Chương 28: Phản Sát

One Piece Trọng Sinh Thành Koby

Chương 28: Phản Sát

"Koby, cậu chạy trước đi." Alvida chống chuỳ xuống đất, gắng gượng đứng dậy nói.

"Cô đi mới đúng." Koby toàn thân nhầy nhụa máu thịt, nhìn chẳng khác nào một xác chết, hắn hiện tại đứng lên được hoàn toàn dựa vào ý chí cá nhân.

"Cậu nghe lời đi." Yuki nhíu mày gắt.

"Tôi trúng độc rồi."

"Cái gì???"

"Tôi chẳng còn bao lâu thời gian nữa, các cô tranh thủ trốn đi." Koby hai mắt kiên định nói.

"Cậu đừng có nghĩ bậy, chỉ cần thoát được chắc chắn sẽ có cách giải quyết." Alvida luống cuống đến cạnh hắn khuyên nhủ.

"Cơ thể của tôi thế nào tôi tự biết." Koby nhìn thật sâu vào mắt Alvida, chắc chắn nói "Tôi trước giờ sống hèn đủ rồi, trước khi chết ít nhất tôi cũng muốn một lần trọn vẹn làm như một thằng đàn ông."

Một câu nói doạ chết sững ba cô gái. Koby thở dài một hơi, nói thẳng ra đây là lần đầu tiên hắn đến gần cánh cửa địa ngục đến thế, trong đầu trăm tư vạn tưởng vô cùng khó chịu.

Kiếp trước sống ở xã hội hiện đại, cả ngày luồn cúi sợ sệt sống qua bữa, đến cái thế giới tràn ngập chết chóc này lại càng sợ sệt nhút nhát. Có khả năng bản chủ Koby ảnh hưởng đến hắn, nhưng thực tế bản tính hắn là vậy.

Hiện tại đối mặt với tử thần, Koby lại không còn cảm giác sợ sệt nữa, đổi lại là một sự tự tin, một sự giải thoát.

"Koba, đến đây chiến một trận đi." Koby hai mắt nặng trịch, gắng gượng kéo lê thanh kiếm trên nền đá, chập choạng đi về phía đối phương.

Koba cười khà khà nhìn hắn, đối với cảnh tượng chia ly đẫm nước mắt này gã dường như cảm thấy rất hứng thú.

"Dù thế nào bọn tôi cũng không bỏ cậu lại một mình."

Giọng Yuki đột ngột vang bên tai Koby, ngay sau đó, hai bóng người đoạt trước một bước lao về phía Koba.

"Hah… Đã mày muốn chúng sống như vậy thì tao cho mày ước nguyện cuối cùng." Koba cười điên cuồng, sau đó vung kiếm tuỳ ý phá nát thế công của cặp song sinh, sau đó tiếp tục trở tay chém tới.

"Yuki!!!!!!" Koby hai mắt căng muốn nứt nhìn vị đồng bạn này bị rạch một đường dài từ vai đến hông.

"Chưa hết đâu." Koby cười to xoay người đâm ngược, kiếm xé nát không khí đâm xuyên ngực Ume.

"Thằng chó chết!!!" Koby tức giận tột độ, thân thể bộc phát ra sức mạnh tiềm ẩn, nhanh chóng lao thẳng tới đối thủ.

Nhưng, lại có một người đoạt trước.

"Alvida, nếu mày yên lặng tu luyện vài năm tao còn kiêng kỵ đôi phần, nhưng hiện tại mày chưa đủ tư cách." Koba lạnh lùng nhìn thanh chuỳ sắt càng ngày càng lớn, trực tiếp búng người lao tới đối chiến.

Hai bên thoáng chốc giao thủ hơn chục chiêu, Alvida càng đánh càng thua, đến cuối cùng trực tiếp bị một kiếm đâm xuyên ngực, ngã xuống đất không rõ sống chết.

Đến đây cả đoàn của Koby hoàn toàn bại trận.

"Không… không." Koby khuỵu gối xuống đất, tràn đầy bất lực hoảng loạn lẩm bẩm.

"Đây là cái giá phải trả khi dám chống lại tao. Từ cái lúc mày từ chối đề nghị của tao hẳn phải nghĩ đến lúc này."

"Ở trên biển đông, lời của tao, lời của thuyền trưởng Koba vĩ đại không thể chống đối."

Koba vung vẩy thanh kiếm nhuộm đầy máu của mình, càn rỡ cười lớn.

Ầm!!!!!!!

Một quả đạn pháo bất ngờ bắn nát một mái nhà doạ gã thuyền trưởng này tỉnh lại.

