Chương 33: Nami, Karina

One Piece Trọng Sinh Thành Koby

Chương 33: Nami, Karina

"À, ngoài tôi ra còn có hai mươi người nữa." Shoka thoả mãn gật đầu rồi chỉ tay về thuyền của mình nói.

Hai mươi gã cao to y hệt Shoka toàn bộ đứng trên boong, đồng dạng nhìn Koby với ánh mắt sùng bái.

Dù nói thế nào đi nữa, biểu hiện anh dũng đánh hạ Koba, Muriel và…. Trận đánh với Hina vẫn là tâm điểm chú ý của nhiều người.

Koby giật giật mắt nhìn hai mươi mốt người nếu không phải khác gương mặt thì đúng là từ một khuôn đúc ra.

"Bọn chúng có cảnh ngộ khá giống tôi nên tôi tuỳ ý dạy dỗ một chút." Shoka nhận ra mọi người nghi hoặc nên giải thích.

Koby triệt để bó tay, chỉ tuỳ ý dạy dỗ đã biến họ thành dạng như vậy cũng đúng là kỳ hoa. Hơi liếc mắt nhìn ba người bên cạnh, tên tóc hồng âm thầm thở phào, may mắn là bọn họ không bị đào tạo theo kiểu đó.

"Được rồi, trước mắt chúng ta phải có một con thuyền thật lớn, nếu không đừng mong vận chuyển được đống tài vật." Shoka nhìn con thuyền đánh cá một vòng rồi nói tiếp.

"Ngay lúc đầu ông đưa bọn tôi một chiếc thuyền tốt có phải hay hơn không." Koby tức giận mắng.

"Lúc đó cậu làm căng quá nên tôi đâu kịp nghĩ nhiều." Shoka cười khà khà giải thích.

Tiếp đến năm người tuỳ ý nói chuyện đông tây, chủ yếu vẫn là nhàm chán trò chuyện về biển đông hay chuyện trước đó để tăng độ thân cận. Koby ngồi một lúc không chịu được liền đi vào trong chuẩn bị thức ăn.

Hôm nay hắn khá bận rộn, một hơi phải chuẩn bị thức ăn cho hơn hai mươi người. May mắn một điều là Shoka đem khá nhiều đồ cần thiết, những thứ trên thuyền của hắn cũng chẳng còn bao nhiêu.

Vừa gặp mặt không thể nào tránh được một bữa tiệc, hai chiếc thuyền nối với nhau, ầm ĩ ăn uống.

"Không uống rượu." Koby tức giận phun một ngụm ra ngoài, vốn dĩ ly của hắn là nước, ai ngờ gã khốn trước mắt lại đổi.

"Một chút thôi." Shoka cười to vỗ vỗ sàn quát.

Một đám "bản sao" của gã lập tức ủng hộ làm ầm lên.

"Một lũ ngu ngốc." Alvida lầm bầm một tiếng rồi bước đến ngồi trên mũi tàu, tuỳ ý nhìn ra biển.

"Cô không giúp hắn sao, tên đó đoán chừng nốc một ngụm là toi." Yuki cũng bước đến, khẽ đảo nhìn Koby một cái rồi nói.

"Mặc kệ hắn." Alvida cười nhạt.

"Phía trước hình như có hòn đảo." Ume chỉ tay hơi chếch về bên phải nói.

"Có đảo!" Tai Koby hơi nhảy một thoáng, sau đó giật bắn người chạy đến đầu thuyền, nếu còn chậm trễ hắn sợ bị một đám thô hán kia chuốc chết.

"Này này, xung quanh đây không có đảo nào có người cả, chỉ là đảo hoang thôi." Shoka tràn ngập mùi rượu bước tới than thở.

"Ngài Shoka, hình như trên bờ có thuyền." Một tên "bản sao" dùng ống nhòm một hồi lắp bắp nói.

"Thuyền gì? Hải quân hay hải tặc." Shoka chẳng đáng đáp lại.

"Là một con thuyền rất lớn." Tên cầm ống nhòm sợ hãi kêu một tiếng.

Koby tò mò giật phắt ống nhòm, sau đó đảo một vòng, cuối cùng cũng thấy chiếc thuyền đó.

Một con tàu bằng thép hình dạng cá mập rất lớn, hai bên đính đầy đồ trang sức rực rỡ. Con tàu có ba cột buồm, cánh buồm phía trước ghi rõ hai chữ to "MAD TREASURE", buồm ở giữa in một hình đầu lâu nhe răng cười, xung quanh là một nửa bánh răng màu đỏ và sợi xích. Hai thanh xuóng chéo bình thường thay bằng cuốc và xẻng.

