Nước Mắt Cương Thi

Chương 6

-Chị còn cười à?
Cát Tường giận dỗi nhìn Như Ý
-Hihi! Nhận hoa hộ chị nhiều lần rồi để chị nhận hộ lần có sao đâu.
Như Ý nhìn em mình trong mắt ko giấu được sự trêu ghẹo. Cát Tường nhíu mày nhìn cô,sau mấy phút cô đưa tay ra:
-Đưa em!
-Đưa gì?
-Chị còn hỏi!
-Em ko nói chị sao biết cầm gì của em.
Cát Tường nhìn chị mình nhưng đổi lại vẫn là nụ cười với ánh mắt đó. Cô hít 1 hơi thật sâu:
-Đưa em pó hoa
Như Ý đưa hoa lên ngửi
-Hoa thơm và đẹp thật đó. Mà hình như chị nghe người nào nói ko quen biết với anh ta nhỉ?
Cát Tường cướp lấy pó hoa:
-Kệ em!
rồi quay người ôm pó hoa trong miệng lẩm bẩm " Đồ ngốc! Đã nói là ghét bị nhận nhầm rồi mà ". Cô ôm pó hoa môi mỉm cười bước nhanh về phía trước. Như Ý nhìn cô lắc đầu " Để ý đến anh ta vậy mà còn trêu chị muốn làm mối cho chị nữa chứ. Cô em ngốc này...."
Chiều muộn,trong phòng 2 chị em đang ngồi trên giường nói chuyện thì tiếng chuông điện thọai vang lên. Cát Tường nhìn điện thoại thấy số lạ,bắt máy hỏi:
-Xin hỏi ai đấy ạ?
-Cát Tường à? Anh là Thời Thiên, anh...
-Tôi ko quen biết anh!
cô cúp máy xụ mặt giận dỗi. Như Ý nhìn em mình hỏi:
-Có chuyện gì vậy Cát Tường? Ai gọi cho em vậy?
-Còn ai nữa! Cái anh ngốc đó đấy
-Ai? Thời Thiên à?
-Ừ!
-Anh ấy nói gì ko?
Cát Tường cúi đầu xấu hổ:
-Anh ấy chưa nói gì em đã cúp máy rùi!
Như Ý che trán than:
-Ôi trời! Em tôi....
Như Ý nhìn em gái mình mà ko biết phải nói gì nữa. Cô biết tính cách của em gái mình tinh nghịch,nhí nhảnh biết làm vui người khác và hay giúp đỡ mọi người nhưng về tình yêu thì.... ko hiểu gì với lại Thời Thiên cũng là người đầu tiên mà em ấy để ý người khác phái. Cô lắc đầu định khuyên thì tiếng điện thoại lại vang lên. Cát Tường nhìn số điện thoại rồi lại nhìn chị với ánh mắt xin giúp đỡ. Như Ý thở dài đưa tay ra.
-Đưa cho chị nghe đi!
Cát Tường mỉm cười nhanh chong đưa điện thoại cho chị. Như Ý bắt máy lắng nghe,sau 1 lúc cô cúp điện thoại nhìn em gái mình với ánh mắt chờ mong. Cô mỉm cười nói:
-Anh ấy xin lỗi em vì đã nhận nhầm. Anh ấy giải thích vì 2 chị em mình sinh đôi thêm cách ăn mặc giống nhau nên anh ấy ko nhận ra được nên nhắm mắt tặng liều mà ko ngờ lại nhầm. Anh ấy hẹn mời em tối nay đi ăn để xin lỗi. Anh ấy nói sẽ chờ em đến lúc em đến. Giờ quyền quyết định là ở em đó.
-Hở?
Cát Tường giật mình đứng lên:
-Rủ em đi ăn cơm? Em đã biết gì về anh ấy đâu?
-Ồ! Vậy em ko đồng ý? Để chị gọi báo lại na. Anh ấy bị leo cây ko bít vẻ mặt thế nào nhỉ? Hihi!
Như Ý che miệng cười khúc khích cầm điên thoại lên định gọi. Cát Tường thấy vậy lao nhanh về phía cô tranh thủ cướp lại điện thoại.
-Đừng....!
Lấy lại được điện thoại cô ôm vào ngực nhìn chị với vẻ mặt u oán
-Chị hông giúp em thì thôi,lại toàn trêu ghẹo em.
-Hihi! Cô chủ nhỏ tinh quái nhà ta động tâm xuân rùi kìa.
Cát Tường đỏ mặt quay lưng ko thèm để ý chị mình đi về phía tủ quần áo. Nhìn vòa tủ cô nhíu mày phân vân "Chọn bộ nào đây?" Như Ý thấy em đứng nhìn mãi cả mấy trăm bộ quần áo thì lắc đầu cười khổ nói câu bông đùa
-Haiz! Ước gì người mời anh ấy là mình nhỉ?
Cát Tường nghe vậy 2 mắt tỏa sáng quay lại nhìn chị mình cuời híp mắt với nụ cười tinh quái trên môi. Nhìn em mình trong lòng Như Ý bỗng có dự cảm xấu.