Chương 36: Thuyết Phục Nami, Karina

One Piece Trọng Sinh Thành Koby

Chương 36: Thuyết Phục Nami, Karina

Koby lâm vào một màn đêm dài dẵng, hắn chỉ cảm giác toàn thân đau đớn, nặng nề, dù trong hôn mê cũng không cách nào thoát khỏi cảm giác đó.

Cũng không biết qua bao lâu, Koby cảm nhận ý thức mình dần dần trở về cơ thể. Nhưng đôi mắt nặng trịch không cách nào mở ra nổi. Điều khác biệt duy nhất so với trước là hắn cảm giác được có người ngày ngày chăm sóc mình, nó khiến hắn cảm giác đỡ sợ hãi hơn nhiều.

"Ưm…." Khó khăn rên rỉ một tiếng, Koby dốc hết sức mình chầm chậm mở mắt.

Ánh đèn dầu bình thường rất yếu ớt nhưng hôm nay lại gay gắt khác thường, hắn không nhịn được nhắm tịt mắt.

Phải một lúc lâu sau, Koby mới có thể lờ mờ nhìn xung quanh.

Thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là một quả đầu màu gấc và một đôi mắt to tròn lo lắng nhìn mình chằm chằm.

"Nami…." Koby không chắc lẩm bẩm.

"Anh tỉnh rồi. Karina, anh ta tỉnh rồi." Nami mừng rỡ cười kêu lên, sau đó xoay sang một bên gọi.

Koby còn chưa kịp hiểu chuyện gì, một thứ màu tím đã xông đến trước mặt hắn.

Karina cùng Nami cẩn thận tỉ mỉ xem xét một vòng cơ thể hắn, doạ tên tóc hồng đỏ mặt từng hồi.

"Các cô… không cần…"

"Thật thần kỳ…" Nami đứng dậy, thở phào vỗ vỗ ngực than.

"Vết thương nhanh chóng liền lại như vậy đúng là khó tin." Karina cũng nói theo.

"Vết thương?" Koby hơi ngơ ngác một chút rồi đánh giá bản thân. Hắn lúc này từ đầu đến chân băng kín vải trắng, chỉ lộ đôi mắt, mũi và miệng, có vẻ vô cùng thê thảm.

Khẽ cử động, Koby chỉ thấy toàn thân đau đớn vô cùng, từng thớ cơ như bị xé toạc ra.

Cắn răng chịu đựng một chút, hắn mới cười khổ nói

"Tôi hiện tại thành người tàn phế rồi."

Hai người Nami trên mặt lộ rõ vẻ tự trách, sau đó ngồi xuống cầm chặt tay hắn.

"Vết thương của anh rất nặng, chỉ có điều chiếc thuyền bị hỏng rất nhiều chỗ, không thể nhanh chóng đến được hòn đảo nào, nên…" Nami áy náy nói.

"Không sao đâu." Koby an ủi, sau đó sực nhớ hỏi "Ba người kia đâu?"

"Họ nằm bên này." Karina chỉ chỉ sang bên phải giường hắn.

Koby khó khăn xoay đầu, lúc này hắn mới nhận ra mình đang nằm trong một căn phòng gỗ nâu xạm khá nhỏ, vừa vặn đặt bốn chiếc giường. Hắn nằm trên giường ở góc trái, ba người Alvida từng người nằm trên mỗi chiếc giường cạnh đó.

"Bọn họ…" Koby lo lắng nói, tuy ba người kia trông không thê thảm như hắn, nhưng cả người vẫn băng bó không ít vải trắng, gương mặt nhợt nhạt không thể tả.

"Bọn họ không có việc gì. Không hiểu sao bốn người các anh khôi phục vết thương rất tốt nên chỉ cần sơ cứu một chút đã qua cơn nguy hiểm." Karina cười an ủi.

"Chỉ có anh là bị thương nặng nhất." Nami vỗ vỗ người hắn một cái nói.

"Vậy còn Shoka đâu?" Koby lại hỏi tiếp, đối với gã cao to này, hắn không ngờ trong trận vừa rồi lại ra sức liều mạng đến mức đó.

Ít nhất, gã thật lòng theo giúp đỡ hắn.

"Dù sao cũng có chút bất tiện nên tôi để ông ấy ở phòng khác. Có điều sức hồi phục của ông ta không cao nên hiện tại rất cần một bác sĩ chữa trị." Nami giải thích.

Koby hơi nháy mắt tỏ vẻ hiểu, hắn hiện tại chẳng thể giúp gì được. Chợt, hắn nhớ đến phần thưởng.

Ngần ngừ một chút, Koby chậm rãi nhớ ra hai thứ "Death Wink" và "kiếm khí", đáng tiếc, nhớ mãi hắn cũng không phát hiện ra thuốc trị thương.

