Chương 39: Điên cuồng & Hồi kết.

Phản Địa Đàng

Chương 39: Điên cuồng & Hồi kết.

Chương 39: Điên cuồng & Hồi kết chuyến đi săn.

"Khi bạn chiến đấu với quái vật hãy cẩn thận đừng để biến mình thành quái vật. Khi bạn chăm chú nhìn vực sâu cũng là lúc vực sâu đang chăm chú nhìn bạn." Trích từ Friedrich Nietzsche

***

Harris Gary quan sát toàn bộ trận đánh chóng vánh từ gã "Berserker", cảm nhận đầu tiên ngài có thể thốt lên chỉ có hai chữ: điên rồ.

Không có bất kì người tỉnh táo nào dám làm những pha xử lý điên cuồng như gã Tiên Phong kia, chắc chắn là thế, kể cả đó là ngài.

Ngài Harris luôn khao khát săn thành công con Wyvern chúa, không chỉ vì phần thưởng hay danh tiếng, đó là còn vì nửa tấm Huân Chương còn lại của ngài chắc chắn sẽ viên mãn. Thời điểm tới kì xét tuyển Ranker mỗi mười năm sắp diễn ra, nó đến đúng là năm 130x, ngài chỉ còn vài năm cho tới thời điểm đó.

Trước khi trở thành Ranker1, tất cả Ranker đều có thể sở hữu trọn vẹn một Huân Chương. Tuy nhiên, nếu chưa hoàn tất buổi xét tuyển Ranker hai mươi năm một lần tổ chức tại Thung Lũng Petrotex, thì tấm Huân Chương đó không phải là trọn vẹn.

Tấm Huân Chương trọn vẹn nghĩa là bao hàm "kì tích" và "công nhận".

Tấm Huân Chương khi chưa hoàn tất buổi xét tuyển thì thiếu mất đi "công nhận", lúc ấy đem tới cho bộ tộc người lùn thì họ cười vô trong mặt.

Do đó cứ mỗi hai mươi năm, sẽ chỉ có vài cá nhân sở hữu trọn vẹn một Huân Chương và đạt danh vị Ranker1. Đây là sự đấu đá đến điên dại, đánh mất nhân tính thậm chí có phần bạo loạn. Tuy vậy đây là một trong vài sự kiện hiếm hoi đáng giá bậc nhất tại thế giới này.

"Berserker" chiến đấu thì ngài Harris đã từng thấy qua, nhưng đó là những kẻ đã quá mạnh thậm chí có thể áp đảo ngài, dẫu vậy gã đàn ông trước mắt đây để lại cho ngài Harris ấn tượng khá mạnh: độ điên cuồng của gã.

Vương Nhất Thông sau khi leo lên khỏi vùng đất lõm bởi cú tiếp đất, điều đầu tiên gã nhìn là về phía Harris Gary.

Trông thấy, Harris Gary gật đầu với gã, gã khẩy lên nụ cười tưng tửng. Cánh tay gã sờ soạn vùng tóc vốn đã rối như tơ nùi của mình, rồi gã nghiêm mặt lại và đặt tay phải lên ngực trái, hành lễ.

"Ta đã hỗ trợ được cho ngài, liệu ta có thể xử nốt con Wyvern kia… chứ?"

Chưa kịp dứt câu, ngài Harris Gary đã khoát tay ra hiệu dừng lại.

Ngài nói chèn vào.

"Không cần. Đây là cuộc chiến của riêng ta. Ngươi đã giúp ta hồi sức, ta sẽ báo đáp xứng đáng. Giờ thì hãy tránh sang một bên. Đây là việc làm của một Ranker!"

Ánh mắt nghiêm nghị không thể chối từ.

Vương Nhất Thông không dám manh động, bởi ánh mắt đó không phải ánh nhìn của một con người. Hẳn đó là ánh nhìn của một con hổ hoặc sư tử nhìn về phía con mồi. Gã chắc chắn cho dù mình bước ra ngăn trở, Harris Gary sẽ không đời nào tha cho gã.

Bởi vì đây chính là đôi mắt của Ranker Mạo Hiểm Giả.

****

Thở hồng hộc và phải dừng lại nghỉ lấy hơi.

Tay duỗi lưng hơi cong và mọi tiếp điểm trọng tâm đều đặt ở hai đầu gối.

Watanabe Saiichi đã chạy một mạch từ vị trí toàn đội để tới gần rìa biên giới và xuất hiện gần vị trí của Lo Sensi.

Đi cùng anh là một vài người trong đội dẫn dụ, họ đã cùng anh bắt kịp tiền tuyến.

Lúc này Lo Sensi đã nhận được sự hỗ trợ từ đồng đội, và gã đang nghỉ xả hơi.