Nhưng chưa dừng ở đó, hàng trăm quả đạn pháo nối nhau kéo đến, phá nát hàng phòng ngự của băng Koba.

"Đây là?" Koby từ trong hoảng loạn tỉnh lại, ngờ nghệch không hiểu nhìn mọi thứ.

"Giết!!!"

"Giết!!!!"

Tiếng hô trùng thiên của hàng ngàn người vang lên như sấm, rung động cả một vùng trời.

"Thuyền trưởng, kẻ địch tấn công." Một tên lâu la hoang mang chạy đến.

"Báo làm cái gì! Mau giết sạch bọn chúng." Koba tức giận đá văng tên thuộc hạ.

Tên lâu la cuống quýt chạy đi, Koby lập tức gượng dậy chế giễu

"Xem ra ngài Koba vĩ đại cũng đến vậy mà thôi."

"Tao thế nào về sau mày cũng không biết được nữa." Koba cười khặc khặc cầm kiếm tiến tới.

"Các anh em, theo tôi tiến lên!!!!! Giết sạch hải tặc Koba!!!!!"

"Dù hôm nay có thiêu đốt cái biển cả này, chúng ta cũng quyết giết sạch chúng!!!!!!!"

Một âm giọng tràn đầy thô tính và cương nghị vọng từ ngoài biển vào. Nhưng Koby lại thấy giọng này có chút quen quen.

Là Shoka????

Koby trợn tròn mắt, gã này định làm cái gì? Chẳng phải bảo tiếp tục khuất phục sao.

Một giây sau, tên tóc hồng nhanh chóng chuyển đổi ý nghĩ, giương kiếm bất ngờ chém tới Koba.

Koong!!!

"Thằng rác rưởi, mày còn chưa chịu từ bỏ hả." Koba bị đánh hậm hực liên tục đáp trả, dễ dàng rạch thêm vài đường trên người đối thủ.

"Tao có chết cũng phải kéo mày theo cho vui." Koby cười nhạt khinh bỉ.

"Cuồng vọng!" Koba hừ lạnh, gia tăng công kích.

Koby càng đánh càng thất thế, được một lúc, hắn gắng gượng đỡ một kích rồi liều mạng vung kiếm phản công, Koba lợi dụng sơ hở một kiếm đâm xuyên bụng hắn.

Koby hai mắt căng muốn nứt, liều mạng cắn răng một cái, hắn dùng một tay nắm chặt kiếm đối thủ đồng thời vung vũ khí đâm tới.

Koba bị đánh bất ngờ không phản ứng kịp, lồng ngực dễ dàng bị xuyên thủng.

"Thằng chó chết." Gã thuyền trưởng tức giận buông kiếm định lùi lại, ai ngờ Koby một mực ôm chặt lấy gã.

Miệng cắn, tay xoay kiếm, tên tóc hồng dùng mọi biện pháp quyết kéo đối phương bồi cùng với mình.

Koba tránh không được đành học theo liều mạng.

Không còn kỹ xảo, không còn hoa lệ, hai người vật nhau nằm lăn lộn ra đất, dùng mọi đấu pháp kết liễu đối phương.

Nhưng không được bao lâu, từ thế cân bằng, Koba la hét thất thanh giùng giằng muốn trốn thoát.

Máu thịt trên người Koby không ngừng nhuộm người đối thủ, đem chất động lan toả khắp nơi.

Koba bị độc ảnh hưởng lập tức hoang mang hoảng sợ.

"Thằng chó chết buông tao ra!!!"

"Tao đã nói mày chắc chắn phải chết." Koby tàn nhẫn cười, sau đó tận dụng cơ hội đối phương không còn chiến ý, một ngụm cắn mạnh vào cổ đối thủ.

Koba kêu gào thảm thiết, gã hiện tại không còn bất kỳ sức chiến đấu nào.

Không phải ai cũng có ý chí siêu cường như Koby.

Tên tóc hồng như một con thú hoang, không ngừng cắn xé từng miếng thịt con mồi.

Lại qua chừng mười phút, gã bá chủ một vùng ở biển đông trợn căng hai mắt, yếu ớt ngừng thở.

"Hahhahh,… Tao đã nói mày phải chết mà." Koby lăn sang một bên nằm ngửa mặt lên trời, điên loạn cười to.

Nhưng sau đó hắn im bặt lại, hai mắt vô hồn, hắn cảm nhận cái chết càng lúc càng gần.

"Koby…." Alvida ôm lỗ thủng trên ngực, gắng gượng lết trên đất tiến tới.