"Hệ thống chết tiệt." Koby tức giận thầm mắng một tiếng.

Death Wink là tuyệt kỹ nổi trội của Ivankov, một chiêu thức cực mạnh. Tuy người này làm Koby có chút hơi run sợ, nhưng phần thưởng đúng là khiến hắn kích động.

Ít nhất, về sau Koby sẽ có một kỹ năng bất ngờ, có thể đánh cho kẻ địch không kịp trở tay. Có điều hắn vẫn rất thận trọng, một chiêu "Long Trảo Thủ" hắn có thể miễn cưỡng dùng được, nhưng do đôi tay chưa bao giờ được huấn luyện nên bị ảnh hưởng nặng nề.

Lần này nơi phát động là đôi mắt, khả năng cao chuyện kia vẫn xảy ra, cho nên hắn phải thật chắc chắn mới dám dùng.

Còn về kiếm khí, trước đó trong trận chiến với Mad Treasure, Koby đã lĩnh hội được thứ này. Nhưng chỉ là nhất thời, hắn dám chắc nếu không có hệ thống thì sau này hắn rất khó lần nữa chạm được đến nó.

Dù sao kiếm khí bắt nguồn từ độ lĩnh hội cực cao đối với kiếm mới dùng ra được, mà hắn không phải loại đó.

Cho nên, hiện tại hắn đối với hệ thống vẫn rất cảm kích.

Thu hồi dòng suy nghĩ, Koby giật mình nhìn hai người kia đang lo lắng đánh giá hắn. Cười cười một chút, Koby nói

"Tôi không có việc gì, chỉ là suy nghĩ một số chuyện."

Dứt lời, hắn tiếp tục thay đổi đề tài.

"Cảm ơn hai người."

"Không… bọn tôi đâu có làm gì." Nami và Karina bị hắn làm giật mình, lúng túng đáp.

"Chỉ việc hai người ở lại cũng đủ rồi." Koby cười lớn nói, hắn biết hai cô gái trước mắt không phải dễ dàng chung sống với người lạ. Bọn họ có mục tiêu, có bản lĩnh, giữ họ lại không phải chuyện đơn giản.

"Anh đã cứu bọn tôi, làm vậy là lẽ đương nhiên." Nami thẳng thắn đáp.

Koby cười cười lắc đầu, cũng không ý kiến.

"Hai cô giúp tôi ra ngoài được chứ?"

Nami và Karina do dự một lúc liền gật đầu.

Hai người đặt hắn lên một chiếc xe lăn, hay nói trắng ra là một cái bàn có gắn bánh xe nhỏ.

Con thuyền cũng không lớn lắm, chỉ vài phút, Koby đã đến boong.

Tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, tên tóc hồng cảm giác như đã trải qua hàng ngàn năm, vô cùng xa lạ và gần gũi.

Trên thuyền rất tấp nập, hai mươi gã thuyền viên hì hục chạy lung tung, bận rộn không tả nổi.

Koby thở dài một hơi, con thuyền lúc trước bị Shark Emeralda bắn phá đã hư hại khắp nơi.

Một nửa mạn tàu biến mất, phòng ốc bị phá tan hoang, cột buồm chỉ được gắn tạm bợ để di chuyển.

Con thuyền mỗi lần sóng đánh tới lại lắc lư như muốn chìm, nếu không phải hai mươi người kia có chút kinh nghiệm thì nó đã sớm bị biển cả nuốt chửng.

"A, ngài Koby tỉnh rồi." Một gã phát hiện ra hắn lập tức mừng rỡ hô to.

Hai mươi gã cơ bắp đầy người hùng hục lao đến doạ Koby sợ run rẩy, đáng tiếc là không chạy được.

"Ngài không sao chứ?"

"Làm bọn tôi lo muốn chết."

"May quá, mọi chuyện ổn rồi."

"…"

Kinh ngạc hồi lâu, Koby thật không ngờ bọn họ quan tâm mình đến mức đó. Trong phút chốc, hắn đúng là cảm động.

"Được rồi, tôi không sao, các anh làm việc của mình đi." Koby nén giọng hơi nghẹn, cười cười nói.

Nhưng đám cơ bắp này rõ ràng không yên lòng, tiếp tục hỏi thăm.

"Các anh còn làm vậy thì anh ta muốn không chết cũng không được." Nami lên tiếng giải vây.

Đến lúc này, bọn họ mới chịu buông tha, lần nữa quay trở lại công việc.

"Đến bên mạn thuyền đi, tôi muốn hóng gió một chút." Koby cười giễu nói.

Nami và Karina gật đầu, phủ cho hắn một cái áo khoác rồi đẩy ra ngoài.

Cảnh biển ở cái thế giới này bình thường vẫn rất đẹp, Koby luôn không tự chủ trầm mê vào nó.