"Đó là…." Koby lắp bắp "Shark Emeralda!!"

"Cậu biết thứ đó sao." Alvida cầm lấy ống nhòm, nghi hoặc hỏi.

Ở đây cũng không ai biết kẻ trước mắt, dù sao đối phương cũng đến từ một vùng biển khác, chưa kể hắn cũng chưa nổi danh đến mức ai cũng biết.

"Đó là Mad Treasure, một gã thợ săn kho báu đến từ biển bắc. Thực lực của gã rất mạnh." Koby trầm giọng giải thích một thoáng.

Mad Treasure xuất hiện trong Heart of Gold, đáng lẽ Koby cũng chẳng để tâm đến hắn lắm. Nhưng có một chi tiết khiến hắn tìm hiểu khá kỹ về băng này nên hiểu khá rõ, ít nhất là tên tàu và gã thuyền trưởng vẫn nhớ được.

"Mạnh hơn Koba sao?" Shoka hỏi, trong mắt gã như Koba đã là rất hiếm gặp.

"Mạnh hơn nhiều, Mad Treasure ăn trái ác quỷ Jara Jara, là một người xích." Koby tức giận, trực tiếp đâm nát cái tính khinh thường của gã.

"Vậy chúng ta đi nơi khác thôi." Shoka tỏ vẻ ngưng trọng, đối với Koby gã không một chút nghi ngờ.

"Khoan đã, bọn chúng hình như gặp chuyện gì đó." Alvida đột nhiên nói đồng thời đưa ống nhòm cho Koby.

Xuyên qua ống kính, Koby thấy Mad Treasure dẫn đầu một đám người xuống tàu. Nhưng đó không phải là tất cả, phía sau gã, hai cô gái tóc ngắn, một tím một cam bị xích đi theo.

Tạo hình này quá rõ rệt, tuy thực tế hơi khác với phim ảnh, nhưng Koby vẫn dễ dàng nhận ra bọn họ.

Nami… còn có…. Karina….

Chuyện này nếu hắn không can thiệp cũng được giải quyết, nhưng… Koby cảm thấy cực độ không an lòng. Ngộ nhỡ mọi chuyện có thay đổi, Mad Treasure làm ra chuyện gì thì sao. Alvida và hắn cũng đã bị thay đổi nên không nói trước được điều gì.

Chưa hẳn là chết, nhưng có những thứ còn đáng sợ hơn chết.

"Tôi… muốn lên đảo." Koby ngập ngừng một chút rồi nói.

"Tốt, anh em chuẩn bị, chúng ta sẽ lên đảo. Khả năng có chút va chạm nên cẩn thận." Shoka hào sảng cười to ra lệnh.

"Lại bị quyến rũ rồi hả." Yuki đoạt ống nhòm nhìn một hồi rồi tức giận gõ gõ đầu Koby, Nami không hổ là nhân vật chính, rất dễ hấp dẫn ánh mắt người khác.

Koby cười khan vài tiếng, hắn đúng là không phản bác được điều này.

Cũng không ai làm khó tên tóc hồng quá nhiều. Bất giác, hơn hai mươi con người này đều lấy ý chí của hắn làm chủ.

Trầm mặc, Koby cảm thấy rất lo lắng, đối thủ trước mắt thật sự quá kinh khủng. Khả năng vẫn không mạnh bằng sáu năm sau, nhưng hẳn là không yếu, ít nhất cũng ở cấp độ chuẩn tướng.

Hai chiếc thuyền lựa một bờ khuất tầm nhìn của băng Treasure neo đậu, Koby cầm thanh Nodachi, dẫn đầu bước xuống.

Nói đến, bốn người Koby đã hoàn toàn thay đổi vũ khí do hệ thống ban thưởng, chiến lực có thể nói đã tăng lên một bậc.

"Vết thương của cậu chưa khỏi hẳn, cẩn thận một chút." Alvida nhẹ giọng nhắc nhở.

Koby hơi sượng người, im lặng một lúc, hắn sâu lắng nói

"Mọi người ở lại thuyền đi."

"Ý cậu là…" Shoka hơi giật mình.

"Hắn rất mạnh, tôi cũng không dám chắc…"

Bốp!!!

Alvida mạnh mẽ tặng tên tóc hồng một chuỳ, hại hắn đau đớn ngồi gục xuống.

"Đừng có nói nhảm." Yuki tiến tới, gõ hắn một kiếm mắng, Ume cũng đứng bên cạnh xoa xoa thanh kiếm biểu thị chiến ý.