Lại đảo mắt nhìn qua, đôi song sinh từng người ôm vết thương cố gắng đến gần.

Chỗ ba người đi qua tạo thành từng hàng máu kéo dài, trông vô cùng đáng sợ.

"Các cô…" Koby lần nữa lên tinh thần, cảm động lẩm bẩm.

"Cậu còn cố được chứ…" Alvida nắm chặt tay hắn ân cần hỏi.

"Đừng động vào người tôi." Koby vội rụt tay lại "Cả người tôi hiện tại toàn là độc."

"Đằng nào chẳng chết, suy nghĩ nhiều làm gì." Yuki miệng liên tục thở dốc, một cú trở mình liền nằm thẳng lên người tên tóc hồng.

Ume nhẹ nhàng hơn, chỉ nắm tay còn lại của hắn.

"Cảnh tượng này thật lãng mạn." Koby ủ rũ cười nhạt.

"Nếu lần này chúng ta qua khỏi các cô lấy tôi được không?" Không biết nghĩ gì, hắn đột nhiên lên tiếng hỏi.

"Được." ba người kia dứt khoát đáp ứng.

"Dễ dàng vậy sao." Koby tự giễu cười cười, hiện tại điều đó là không thể, tất cả chẳng qua chỉ là lời nói ngoài môi thôi, tuỳ tiện là được.

"Koby." Alvida đột nhiên gọi "Rốt cuộc cậu có cảm giác gì với tôi không?"

Koby không biết đáp thế nào, chỉ có thể nắm chặt tay đối phương.

"Những gì cậu làm với tôi, tôi đều nhớ hết. Cậu đưa tôi khỏi cái cuộc sống ác mộng, cậu chăm sóc tôi ân cần. Chẳng biết lúc nào, khi vắng cậu tôi cảm thấy rất khó chịu, rất nhớ nhung." Alvida mỉm cười lẩm bẩm một mình.

Đây có được coi là thổ lộ không?

Koby kinh ngạc nhìn đối phương.

"Chỉ trách tôi quá nhớ thù xưa cuối cùng đến cái kết cục này."

"Tôi không trách cô." Từ nãy đến giờ, Koby chỉ có thể nói được lời này.

Bốn người mỉm cười, cảm nhận thân thể lạnh dần, ý thức chậm rãi phai nhạt.

Đột nhiên……

"Ting…Ting…Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt băng hải tặc Koba."

"Ting…Hệ thống ban thưởng bốn lọ thuốc trị thương và giải độc. Một thanh Nodachi, một thanh Katana, một thanh Saberu, một thanh Thiết Chuỳ. Một lọ thuốc thanh xuân và sức mạnh. Kỹ năng "Long Trảo Thủ""

Âm thanh cơ giới không ngừng vang lên, doạ đến Koby mừng rơi nước mắt.

Không biết hệ thống có mưu đồ quái gì, nhưng nó đúng là ân nhân cứu mạng của hắn.

Hự!!!

Koby thống khổ rên một tiếng, trên người hắn bị một đống đồ bất ngờ xuất hiện đè lên.

"Cái gì vậy…" Yuki đang nằm yên ổn đột nhiên bị vướng víu liền khó chịu lẩm bẩm.

Koby không thèm trả lời, dứt khoát lấy một lọ thuốc trị thương tự uống sau đó dùng số còn lại dốc thẳng vào miệng ba người kia.

Một luồng hơi ấm êm dịu lan toả khắp người, độc tố trong phút chốc dường như biến mất, vết thương, mệt nhọc chậm rãi khôi phục.

"Koby, đây là?" Ba người ba miệng một lời mở trừng mắt bật thốt.

"Chúng ta sống rồi!!!" Koby bất chấp cười như điên.

Cả nhóm bàng hoàng, nhưng dù chưa thể hoạt động bình thường thì cảm giác dần hồi phục cũng khiến họ tin tưởng điều này.

"Đống đồ này từ đâu ra thế?" Alvida nhìn đẩy đống đồ lung tung trên người Koby xuống, nghi hoặc hỏi.

"Là thần ban, thần không muốn chúng ta chết." Koby tinh thần rạng ngời, ra sức trêu chọc.

"Thần?" Ba người kia nghi hoặc, thứ này có thật trên đời sao.

Nhưng hiện tại chỉ có thể tin như vậy.

----
Saberu: Kiếm phương tây, dạng của Shanks.
Nodachi: Kiếm nhật loại dài (trường kiếm), dạng như Law, Shiliew.