Trong trận đánh này mặc dù một tay đối chọi mười con Wyvern một lúc nhưng không hạ vào thế hạ phong, phong cách thi đấu vô cùng quyết liệt đã giúp Lo Sensi đứng vững.

Phải biết rằng Tiên Phong khi đánh nhau với động vật biết bay luôn rất vất vả. Huống chi đây là lũ Wyvern tỏ ra điên cuồng.

Watanabe không ở lại giúp đỡ Lo Sensi, anh chạy thẳng tiếp để hỗ trợ Vương Nhất Thông.

Dẫu vậy.

Khi anh tới nơi, trận đánh đã ngã ngũ.

Khoảnh khắc anh có mặt, gã họ Vương đã xử lý thành công con Wyvern mõm dài.

Đầu cúi thấp xuống và trái tim đập mạnh loạn nhịp.

Watanabe Saiichi suy nghĩ.

"Thật mạnh, phong cách chiến đấu của gã thật dữ dội, nó hệt cơn sóng thần cuốn sạch mọi sự. So với ta, một kẻ quá đỗi bình thường, thì hắn hệt như thiên tài khi ở trên chiến trường vậy. Ta chỉ có thể chân đất mà chạy tới đây. Còn hắn, hắn đã dịch chuyển cùng anh chàng Trinh Sát kia."

Vừa nghĩ thì Watanabe thở hồng hộc, anh thực sự đã dốc toàn lực để đến hỗ trợ.

"Chân tay ta cứ bũn rũn, và giờ cũng vậy, chúng không thể hoạt động. Cái cảm xúc lúc này nó là gì?"

Đôi mắt Watanabe xuống sắc, ánh nhìn không tiêu điểm và chỉ biết chăm chăm nhìn cúi nhìn về mặt đất.

Mông lung, trơ trọi, cô độc và bất lực vì không thể làm được gì. Đó là những cảm xúc trải qua trong con tim đang đập mạnh của chàng trai trẻ.

Khoảnh khắc mà ngài Harris Gary dành cái gật đầu khen tặng hành động của Vương Nhất Thông, Watanabe Saiichi đã thoáng nghĩ rằng mình nên ở vị trí được khen tặng đấy.
Ở độ tuổi 22 vẫn còn thật bất công khi phải chấp nhận cái nhận thức này. Cái nhận thức của kẻ thua cuộc.

Một phần tư cuộc đời anh đã trôi qua một cách vô cùng bình thản, thậm chí ở cuộc đi săn Party Raid như thế này, anh vẫn chưa thể hiện được gì. Mọi thứ trong anh lúc này là cảm xúc trống trải.

Một lần được công nhận, đó là những gì Watanabe Saiichi mong muốn, nhưng biết làm sao đây khi anh đã không có cơ hội để làm được bất cứ điều gì.
"Liệu ta có thực sự thuộc về một Party?"

"Party thực ra là cái gì?"

"Tại sao trong ta lại có cảm xúc ngỗn ngang này?"

"Vì ta là kẻ yếu đuối ư …"

Anh tự hỏi chính mình …

Ở bất kì thế giới nào cũng đều phân biệt rạch ròi kẻ mạnh kẻ yếu, kẻ thống trị và kẻ bị trị, kẻ tầm thường và kẻ thiên tài.

Thế giới này cũng là vậy.

Anh có thể cùng xuất phát điểm với tôi, chúng ta có thể giống nhau, ở trong một Party có thể anh và tôi cùng vị trí.

Nhưng biết sao không, tôi và anh khác nhau. Đẳng cấp của hai người là khác nhau, chúng ta không hề giống nhau.

Khoảnh khắc kẻ tầm thường nhận thức được thế giới qua đôi mắt của hắn khác hoàn toàn cái thế giới qua đôi mắt của kẻ thiên tài, một phản ứng hoá học xảy ra.

*Thanh âm giao chiến từ ngài Harris và con Wyvern chúa

"Ta thậm chí không thể vươn mình để trở thành Ranker như ngài Harris. Ta thậm chí không thể thành một Đấu Sĩ xuất chúng."

Đôi mắt của Watanabe dần mờ dần mờ, anh chỉ ngước cổ lên rồi quan sát cuộc chiến.

Tốc độ trận chiến rất nhanh, thậm chí anh còn không thể theo dõi kịp chúng.

Sự khác biệt là quá lớn.

Hầm ngục, bãi săn, hang động, thung lũng, biển cả, … tất cả địa điểm kể trên đều là nơi tồn tại, thể hiện và đánh giá của Mạo Hiểm Giả. Khoảnh khắc phản ứng hoá học xảy ra, bạn sẽ ngờ vực về chúng. Liệu rằng bản thân có thể tồn tại ở khu vực như vậy? Liệu rằng chúng dành cho bạn? Liệu rằng đó thực sự là nơi mà bạn thuộc về?

