One Piece Trọng Sinh Thành Koby

Chương 38: Hina

Mang theo tâm tình mong chờ, Koby trở về phòng mình. Lăn qua lộn lại hồi lâu, nhưng hắn vẫn không cách nào bình tĩnh lại được.

Nghĩ nghĩ một lúc, tên tóc hồng quyết định ra ngoài đi dạo.

Mấy gã ở lại bảo vệ bọn hắn tự giác chia ra khắp nơi, cũng chẳng biết đang ở cái xó xỉnh nào. Yuki và Ume tìm một vòng cũng không thấy, có lẽ mệt quá nên đi nghỉ ngơi.

Thở dài một hơi, Koby chậm rãi bước ra khỏi nhà nghỉ.

Hòn đảo này xem như là một căn cứ trọng điểm của hải quân nên trị an tương đối ổn định.

Trên con đường lớn đứng chật kín người, hai bên san sát những cửa tiệm bày bán đủ loại hàng hoá.

Mọi thứ trông vô cùng hấp dẫn, nhưng điều quan trọng ở đây là Koby không có tiền.

Một xu cũng không có.

Từ trước đến giờ hắn chưa lần nào giữ tiền, lúc lên bờ cũng không xin Shoka một ít nên khó tránh khỏi cảnh này.

Cũng may hắn đã ăn một ít nếu không lúc này thảm càng thêm thảm.

Chậm rãi bước trên con đường đá đông đúc, Koby bất giác cảm thấy vô cùng nhàm chán. Cũng không hiểu là do thời gian gần đây sống quá phức tạp hay không mà hắn không cách nào thích ứng được cái cuộc sống thanh bình ở nơi này.

"Mình đổi tính rồi sao?" Koby cười khổ tự giễu.

"Thằng chết tiệt, dám ăn quỵt này….!!"

Đột nhiên bên góc đường vang lên từng tiếng quát hung hăng và tiếng trẻ con khóc nghẹn, sự chú ý của Koby lập tức chuyển sang bên đó.

Giữa vòng người vây kín, một gã trung niên mặt bặm trợn không ngừng vung roi trút xuống người một đứa bé khoảng chừng tám chín tuổi.

Nhìn đứa bé quần áo rách rưới, trên người liên tiếp xuất hiện từng lằn máu đỏ, hai mắt Koby căng muốn nứt, không nhịn được nữa, hắn nổi giận dạt đám người quan khan, sau đó gầm lên.

"Dừng tay!!!"

"Dừng tay!!!"

Hai tiếng quát đồng thời vang lên, một của Koby, còn lại là một giọng nữ.

Tên tóc hồng âm thầm thở phào một hơi, vừa rồi quá xung động nên vội lao ra, đợi hô xong mới phát hiện có vấn đề. Vấn đề đó là hắn không có tiền.

Đối phương ăn quỵt cũng không thể đánh ông chủ chứ?

Dùng ánh mắt cảm kích kính ngưỡng tột độ, Koby nghiêng đầu về phía âm thanh phát ra.

Mái tóc hồng chấm lưng thướt tha, một điếu thuốc không ngừng toả khói, bộ quần áo hồng, áo khoác trắng, trông vô cùng anh khí.

Nhưng Koby lập tức cảm thấy không ổn, hoặc chính xác là cực kỳ không ổn.

Người trước mắt không ai khác chính là vị nữ hải quân mà hắn "đắc tội" mấy hôm trước, Hina.

Vừa vặn, Hina cũng dùng ánh mắt kinh ngạc về phía hắn.

Hai người, bốn mắt giao thoa giữa không trung, sau đó….

Koby xoay ngoắt một trăm tám mươi độ, hai chân giơ lên, dốc hết sức bình sinh bỏ chạy.

Hina lúc này mới kịp thời phản ứng, vội vàng quát lớn

"Khốn kiếp, đứng lại!!"

Sau đó cũng quay nguýt người đuổi theo, bỏ mặc tên ông chủ cùng đứa bé nọ ngơ ngác.

Đặc biệt là đứa bé, vốn tưởng có người cứu giúp ai ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Cũng may sau đó vài tên thuộc hạ của Hina đứng ra giải quyết mọi chuyện ổn thoả.

"Đứng lại!!!"

Nghe tiếng kêu gào phía sau không một phút nào ngừng nghỉ, Koby tâm muốn chết đều có. Lâu lắm rồi mới có tâm tình đi dạo, ai biết được lại gặp chuyện xui xẻo.

Trên người còn một đống vết thương, cứ mỗi bước chân hắn lại đau thấu tận tim gan, nhưng dù ra sao thì Koby cũng chạy, chạy bất chấp.

