái nắm tay dắt nàng đi qua dông bão của cuộc đời.

Đây là cảnh vào buổi nắng sớm.

Thân cây cổ thụ không thể che dấu đi sức mạnh của thời gian, vết tích hằn sâu trong từng thớ gỗ khiến nó sần sùi đi không ít.

Ngài Camillia De Alex đặt bàn tay lên vết sần sùi trên thân cổ thụ kia, chỉ bằng động tác đặt tay cùng nhắm mắt, ngài như sống lại chính mình cách đây hai mươi năm.

Ngọn gió vẫn lay nhẹ các cành con của cái cây, nó phần nào đung đưa luôn hẳn sợi dây thừng cùng khúc gỗ đầu tiên đang lửng lơ trong không khí.

Phía dưới khúc gỗ đầu tiên này không còn bất kì khúc gỗ nào khác cũng như sợ dây thừng nào khác nữa kèm theo. Tất cả chỉ còn lại là vết cắt.

"Ôi năm tháng …" Là ai đó đang tấu lên khúc nhạc lòng, là cơn gió chăng?

Thứ theo ta vĩnh cửu chính là ký ức, câu nói bâng quơ của một nghệ sĩ lang thang nào đó nhưng khi chợt giật mình ngẫm nghĩ lại, ta hẳn sẽ hiểu ra tầng nghĩa khác. Rằng chỉ còn ký ức là ở lại, thời gian đã cuốn bay đi tất cả.

Đôi mắt của người đàn ông tiệm cận vẻ trung niên ở độ tuổi gần tứ tuần chớp mở.

Ánh nhìn sâu xa không chỉ còn dừng lại trên thớ gỗ, nhành cây hay ngọn gió. Ánh nhìn xoáy sâu vào tâm can của con người kia giờ khắc này lại tập trung về phía nền đất – nơi bàn chân của ngài Alex đang đứng tại vị.

Một tiếng thở nhẹ. Bàn tay vẫn đặt trên thân cây cũng dần thu lại. Cái xoay người cùng với đó là vẻ bình thản một lần nữa tìm về trên gương mặt. Ngài Alex dần bước vào khu rừng, địa điểm ngài muốn đi tới là căn nhà nhỏ toạ lạc sâu trong khu rừng - căn nhà cũ của Party 7x7. Có một việc ngài cần làm ngay lúc này.

Ánh nắng sớm tà tà khiến lòng người dịu dàng, nó chiếu rọi theo từng bước chân của ngài Alex.

Nếu muốn đi nhanh hẳn quá đỗi dễ dàng với "Vong Linh" như ngài Alex đây, tuy vậy ngay thời khắc này thứ níu giữ từng bước chân nhẹ nhàng đó lại chính là những kỉ niệm.

Hồi tưởng/năm 126x

"Rõ."

Lời đáp thật lớn, thật dõng dạc từ sáu thành viên của Party 7x7. Nơi phát ra lời dõng dạc nằm bên ngoài khoảng sân rộng lớn. Khoảng sân này có đầy đủ các loại dụng cụ tập luyện như xà đơn, xà kép, thiết bị hỗ trợ chạy bộ hoặc các quả tạ đủ kích cỡ. Khoảng sân cũng đủ rộng để có thể làm sân vận động mini dành cho môn bóng rổ. Đây là khoảng sân nằm cạnh Party House của nhóm 7x7.

Sáu thành viên trong nhóm tập trung tại đây dưới sự chỉ huy từ thầy giáo hướng dẫn Yagiri Seiji.

Yagiri Seiji có vẻ ngoài bắt mắt, khuôn mặt điển trai cùng sóng mũi cao, tuy vậy việc chiều cao có phần khiêm tốn có lẽ là điểm trừ lớn trong mắt các cô gái.

Yagiri Seiji trẻ tuổi và căn tràn sức trẻ. Khoảng thời gian này anh ta đang làm thầy giáo hướng dẫn tại học viện Hoàng Gia.

Mạo Hiểm Giả sau khi tốt nghiệp có thể đảm nhận vai trò này mà không cần bằng cấp của ngành giáo dục.