Watanabe Saiichi đã tới trễ khi những trận đánh căng thẳng diễn ra. Đó là sự thật không thể chối cãi, thậm chí ngay lúc này anh còn không nhớ nổi lý do tại sao mình phải chạy.
Vì mệnh lệnh hỗ trợ thủ lĩnh ư, hay vì đồng đội cần trợ giúp.

Anh đã giúp được điều gì chưa?

Không và không. Tất cả ngay lúc này đều vô nghĩa, anh đã còn chẳng hiểu lý do vì sao mình hiện diện ở bãi săn này.

Anh thu lại tầm mắt khỏi trận boss chiến, thứ đập vào mắt của anh là đôi mắt trắng dã không còn sự sống của con Wyver mõm dài.

Khuôn mặt họ nhà rồng trông về phía anh, thây nó phơi trên nền đất ẩm ướt cùng đôi mắt không thể nhắm lại.

Chính đôi mắt trắng dã này đang xoáy sâu vào tâm can của chàng Đấu Sĩ trẻ tuổi.

"Mình trông chả khác gì một kẻ thất bại."

Watanabe Saiichi ngước đầu lên bầu trời và đôi mắt nhắm dần lại, giọt mưa rơi phủ đầy khuôn mặt mỏi mệt của anh, bao quanh anh hẳn chỉ ocfn bóng đêm hư vô vô tận.

***

Bước chân nhảy sang phải tránh đi ngọn lửa khè ra từ vòm họng con Wyvern chúa, Mạo Hiểm Giả Harris Gary cầm gươm Rapier dài nhọn vừa được triệu hồi trên tay và cắt vào kẻ địch.

Đâm, chọt, cắt, chặt, chém.

Từng vết tích sâu rộng và ứa máu tới từ con boss của bãi săn này.

Nó đã thấm mệt.

Khuôn mặt kẻ đối diện vô cùng đáng sợ.

Gò má của gã thể hiện sự hưng phấn cao độ, đây là lúc dopamine bơm lên bộ não của gã một cách kịch liệt nhất.

Ánh mắt của gã như ánh mắt của một con thú chuẩn bị vồ mồi, và con Wyvern chúa đây chẳng khác nào miếng thịt nằm trên thớt.

Hắn không cười cũng chẳng nói, thứ duy nhất "nói" ở đây chính là lưỡi kiếm của gã.

Gươm Rapier, mỗi một nhát cắt đều đâm sâu vào từng tế bào da thịt con Wyvern chúa.

Máu tươi bắn ra từ thương tích của con Wyvern chúa, nó xịt vào vùng mắt của gã Mạo Hiểm Giả, tuy vậy gã không hề khó chịu mà chỉ quệt nhẹ lau đi.

Gã Mạo Hiểm Giả đóng vai con sói đói khát còn con Wyvern đã trở thành con mồi chịu trận.

Thứ bản năng mách bảo con Wyvern chúa lúc này chính rằng cái thứ trước mặt nó đây là kẻ sẽ kết liễu sinh mạng của nó.

Nó chỉ có thể ra sức phản kháng.

Con Wyvern chúa co rụt con ngươi, nó thật sự cảm nhận được bàn tay của tử thần chạm tới, đây hẳn là thứ bản năng được tích luỹ hàng trăm hàng ngàn năm từ các đời tổ tiên đã sinh ra nó.

Thế nhưng lúc này tầm mắt nó tối sầm lại.

Gã Mạo Hiểm Giả chỉ dùng mỗi thanh gươm cùng những động tác dứt khoát, ấy vậy đã đem con Wyvern chúa vào thế hạ phong.

Trước đó nó đã ăn trọn kích trí mạng tại vùng cổ, phần thắng đã định đoạt từ giai đoạn đấy, hẳn lúc này một đối một thì nó không còn là đối thủ của Harris Gary.

Ánh mắt con Wyvern chúa tối sầm lại, một cảm giác đau đớn tột cùng khôn siết phát ra từ vùng ngực của nó.

Nó bắt đầu nhớ lại hình ảnh cách đây vài tuần lễ, khi nó còn ấp quả trứng vàng tại hang ổ, nó bắt đầu nhớ lại thời điểm nó điên cuồng ra sao khi hang ổ bị đột nhập và quả trứng bị lấy đi.

Nó biết trái tim nó đã bị ngọn kiếm đâm thủng.

Ngài Harris vừa bật nhảy từ mặt đất và dành tặng đòn kết liễu về con tim của Wyvern chúa.

Tử vong gióng hồi chuông, con Wyvern chúa sẽ gục ngã và phần thắng thuộc về Party JabbawOkeez.