Hina cũng không dễ dàng bỏ qua cho hắn, một mức theo sát không tha.

Hai người một chạy một đuổi, cứ vậy người bên đường càng ngày càng ít.

"Nguy rồi." Nhìn trước mắt đã là bờ biển, hai bên lác đác vài căn nhà vừa vặn chắn đường chạy, Koby hoảng hốt kêu một tiếng.


"Không chạy nữa sao?" Hina thở hồng hộc, sau đó đắc ý cười nói.

"Cô muốn gì?" Koby lui sát mép bờ, cảnh giác nhìn đối phương.

"Muốn gì?" Hina cười một cách bí hiểm, cười một cách ghê rợn, cười một cách…

"Chuyện lần trước tôi không cố ý. Hiện tại tôi bị thương nặng thế này cô cũng không đến mức động thủ chứ?" Koby quýnh lên nói loạn.

Hina nhìn toàn thân tên tóc hồng băng bó đầy vải, hơn nữa do vừa rồi vận động mạnh khiến vết thương rướm máu, nhuộm đỏ đủ chỗ, trong lòng cô ta thầm tin mấy phần.

"Cậu làm gì mà ra nông nỗi này?" Hina nhíu nhíu mày hỏi, bọn họ chẳng qua không gặp mấy ngày, lúc trước tuy hắn bị thương nhưng cũng chưa đến mức đó.

"Chuyện dài lắm." Koby qua loa đáp, sau đó vội vàng nói lảng sang chuyện khác.

"Mà cô đến đây làm gì?"

"Bắt cậu." Hina nhàn nhạt nhìn hắn đáp.

"Cô… cô đừng có đùa." Koby rùng mình, lắp bắp nói.

"Đùa cái gì, cậu gây chuyện cho đã rồi phủi người đi, để lại đủ thứ rắc rối." Hina tức giận gắt.

"Tôi làm gì?" Koby tràn đầy "ngây thơ", ngơ ngác hỏi lại.

"Cậu không biết?"

Koby thành thật lắc đầu, Hina tức giận hừ một tiếng rồi khó chịu nói

"Một hơi giết sạch một gã đại tá cùng mấy trăm binh sĩ tương đương với tiêu diệt một hạm đội, cậu nghĩ mọi chuyện dễ dàng cho qua vây sao."

Koby ngẫm một chút rồi gật đầu. Mấy ngày nay hắn liên tục xem báo, nhưng hầu như không đề cập gì đến chuyện tên Muriel, khả năng là chính quyền đã giấu nhẹm chuyện đó đi.

Nhưng đây không phải chuyện nhỏ, nội bộ hải quân tuyệt đối không để chuyện này yên, ít nhất phải có người đứng ra chịu trách nhiệm. Mà trước mắt, người đó rất có thể là Hina.

"Vậy cô…" Koby áy náy nói.

"Tôi thế nào." Hina gạt ngang một tiếng rồi nói tiếp "Phía trên ra lệnh tôi theo sát cậu, bằng mọi giá dò ra ý định của cậu là muốn theo hải quân hay làm gì."

Koby cười khổ một tiếng, quả nhiên mọi chuyện vẫn diễn ra theo hướng đó. Bất cứ thế lực nào cũng không cho phép một nhân tố bí ẩn thoát khỏi tầm kiểm soát của mình.

Dù hiện tại Koby không phải loại đó, nhưng hành động của hắn thuộc vào loại đó.

"Tại sao cô lại nói chuyện này với tôi?" Koby thắc mắc hỏi.

"Có gì khác biệt sao?" Hina hỏi ngược lại, sau đó dùng ánh mắt ăn chắc nhìn hắn.

"Tôi không phải dễ ăn vậy đâu." Koby tức giận phản bác.

"Vậy sao…." Hina tỏ vẻ trầm ngâm lẩm bẩm.

Koby còn chưa kịp phản ứng, từng vòng xích to lớn đã đem cả người hắn trói buộc.

Cả người bị ép chặt không cách nào đứng vứng, hắn bất lực ngã xuống đất, sau đó căm tức nhìn Hina quát

"Cô làm gì thế?"

"Hiện tại, nói cho tôi biết ý định của cậu được chứ." Hina khẽ nghiêng người, mặt đối mặt hỏi.

"Không nói." Koby ngang ngược nói.

Ngay lập tức, vòng xích xiết chặt lại, Koby nhịn không được đau đớn gào lên.

"Giờ có chịu nói không?" Hina tiếp tục hỏi.

"Không!!!" Koby nén đau gầm lên một tiếng.

"Hina rất tức giận." Hina lạnh giọng kêu một tiếng, sau đó tăng mạnh cường độ xiết.