Hiển nhiên điều anh ta được dạy đám trẻ chính là cách để tồn tại trong một đội nhóm và cách để vận dụng toàn bộ khả năng của mình.

Công việc giáo dục về văn hoá cũng như lý thuyết hãy để cho thầy cô có chuyên môn xử lý.

Tuy vậy công việc của một thầy hướng dẫn lại có tác động lớn nhất tới các đứa trẻ. Đặc biệt trong độ tuổi từ 14 tới 18 tuổi.

Hẳn ai cũng nhận thức rõ đây là độ tuổi mà con người ta sẽ hình thành lên tư duy thích ứng, thứ sẽ giúp bọn trẻ phát triển với con đường đúng đắn nhất.

Điều mà hầu hết mọi trẻ em trải qua thời cấp ba đầy huy hoàng sẽ là thứ theo chúng suốt cả cuộc đời.

Yagiri Seiji, "Mấy đứa em chấp nhận cái tên 7x7 như tên của đội từ lúc này nhỉ?"

Ánh mắt cười và thầy giáo hỏi sáu học viên của mình.

"Vâng, ý tưởng của Midoriya hay đấy, em thích nó."

"Phải, phải. Hẳn nhóm chúng ta có bảy thành viên, tính luôn cả thầy Seiji đi."

"Ồ, một cái tên cool ngầu!"

"Haha. Được thôi, các em thích thì được. Từ bây giờ nhóm chúng ta gọi là Party 7x7."

"Rõ."

Sáu đứa trẻ ánh mắt đều hăng say và dõng dạc chấp thuận. Cái tên Party 7x7 cũng từ đó ra đời.

Thực tại/năm 128x

Ngài Alex đã xuất hiện tại khoảng sân tập luyện rộng lớn kia.

Bước chân không lấy gì nao núng dừng chân, ngài bước thẳng vào phía cánh cửa chính.

Đây là cánh cửa làm bằng gỗ.

"Kẹt."

***

Cánh cửa được mở ra một cách từ tốn.

Hẳn sức nặng của thời gian cũng đã có đôi phần tác động tới thứ đã cũ kĩ này.

Thanh âm khi mở cửa ra đã nói lên điều đó.

Bụi thời gian cùng bụi cũ kĩ đã bám đầy vào khe cửa. Thậm chí rêu phong cũng đã mọc quanh. Miếng chèn cửa hẳn cũng đã chai rạn đi vì thời gian ăn mòn.

Ngài Alex có khẽ liếc nhìn khe cửa trong lúc tiến vào trong.

Căn phòng đầu tiên chúng ta bắt gặp là loại phòng tiếp khách thiết kế phục vụ cho việc ngồi Seiza.

Seiza là một cách ngồi trang trọng trên một tấm thảm trong tư thế quỳ, giữ thẳng lưng và nâng mông trên gót chân.

Đây chính là phòng họp mặt chung của Party 7x7, ngày xưa chính những lần tập hợp Quest hoặc nhiệm vụ cá nhân hoặc gặp gỡ nhau hằng ngày thì tất cả mọi người sẽ đổ dồn về nơi này.

Căn phòng trống trải không tồn tại khí tức người, nó cũng đã "già" đi theo mạch thời gian.

Ngài Alex không nhìn vào bên trong quá lâu, ngài bước tiếp.

Lần lượt là từng căn phòng ở hai bên hành lang.

Căn phòng này từng thuộc về ngài, căn phòng kia từng thuộc về La Hán, còn căn phòng kia …

Từng nơi từng nơi đều rất đỗi quen thuộc, thậm chí khoảnh khắc này ngài như sống lại một lần nữa những tháng năm huy hoàng của cuộc đời.

Kỷ niệm đẹp không bao giờ phai đi dù cho trải qua thử thách của thời gian.

Hít thở hơi thật là sâu, lồng ngực được bơm tràn dũng khí, căn phòng ở cuối con đường chính là địa điểm ngài Alex hướng đến.

Nơi đó chắc chắn có người mà ngài cần gặp.

