Chương 34: Mad Treasure

One Piece Trọng Sinh Thành Koby

Chương 34: Mad Treasure

Koby âm thầm đảo mắt nhìn xung quanh, từ đầu đến giờ hắn vẫn không phát hiện Naomi Drunk và Psycho P, đoán chừng lúc này vẫn chưa gia nhập băng Treasure.

Nhưng vậy cũng tốt, chỉ đối mặt với Mad Treasure hắn cũng đã không đủ tự tin, nếu thêm hai người kia thì hắn chết chắc.

Đối mặt với Mad Treasure, Koby cảm thấy chùn bước, đối phương dù sao cũng là một đối thủ khá mạnh ở giữa truyện.

Nhưng ánh mắt trông mong cùng cảm kích của hai thiếu nữ trong kia đúng là kích thích tâm tình của hắn. Xem nguyên tác ai lại không đối với Nami sinh tâm tình ngưỡng mộ.

Cho nên, Koby chiến ý lần nữa dâng cao.

Đám người Alvida trốn ở góc tối cùng băng Treasure nhìn Koby sắc mặt liên tục biến ảo khác hoàn toàn với vẻ hung thần ác sát lúc nãy mà chẳng hiểu gì cả.

"Hắn làm cái quái gì vậy?" Alvida tức giận muốn điên lên, đối mặt với kẻ địch còn có thời gian nghĩ lung tung.

"Chắc chắn là bị mê hoặc." Yuki khẳng định nói.

"Làm sao? sợ rồi à?" Mad Treasure cười khinh bỉ.

Gã vừa dứt lời, Koby động.

Thanh Nodachi xé gió, mang theo một luồng sát khí nhàn nhạt chém về phía đối thủ.

"Trò trẻ con." Mad Treasure cười nhạt, tay phải khẽ vung, một sợi xích sắt bắn ra từ tay gã, sau đó thẳng hướng đến thanh Nodachi.

Koby vẫn tiếp tục đánh tới, chỉ cần công kích vừa chạm, hắn lập tức mượn lực tấn công.

Mọi chuyện không phải lúc nào cũng như ý, ngay khi chạm vào dây xích, Koby liền hoảng loạn. Sợi xích như có sinh mệnh, từng vòng từng vòng quấn chặt thanh kiếm.

"Nguy!" Koby thầm kêu một tiếng, sau đó hai tay cầm chặt kiếm, cố tình vung vẩy tránh thoát nhưng không được.

Dù chiến đấu đa phần dựa vào sức mạnh, nhưng kiếm là thứ duy nhất bù vào chỗ khuyết kỹ xảo của hắn. Nếu không có kiếm, chiến lực của Koby sẽ giảm đi vài phần.

"Hahahah… chịu thua đi, mày không thoát được đâu." Mad Treasure cười càn rỡ, sợi xích theo đó xiết chặt lại, như muốn ép nát thanh Nodachi.

"Vậy sao…" Koby khoé miệng hơi cong, dù thế nào đi nữa, thứ mạnh nhất của hắn là sức mạnh.

Tay phải vẫn giữ kiếm, tay trái vươn ra cầm chặt sợi xích, sau đó xoay người……

"Cút!!!" Koby gầm lớn một tiếng, cả người gồng toàn bộ sức bình sinh đem đối phương vứt sang một bên.

Bất ngờ không kịp phản ứng, Mad Treasure bị hắn quật ngã sang một bên, đập nát một hàng đá dài mới ngừng.

"Chỉ thế thôi sao…" Gã cười cười lần nữa đứng dậy, nhưng ngay sau đó gương mặt lộ vẻ giật mình.

"Long Trảo Thủ!!!" Koby bất ngờ áp sát gã, nén đau lần nữa dùng sát chiêu.

"Đến tốt lắm!" Mad Treasure hung phấn quát một tiếng, sau đó vung tay phải, xích sắt nhanh chóng bao phủ tay hắn, tạo thành một bộ giáp tay màu xám bạc.

Tên thợ săn trực tiếp đấm tới, đối đầu với một trảo của Koby.

Ầm!!!

Công kích mạnh mẽ chạm nhau dấy lên từng trận bụi mù dày đặc, Koby và Mad Treasure theo đó bay ngược ra ngoài.

Mad Treasure lộn vài vòng sau đó hai chân chạm đất, trượt một đường vài chục mét mới miễn cưỡng dừng lại được.

Koby thảm hơn nhiều, hắn không cách nào khống chế thân thể, tuỳ ý đập mạnh vào đủ thứ vật cản mới dừng lại, nằm bẹp dí dưới đất.

Khẽ đứng dậy, Mad Treasure lau lau vết máu trên khoé miệng, hai mắt đảo qua tay phải nhuộm kín máu tươi, ánh mắt ngưng tụ nhìn chằm chằm Koby, trầm giọng nói

"Mày làm tao ngạc nhiên đấy."