"Tôi đã nói tôi không dễ thua vậy đâu." Koby khó khăn gằn từng chữ, đau đớn khiến giọng hắn trở nên âm trầm đáng sợ.

Hina khinh thường không để ý đến, Koby bất chấp nhìn chằm chằm cô ta, ngừng một lúc, hắn đột ngột quát lớn

"Death Wink!!!!"

Hai con mắt nhanh chóng nháy, sau đó một luồng sóng xung kích cực mạnh bắn thẳng về phía Hina.

"Soru." Hina vội vàng tránh thoát, nhưng đã không kịp.

Thân ảnh cô ta vừa biến mất, ngay sau đó lại xuất hiện cách đó hai mét, đồng thời phun ra một ngụm máu.

Koby không dám chần chờ một giây nào, vừa dùng xong chiêu kia lập tức bất chấp đau đớn lăn xuống biển.

Quả như dự đoán, xích sắt ngâm trong nước biển liền biến mất, Koby mừng rỡ nhanh chóng bơi đi, liều mạng trốn thoát khỏi nơi này.

"Tên khốn, lại chạy nữa rồi." Hina đứng trên bờ, bất lực nhìn mặt biển dần yên ả.

Nhìn một lúc lâu, cô ta xoay người rời đi, đồng thời lẩm bẩm

"Lần sau đừng hòng thoát."

…………………………………………..

"Sống rồi…"

Koby mừng rỡ ngoi lên khỏi mặt nước, hắn cũng không biết mình đang ở đâu, chỉ biết mình đã bơi rất xa.

Khổ cực leo lên bờ, Koby dáo dác đánh giá xung quanh.

Nơi này là một góc hẻo lánh của bến cảng nên dù bên ngoài rất đông người nhưng chẳng có ai chú ý đến hắn vừa trồi lên cả.

"Nami?" Koby đột nhiên thấy Nami đang ôm một giỏ lớn đi trên đường liền vội gọi.

Nami đứng bên ngoài, nghi hoặc nhìn xung quanh một lúc lâu mới phát hiện ra hắn, sau đó nhanh chóng chạy tới.

"Anh làm gì thế này?" Nami thấy hắn một thân bầy nhầy máu lập tức hốt hoảng vứt giỏ đồ ngồi khuỵu xuống xem xét.

"Gặp người quen thôi." Koby vô lực nằm dài dưới đất, tự giễu nói.

Nami lấy vài bộ quần áo từ trong giỏ đồ, xé nhỏ vải ra vừa băng kín vết thương cho hắn vừa trách.

"Anh phải biết tự lo cho mình chứ, ngộ nhỡ gặp chuyện không may thì sao."

"Tôi cũng đâu muốn. Hiện tại đành phiền cô mang tôi về rồi." Koby cười khổ đáp.

Hai người lâm vào trầm mặc, Nami chuyên chú xử lý vết thương còn Koby mệt mỏi nghỉ ngơi.

Được một lúc, ánh mắt hắn vô tình lướt qua một đống đồ ngổn ngang bên giỏ, sau đó tò mò khoá chặt vào đó.

Quần áo chiếm diện tích lớn nhất, sau đó là giấy bút đủ loại văn phòng phẩm.

"Cô mua giấy làm gì thế?" Koby lên tiếng hỏi, tuy đã biết nhưng hắn cố tình nói chuyện để xoá đi cảm giác mê muội.

Nami hơi khựng lại, yên lặng một lúc, cô ta mới yếu ớt trả lời

"Tôi vẽ bản đồ."

Koby cười khổ một cái, trong lúc vô tình hắn lại làm đối phương nghĩ đến chuyện không vui. Nhất thời, tên tóc hồng cũng chẳng biết nói gì.

"Anh không tò mò sao?"

"Tò mò cái gì?"

"Tôi vẽ về cái gì…. đại loại vậy?" Nami cười cười đáp.

"Cái đó quan trọng sao. Tôi nghĩ bản đồ cô vẽ tuyệt đối là một thứ rất tuyệt vời." Koby cười sán lạn khen ngợi.

Nami vui vẻ nhoẻn miệng, không khí giữa hai người dường như trở nên nhẹ nhàng không ít.

Nami băng bó thêm một lúc nữa rồi đứng dậy sảng khoái hô

"Tốt rồi, chúng ta về thôi."

"Được, tôi cũng cần chuẩn bị một số thứ." Koby gật gù.

Nami treo giỏ đồ lên người Koby, sau đó một hơi đỡ ngang vai hắn, khập khiễng quay trở về nhà nghỉ.

Chương mới hơn