Tiến tới trước cửa căn phòng, bàn tay tạo nên tiếng "cộc cộc" và rồi đẩy nhẹ chiếc cửa.

Đây là căn phòng từng thuộc về thầy giáo phụ trách Yagiri Seiji.

***

Mở cửa phòng nơi từng thuộc về thầy giáo phụ trách Yagiri Seiji, cánh cửa không có vẻ gì làm cũ kĩ vì thứ thanh âm mà nó thoát ra thực sự như có cảm giác của ngày hôm qua. Đây chính là điều làm cho ngài Alex có đôi chút giật mình.

Bàn tay phải đẩy cửa phòng và cánh cửa thuận về phía bàn tay phải, khung cảnh đầu tiên trong căn phòng chính là thứ đập vào mắt của ngài Alex hiện tại: khung cửa sổ to lớn đối diện lối ra vào.

Khung cửa sổ một chiều, tức ta có thể quan sát mọi thứ từ bên ngoài nhưng từ phía bên ngoài không thể thấy được rằng có người đang quan sát.

Dịch dời tầm mắt lại gần một chút chính là chiếc bàn làm việc nay đã bám đầy bụi đất. Đây từng là nơi mà thầy Yagiri Seiji giải quyết công việc thường nhật. Cạnh chiếc bàn này là chiếc ghế xoay – thứ đang quay lưng lại với cửa ra vào.

Nửa phải căn phòng theo hướng nhìn vào từ cửa ra vào là chiếc kệ sách, trên đó trang hoàng đầy đủ tập sách từ đủ loại tri thức, nay toàn bộ gáy sách đã trở nên cũ kĩ.
Bìa ngoài của tầng thấp nhất kệ sách là khung hình chụp nhóm 7x7. Khung hình hiện diện đầy đủ khuôn mặt của sáu thành viên và thầy giáo phụ trách.

Đôi mắt ngài Alex tỏ vẻ hiền từ khi ngắm nhìn lại bức hình kỉ niệm này.

"Bức hình này hay là để thầy Seiji giữ đi, chúng em khi nhớ về Party sẽ quay trở về với thầy để ngắm nhìn nó và cùng nhau hội mặt một lần nữa." Lời nói văng vẳng lên trong đầu của ngài, người nói là một thành viên đã khuất trong Party.

Đôi môi ngài Alex hé mở như muốn nói lời gì đó nhưng tất cả chỉ có thể đành nuốt xuống cuốn họng.

Thật khó để nói thành lời vào lúc này – một thời điểm nhạy cảm.

Khung cảnh trôi qua yên bình.

Một phút rồi lại một phút.

Căn phòng không có bất kì thứ thanh âm nào đáng kể ngoại trừ những tiếng hít thở.

"Camillia sẽ tham chiến." Ngài Alex nói.

"Một trận chiến lớn thay mặt Takahashi." Ngài tiếp tục.

"Và có lẽ đây sẽ là dấu chấm hết …" Ngài ngập ngừng đôi nhịp.

Mắt ngài Alex di chuyển dần về phía chiếc ghế đang quay lưng lại với cánh cửa phòng. Ánh mắt này chính là ánh mắt của sự nhận thức. Khi bạn nhận thức một điều gì đó thông thường đôi mắt bạn sẽ luôn toả sáng, nếu là một góc nhìn cận cảnh theo hướng nghiêng, hẳn sẽ phát hiện điều chất chứa ấy trong đáy mắt. Đôi mắt ngài Alex hiện tại chính là như vậy.

Điều này trái ngược hoàn toàn ánh nhìn hồi tưởng mà ta nhìn thấy từ ngài từ lúc còn ở thân cây cổ thụ, hay lúc đặt những bước chân đầu tiên vào căn nhà.

"… dấu chấm hết cho party 7x7, thưa thầy giáo đáng kính".

Vị trí mà ngài Alex đang trò chuyện cùng chính là chiếc ghế đang quay lưng lại với cánh cửa căn phòng.

Người mà ngài Alex đang cố gắng đối thoại chính là người ngồi trên chiếc ghế.

Đó chính là gia chủ của gia tộc Yagiri, Yagiri Seiji.