Koby gượng người đứng dậy, cười nhạt nhìn đối thủ, khinh miệt

"Nếu không phải trước đó tao bị thương thì không chỉ thế thôi đâu."

"Vậy sao…" Mad Treasure nheo mắt nhìn người Koby phủ kín băng vải, cũng không phủ nhận, nhưng một chiêu vừa rồi gần như phế tay trái của hắn.

"Được rồi, tao muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này." Tên thợ săn khẽ hừ một tiếng rồi búng người xông tới.

Toàn thân gã nhanh chóng bao phủ bởi một lớp giáp dày, lần này gã không muốn khinh thường thất thủ lần nữa.

"Chết tiệt." Koby cầm chắc thanh Nodachi, đối mặt với đối thủ… hắn lựa chọn bỏ chạy.

Ầm!!!

Chỗ tên tóc hồng vừa đứng bị một quyền phá nát.

"Đừng hòng thoát." Mad Treasure nghiêng người, hai tay gã bắn ra hàng loạt sợi xích chặn đứng toàn bộ đường lui của Koby.

Cùng đường, tên tóc hồng liều mạng, thanh Nodachi liên tục xuất kích, trong phạm vi hai mét tạo thành một vùng an toàn, không sợi xích nào đánh vào được.

"Tên này…" Đồng tử Mad Treasure căng ra, bị bức đến tuyệt lộ, khả năng khống chế tốc độ và sức mạnh của Koby vậy mà tăng lên một bậc.

"Chết đi!!!" Gã tức giận gầm lớn một tiếng, hàng ngàn sợi xích tạo thành mũi nhọn, toàn phương vị công kích con mồi.

Koby lạnh nhạt đánh giá xung quanh, sau đó hắn nghiêng người tiến thẳng về phía trước, toàn bộ công kích tập trung về một phía.

"Hắn điên rồi." Ume lo lắng đứng phắt dậy định xông lên nhưng bị Yuki và Alvida giữ lại.

"Đợi một chút nữa đã." Alvida ngăn.

Toàn bộ phía sau của Koby bỏ mặc cho xích sắt tuỳ ý đâm nát, hắn hiện tại chỉ có một mục tiêu duy nhất, đó chính là Mad Treasure.

Chỉ tiến, không lùi, chỉ công, không thủ.

Thanh Nodachi chém tới đâu, xích sắt tan rã tới đó.

Thoáng chốc, hắn đã cách Mad Treasure chỉ còn vài mét.

"Muốn đối đầu trực tiếp với tao sao." Mad Treasure cười nhạt sau đó tung người về trước.

"Tao cho mày toại nguyện."

Nhìn hai quả đấm to lớn mang theo hàng trăm sợi xích đánh tới, Koby khẽ cười một tiếng rồi lần nữa tấn công.

Bóng kiếm như mưa không bao giờ dứt trong phút chốc bao phủ xung quanh hai người.

Từng tiếng kim loại chát chúa vang lên, bụi mù phủ kín một mảng lớn.

Koby toàn lực tấn công, hắn vẫn quyết định bỏ qua phòng ngự. Đối mặt với kẻ trước mắt, chỉ cần hắn chùn bước một chút, cũng đồng nghĩa với cái chết.

"Khốn kiếp." Mad Treasure tức giận mắng một tiếng, hiện tại gã cảm thấy rất hối hận. Vừa nãy xông lên làm hiện tại phải lâm vào quẫn cảnh.

Trên đời này sợ nhất là kẻ liều mạng.

Mà Koby chính là một tên liều mạng, hắn gần như không cần sống, một lòng muốn kéo gã chết cùng.

Tên tóc hồng thân thể bị đánh đến tàn tạ không thể tả, nhưng Mad Treasure đồng dạng bị cắt ra không ít vết thương. Thanh Nodachi bén lẹm, cộng thêm sức mạnh và tốc độ của Koby không phải chuyện đùa.

Đã vậy tên tóc hồng càng đánh càng mạnh, về khí thế, hắn dần dần áp đảo Mad Treasure.

Nhưng hối hận đã muộn, dù muốn, Mad Treasure đã không cách nào lùi lại được, Koby chặn đứng mọi đường thoát của gã.

Cho nên hiện tại, hai người chỉ có một người buông bỏ hoặc bại trận mới kết thúc.

"Yuki, Ume, hai cô đi cứu hai ả kia, tôi và Shoka đi hỗ trợ hắn." Alvida trốn sau tảng đá lớn, gương mặt âm trầm phân phó.

"Cô đi cứu, để bọn tôi hỗ trợ." Yuki không nghe theo.