"Hahh... yên tâm đi, cùng lắm là chết mà thôi." Shoka cười to, vỗ võ vai Koby nói.

Bốp!!!

"Nói nhảm!" Alvida tức giận đập gã một chuỳ.

Hai tên nam nhân chụm đầu lại, đồng ý tương liên rên rỉ.

"Được rồi, tranh thủ đi thôi, trời cũng muốn tối." Yuki tỏ vẻ nhàm chán nói một câu rồi dẫn Ume đi trước.

"Này, chờ đã…" Koby vội nhảy dựng đuổi theo, Alvida cười nhạt nối gót bám sát hắn.

"Mọi người ở lại bảo vệ thuyền." Shoka phân phó hai mươi tên thủ hạ rồi mới đi.

Mad Treasure cũng không đi xa, hắn lựa chọn một hang động gần đó, Koby rất dễ dàng liền tìm ra.

"Làm ơn tha cho tôi…"

Hai giọng nữ liên tục cầu xin vang lên, doạ Koby nhảy dựng. Thân thể cao lớn của gã Mad Treasure chắn ngay cửa hang nên hắn không thấy được bên trong.

"Dám đến thuyền của tao ăn trộm, bọn mày đúng là to gan…" Tên Mad Treasure tàn nhẫn cười lớn, đồng thời vung tay, quất từng sợi xích lên người đối phương.

Tiếng la thảm thiết hoà với tiếng cười sảng khoái của đám hải tặc vang vọng khắp hòn đảo.

"Mẹ kiếp." Koby rút thanh Nodachi, vọng xông lên nhưng bị Alvida giữ chặt.

"Bọn chúng rất đông." Alvida chỉ vài chục tên lâu la chắn ở cửa nhắc nhở.

"Mặc kệ nó." Koby vung tay, bất chấp lao lên.

"Thằng đó là…" Một tên lâu la thấy Koby, nghi hoặc hỏi.

Nhưng một giây sau, tên này im bặt, đó là những lời cuối cùng hắn có thể nói được.

Bịch!

Đầu lâu rơi xuống đất tạo nên một âm thanh trầm muộn. Ngay sau đó, đám lâu la lập tức hoảng loạn.

"Kẻ địch tấn công!!!"

"Hắn đã giết Lauren!!!"

"Giết hắn!!!"

Koby hai mắt lạnh lẽo nhìn một đám người xông tới, sau đó hắn động.

Thanh Nodachi trong tay hắn lần nữa tái hiện phong thái tử thần, tuỳ ý xuyên qua đám người gặt hái mạng sống.

"Có chuyện gì thế?" Mad Treasure quất thêm một roi, sau đó khó chịu nhìn ra bên ngoài.

"Thuyền trưởng, có một thằng nhóc tấn công. Nó rất mạnh, không ai cản nổi." Một tên lâu la hớt ha hớt hải chạy vào báo.

"Khốn kiếp." Mad Treasure tức giận mắng một tiếng rồi phân phó "Bọn bây trông chừng cho kỹ hai con ả này."

Vài tên lâu la xung quanh lớn tiếng đáp một tiếng, sau đó gã tức giận bước ra ngoài.

Koby giết hăng máu, không kẻ nào có thể đỡ nổi một kích, đột nhiên xung quanh hắn thoáng đãng, đám lâu la tách ra một khoảng trống.

"Mad Treasure?" Koby đứng thẳng người, gác thanh kiếm cực lớn lên vai, hai mắt khoá chặt kẻ trước mắt nói.

Một tên to con da sậm màu với một mái tóc màu tím hình bánh răng khá hoang dại. Gã mặc một cái quần màu đen, thắt lưng đỏ. Bên hông phải và vai trái xăm hai hình bánh răng, khắp người quấn đầy xích sắt. Mad Treasure càn rỡ cười to rồi nói

"Đúng, còn mày là thằng nhãi nào."

Koby không đáp, ánh mắt khẽ đảo qua người Mad Treasure, xuyên vào hang động.

Nâng kiếm, tên tóc hồng hướng mũi về phía hai người bên trong, nhàn nhạt nói

"Thả họ ra."

Gương mặt lạnh lùng, ánh mắt hờ hững, dáng đứng uy mãnh. Hình tượng Koby lúc này cực kỳ khốc, cực kỳ mãn nhãn, ít nhất hai thiếu nữ bên trong bị hắn gây ấn tượng.

"Thả chúng…" Mad Treasure giận quá hoá cười, gã lẩm bẩm một thoáng rồi quát

"Mày muốn cứu bọn nó thì đến đây."