***

Khung cảnh bức bách, nơi tiếng động thoáng qua chỉ có thể cảm nhận ở tần số âm thanh rất nhỏ.

Ngài Yagiri Seiji chắc chắn đang ngồi tại chiếc ghế xoay kia. Bởi linh cảm từ một Trinh Sát của Camillia De Alex, cũng như phần nào sự thấu hiểu dành cho người đàn ông từng là thầy giáo nâng đỡ mình.

"Ngài còn nhớ hay không cái ngày mà Party ta mất đi thành viên hay không?" Ngài Alex sau một khoảng lặng thì đặt đề bài câu hỏi.

*tiếng ngón tay gõ vào thành ghế

Như thanh âm để báo hiệu rằng, đúng ngươi đang nói chuyện cùng với ta, nơi chiếc ghế phát ra thanh âm của tiếng gõ ngón tay.

Kèm theo đó là từ khẳng định, "Ta nhớ." rất chắc nịch.

Ngài Alex không hỏi thêm gì cả, lâm vào trầm mặc.

"Hãy cho tôi biết, thưa thầy giáo kính mến. Lý do gì đã làm thay đổi con người vốn luôn vì tập thể thành một "ngài" ích kỷ như thời điểm hiện tại?"

"Ích kỷ?" Đáp lại câu hỏi từ Alex, từ chiếc ghế kia chỉ dửng dưng hỏi lại.

"Liệu cậu đã bao giờ thấy được con người thật sự của tôi hay tất cả chỉ là sự tự dối lừa qua vẻ bề ngoài?"

"Vị trí Takahashi đang ngồi vốn không thuộc về bọn chúng, chúng là thuộc về tộc ta."

Đôi mắt ngài Alex mở to, dường như câu mở đầu này chất chứa bí mật kinh khủng nào đó vượt qua tầm tưởng tượng của ngài.

Bình tĩnh, ngài Alex quan sát chiếc ghế rồi hỏi ngược.

"Ý chí của cả gia tộc ư? Liệu đấy có thực sự là sự thực hay chẳng qua chỉ là một thông tin sai trái nào đấy? Đừng hiểu nhầm, tôi cần một lời khẳng định."

Alex cố gắng biểu đạt sự thương nghị giữa hai bên nhằm không lật đổ đi cán cân của sự cân bằng. Tuy vậy sau đó lại là tiếng cười cợt nhã từ phía chiếc ghế quay lưng lại.

*Tiếng cười cợt nhã

"Cái thứ thông tin ấy là LỊCH SỬ, lịch sử đấy Alex à."

*Tiếng cười vẫn không dứt

"Ta vốn muốn tìm lại ánh sáng cho cả gia tộc, thứ mà đã luôn bị che lấp khi sự thật ngủ say.

Hẳn đó là ‘vì gia tộc’ đi. Nhưng rồi càng đắm chìm vào ta lại càng cảm thấy nó như sự hiện diện dành riêng cho ta.

Thù hận, chính là giải thoát khỏi thù hận Alex à. Vì ánh sáng, vì sự thật, vì giải thoát, ta cần phải làm như thế."

Tiếng cười cùng lời nói tắt hẳn, chiếc ghế kia xoay lại và bộ dáng của kẻ nói chuyện vs Alex lộ diện.

Vẫn vóc dáng ấy, chiều cao khiêm tốn, nay đã gù lưng thấp hẳn đi.

Vẫn khuôn mặt ấy, có ánh nhìn đầy tri thức và vô cùng tin cậy, nay đã chất chứa nếp nhăn cùng đôi mắt có phần đục đi thấy rõ.

Vẫn giọng nói ấy, đầy quả quyết cùng, nay đã trầm hẳn đi theo lớp bụi mờ của năm tháng.

Ngài Alex nhìn người đàn ông đã cao tuổi ngồi đằng kia. Phải, đây chính là người thầy đã dìu dắt ngài cùng đồng đội năm xưa. Chính người đàn ông này là nơi mà ngài chọn làm hình mẫu để phấn đấu. Chính người này là người đã gắn bó với ngài vào năm tháng hào hùng thời trẻ tuổi. Người mà ngài dành cả sự kính trọng, một người thầy.