"Các cô định rời đi phải không?"

"Sao?" Nami và Karina không kịp phản ứng với hắn.

"Hai người định lúc nào rời khỏi?" Koby lặp lại lần nữa. Ngay lúc mới tỉnh dậy, hắn đã nhận ra hai người này có ý định rời khỏi. Bọn họ ở lại trên cơ bản để xác nhận hắn không có chuyện gì, hiện tại hắn đã tỉnh họ cũng rời đi.

Dù sao hai người đều có chuyện riêng của mình, Karina thì không rõ, còn Nami phải tiếp tục đấu tranh với "món nợ" một trăm triệu Beri, mặc dù kết quả chẳng đâu ra đâu.

Trầm mặc một lúc lâu, Nami và Karina đồng loạt gật đầu.

"Là vì tiền sao?" Koby hỏi tiếp.

Hai cô gái lại gật đầu.

"Tôi có một vụ rất tốt…. Khả năng kiếm được mấy trăm triệu Beri." Koby nhàn nhạt nói, cảm thấy không đủ, hắn liền bồi thêm câu sau.

"Mấy trăm triệu Beri." Hai người kia lập tức lắp bắp không nói ra lời.

"Anh nói thật không?"

"Thật trăm phần trăm, hơn nữa đó chỉ là mức tối thiểu, còn thực tế có thể cao hơn rất nhiều." Koby cười cười, tựa như một ác ma tiếp tục dẫn dụ.

"Rốt cuộc đó là gì?" Nami ngập ngừng hỏi, cô nàng này không dám làm những điều mà mình không hoàn toàn chắc chắn.

"Biết Koba sao, một băng hải tặc lớn. Mấy ngày trước bọn tôi thu được tấm bản đồ kho báu của gã."

"Koba?" Nami và Karina kinh ngạc thán một tiếng.

"chẳng phải mấy ngày hôm trước chúng bị hải quân tiêu diệt sao? anh làm thế nào có được bản đồ." Karina khó hiểu hỏi.

"Bí mật." Koby mờ ám đáp.

Ba người lâm vào im lặng, tự trôi theo dòng suy nghĩ của mình.

"Tôi có một thắc mắc." Nami chợt nói.

"Chuyện gì?"

"Lúc trước…. anh làm sao biết được tên bọn tôi."

Koby hơi ngây ra một chút liền nhớ tới lúc cuối cùng, khi bọn họ mang ba người Alvida đi, hắn đúng là có gọi tên họ. Chuyện này quá quỷ dị, dù sao hai bên cũng chưa từng có qua lại.

"Miêu tặc Nami và nữ tặc Karina, rất lạ lẫm sao." Koby làm ra vẻ mệt mỏi nhắm mắt nói liều.

Hai thiếu nữ trầm mặc rồi gật đầu, tạm thời chấp nhận, chuyện này truy đến cùng cũng chẳng có ích gì.

"Một câu hỏi nữa." Karina chen vào "Tại sao anh lại chọn bọn tôi."

"Thứ nhất là tôi muốn thế. Thứ hai, tôi cần kinh nghiệm của hai người." Koby nhìn chằm chằm họ đáp, đây hoàn toàn là lời nói thật.

"Một câu cuối cùng, bọn tôi được chia bao nhiêu?" Nami hỏi tiếp.

"Chuyện này tôi không chắc, dù sao ở đây còn nhiều người khác. Nhưng tôi có thể khẳng định sẽ không ít." Koby khẳng định nói.

"Tôi tin anh." Suy nghĩ một chút, hai cô gái mỉm cười đáp.

Koby nhẹ thở phào thả lỏng, sau đó không kìm được cười lớn, hại hắn động đến vết thương đau đớn rên rỉ liên tục.

Hiện tại, hắn có thể tạm thời giữ lại hai người này, còn về sau, Koby tự có suy tính của mình.

Dù sao đi nữa, hắn khẳng định không để họ chạy thoát, đây là lòng ích kỷ của cá nhân hắn.

"Phiền hai cô đưa tôi đi gặp Shoka được chứ." Koby cười nhạt hỏi.

"Được."

Ba người chậm rãi "đi" đến một căn phòng còn nguyên vẹn khác. Đẩy cửa ra, Koby lập tức nhìn thấy một gã cao lớn nằm yên tĩnh trên một cái giường.

"Là cậu sao? Koby?"

Giọng nói bất ngờ cất lên doạ ba người Koby giật bắn người, ngay sau đó lại chuyển thành kinh ngạc.

Koby –"Ông tỉnh rồi à?"

Nami, Karina –"Không thể nào!!!"

"Koby, đến đây nói chuyện với tôi một chút." Mặc kệ phản ứng của họ, Shoka tiếp tục nói.