"Hiện tại là lúc để tranh cãi hay sao." Alvida tức giận mắng, nhưng đối phương căn bản không chịu nhường nhịn.

"Được rồi." Ume ngăn cản một tiếng "Tất cả chúng ta đồng loạt cứu hai người kia rồi quay trở lại hỗ trợ."

Tất cả bọn họ đều biết chỉ có cứu được người Koby mới chịu lùi, cho nên việc này là bắt buộc.

Nghĩ một lúc, Alvida và Yuki hậm hực gật đầu.

Bốn người nhịn từ nãy giờ, một bụng chiến ý bị nén trong phút chốc tuôn trào. Shoka và Alvida đi trước dẫn đường.

Hai người đều là chiến lực hình, bất ngờ đánh cho băng Treasure không kịp trở tay, đôi song sinh bám sát phía sau như một cái máy giết chóc, gặt mạng sống không gớm tay.

Tiếng kêu thảm không ngừng vang lên, toàn bộ mấy trăm thuyền viên của Mad Treasure tụ hợp lại chặn đường bọn họ.

Dù sao cũng là một băng đi khắp thế giới, băng của chúng vẫn có không ít kẻ khó chơi, trong lúc nhất thời không cứu được Nami và Karina.

Nhưng…

"Khốn kiếp." Mad Treasure hơi không chú ý, bị Koby cắt một đường ngang vai, nếu không phải gã phản ứng nhanh đã mất mạng bởi một kiếm này.

"Nếu mày lơ là…" Koby giọng nói lạnh như băng, đảo kiếm sang tay trái, tuỳ ý ngăn chặn xích sắt, tay phải tạo thành trảo.

"…thì hôm nay chính là ngày chết của mày… Long Trảo Thủ!!!"

"Cái gì..." Mad Treasure con ngươi co rụt lại, phạm vi quá ngắn, ra đòn quá bất ngờ, sự chú ý lại một mực rơi vào đám thuộc hạ, nhất thời không kịp làm ra phản ứng.

Một trảo của Koby xuyên qua hàng loạt sợi xích, bảy thành lực lượng còn lại nhắm thẳng vào đầu Mad Treasure.

Ầm!!!!

Một tiếng vang lớn cất lên, kéo lại sự chú ý toàn trường. Trong phút chốc, tất cả đình chiến, đồng loạt nhìn về phía này.

Bụi mùi tản đi, dần lộ rõ mọi thứ bên trong.

Koby và Mad Treasure đứng đối mặt cách nhau một mét ngắn ngủi.

Tên tóc hồng cả người bầy nhầy máu thịt, nhìn hắn chẳng thể nào hình dung là một con người được.

Mad Treasure đã tản bộ giáp xích, trên thân gã cũng chằng chịt vết kiếm. Đặc biệt nhất là phần đầu bị đánh tàn tạ không tả nổi. Mái tóc bị phá không còn hình dạng, kính cũng đã nát, gương mặt ngoài máu chỉ có máu.

"Koby…" Ba người Alvida rên rỉ một tiếng.

"Mau cứu hai người kia trước đã!" Shoka quát lớn một tiếng rồi giành trước xoay người tiếp tục giết vào hang.

Đám lâu la không kịp phản ứng bị đánh đến tan rã, nhưng hiện tại bọn chúng cũng không có tâm tình ổn định phản công.

Một số tên đã tiến đến gần Koby, trận này kết quả chủ yếu vẫn là ở Mad Treasure.

Ai ngờ được thế trận áp đảo trong phút chốc lại thay đổi bất ngờ đến thế, nếu thuyền trưởng có mệnh hệ gì thì chúng còn chống đỡ làm gì cho mệt.

"Yuki, Ume, hai cô mau đến hỗ trợ hắn." Alvida cũng không cố chấp nữa, phân phó đôi song sinh rồi vọt thẳng vào chiến trường.

Trận chiến lần nữa ác liệt.

Shoka và Alvida một đường giết thẳng, không có bất kỳ áp lực nào tiếp cận Nami và Karina.

"Các người…" Nami lắp bắp không biết nói gì.

Shoka trực tiếp tiến tới, dùng man lực xé nát vài sợi xích sắt rồi xoay người đánh bay vài tên lâu la gần đó.

"Còn ngây người làm gì! Mau đứng lên chạy đi!" Alvida tức giận quát lớn, tâm tình cô ta hiện tại rất không tốt.

"A… vâng." Nami, Karina lúng túng đáp một tiếng rồi đoạt một thanh kiếm gần đó hỗ trợ hai người kia giết ra ngoài.

Hai cô gái này lăn lộn khắp nơi, cũng không phải dạng dễ chơi, tuy không phải giết người như ngoé nhưng bảo vệ bản thân vẫn còn dùng được.