Người thầy kia đã xác nhận mình là kẻ chủ mưu cho một cuộc lật đổ, điều mà ngài Alex chỉ muốn xác nhận.

*Tiếng cười lại dâng trào

"Ngươi hẳn thắc mắc về cái BÍ MẬT mà ta đã tìm ra. Phải, suốt 35 năm qua ta đã gầy dựng lên CƠ ĐỒ này chỉ nhằm mục đích tái thiết trật tự cũ. Và SƠ ĐỒ của Hoa Linh nói riêng cũng như toàn bộ THẾ GIỚI nói chung, sẽ sớm lộ tẩy khỏi bức màn của sự dối trá." Từng lời từng chữ đều nhấn nhá một cách chuẩn xác, Yagiri Seiji nói về lý do của bản thân.

"Ba mươi lăm năm …"

"Phải, chính ta là kẻ vừa khơi mào cho cuộc chiến này. Bởi không phải là ta thì rồi sẽ có kẻ khác thay thế vị trí của ta và tay sẽ nhúng chàm. Nếu thế thì sao không để bản thân ta hoàn thành ước vọng năm xưa đi, ta từng tâm sự với ngươi mà có nhớ không? Chính là một lần được đứng lên sân khấu lớn nơi bản thân trở thành tâm điểm, và lần này hẳn là cả Hoa Linh sẽ thành khán giả đi."

Tiếng cười ngày một lớn, nó lan toả toàn bộ căn phòng nhỏ này, tiếng cười như chạy sâu vào con tim của người ta và lấy ra thứ người ta xấu hổ luôn phải che dấu: tham vọng.
Alex lắng nghe lời nói của Seiji bằng thái độ không thể chấp nhận nổi, đây từng là con người cống hiến năm tháng thanh xuân của mình cho toàn bộ lục địa, không lẽ những năm tháng ấy của ông chính là lời dối trá?

"Tham vọng."

Camillia De Alex ngắt mạch cảm xúc của Yagiri Seiji bằng một câu nói cùng tiếng thở dài.

Đôi mắt nghiêm nghị nhìn thẳng vào người đàn ông đã từng làm thầy của mình.

"Đây chính là điều đã khiến thầy tôi sa ngã ư? Ngài đã lún sâu vào vực thẳm đêm tối. Mạo Hiểm Giả là sống một cuộc đời tự do tự tại, bước đi con đường lý tưởng và không bao giờ ngờ vực. Đây chính là lời mà ngài đã dạy dỗ bọn tôi. Giờ đây ngài đi ngược lại tất cả sao?"

Ngài Alex có phần hơi mất bình tĩnh, có lẽ cú sốc này đã được chuẩn bị sẵn tâm lý, tuy nhiên phải hẳn rất lâu, rất lâu để một người có thể tiêu hoá hoàn toàn một cú sốc.
Cả hai im lặng, chỉ mặt đối mặt và không nói gì.

Seiji chỉ ngồi ngay ngắn tại chiếc ghế, một tay trên thành ghế còn một tay thì đặt trên mặt bàn.

"Mạo Hiểm Giả thực ra là cái gì? Liệu có là cần thiết để Mạo Hiểm Giả tồn tại trong thế giới này? Sức mạnh chúng ta đang mang thực ra là cái gì? Lời nguyền hay món quà."
Không khí tĩnh lặng bị đánh gãy bởi hàng loại câu hỏi từ phía Seiji.

"Nếu một cá nhân thực sự nổi bật bằng chính sức mạnh của hắn thì tại sao hắn vẫn không thể thoát ly khỏi hệ thống? Có bao giờ ngươi tự vấn như thế không?

Gia tộc, thứ mà ta luôn coi là xiềng xích ngay từ khi bắt đầu, nó là thứ đã chấm dứt cái ý nghĩ tự do tự tại mà Mạo Hiểm Giả mang lại.

Cậu vì nể trọng tôi là thầy vì tôi từng huấn luyện các cậu nhưng liệu cậu có thấy được thế giới này dưới góc nhìn của tôi?"

Yagiri Seiji nuốt nước bọt, sau ông nhìn trực diện người đối diện bằng cái nhìn không thể lẩn tránh.

"Sẽ chẳng có ai quan tâm tới cái quá trình này, tất cả những gì mà họ muốn biết chính là kết quả được trình bày. Kết quả đó sẽ kết tinh và được gọi dưới cái tên mĩ miều, là LỊCH SỬ."

"Suốt ba mươi lăm năm vừa qua, không một đêm nào ta suy nghĩ khác đi về sứ mạng của mình. Và ta tin rằng chính tay ta sẽ viết lại LỊCH SỬ, chính tay ta sẽ mang lại ánh sáng của sự thật.

Alex à, nếu ngày đó xảy ra, ngươi sẽ chọn phe của ta chứ?"

Đôi mắt ngài Seiji thực sự xoáy sâu vào tâm can của của người học trò cũ.

Lời nói nhất thời chắc chắn sẽ không bao giờ xoay chuyển một con tim sắc đá, huống chi người mà ông cần xoay chuyển chính là Mạo Hiểm Giả.

Không do dự, ngài Alex cười trừ, rồi ngài đáp lại bằng tất cả sự tôn kính sau cùng dành cho Yagiri Seiji.

"Ngài vẫn luôn như vậy, luôn tràn đầy trí thức và luôn gãi đúng chỗ ngứa của học trò. Haha."

"Ta luôn tận trung với gia tộc, vì lý tưởng của gia tộc không phải lý tưởng để ta có thể bào chữa cho áp đặt lý tưởng riêng cá nhân ta.

Con đường Mạo Hiểm Giả của ta, ta đã định nó sẽ song hành cùng lý tưởng gia tộc.

chính là lời mà ngài đã dạy tôi.

Đây là con đường Mạo Hiểm Giả của tôi."

Đôi mắt rực lửa và tâm hồn đốt cháy, Ki của ngài Alex phản phất biểu hiện ra thực tại, một sức mạnh đủ để cuốn bay mọi rào cản. Cùng với đó qua câu khẳng định từ ngài, đây có thể hiểu là ý chí tuyệt đối về con đường bản thân đã chọn.

Yagiri Seiji lắc đầu, rồi ông tặc lưỡi. Chỉ trong thoáng chốc ông đã đứng dậy khỏi chiếc ghế dựa lưng và biến mất.

Vị trí cũ đã không còn Yagiri Seiji, ông như tan biến vào hư vô, như thể tất cả những gì xảy ra từ ban nãy chỉ là một hồi ảo ảnh.

Cánh cửa đằng sau lưng của ngài Alex chợt đóng lại, và căn phòng vang lên vài câu hát.? "Can we be resurrected?
I'm facing truth so unfamiliar
I'm your saint, will you be my savior?
Will you be my savior?"

Ngài Alex chỉ đứng yên tại chỗ và không hành động bất kì điều gì, ngay cả cái ngoái nhìn lại khi cánh cửa đã đóng cũng không xảy ra.

Lời bài hát rất đỗi quen thuộc, khi còn làm thầy phụ trách mỗi lần giành phần thắng trong các bài Quest hoặc bài kiểm tra, Yagiri Seiji luôn ngâm nga từng câu như vầy. Có lần Takahashi Midoriya hỏi về ý nghĩa của bài hát, thì thầy chẳng nói gì chỉ gật đầu rồi đôi mắt hướng về phía xa xa. Dần dần thì cả nhóm đều quen thuộc với lời bài hát và xem như đây chỉ là thói quen xấu từ Yagiri Seiji.

Căn phòng chỉ còn lại riêng Alex, ngài ngước nhìn ngắm một lần nữa khung hình chụp chung của party 7x7, trong lòng than thở và như nhói lên từng cơn đau thắt. Ngài bước lại gần rồi mắt nhắm lại, tay khẽ rung chạm vào khung hình và úp nó xuống.

***
Đôi lời của tác giả: Lời bài hát Death Bed do There For Tomorrow trình bày.