Nước Mắt Cương Thi

Chương 15

Hắn ko nói thêm mà đi đến cởi trói cho 2 người rồi kéo 2 người đi. 2 cô vẫn còn chưa biết truyên gì xảy ra. Vừa đang đứng trên sự sống chết. Đang phân vân đắn đo bên tình và nghĩa thì được cứu. 2 cô đang tưởng tượng đây là 1 trò đùa. Đưa lên xe về được 1 quãng,Như Ý quay sang nhìn hắn hỏi:
-Chuyện gì xảy ra? Anh giải thích cho bọn em được ko?
Hắn nghe câu hỏi mà 2 mắt tối sầm. Ko lẽ hắn nói đó là gia tộc của hắn làm? Nói như vậy chắc hắn cũng phải tự tử mất mà hắn là cương thi thì cũng coi như người đã chết thì tự tử làm sao được. Hắn trầm mặc,cố suy nghĩ ra lý do hợp lý. Hắn cũng cảm thấy may mắn khi cuộc đối thoại kia ko nhắc đến 2 chữ Phong gia.
-À! Đây là bọn bạn anh ở bên thành phố C bày ra trêu anh đó mà. Bọn này toàn là con nhà giàu ăn no rửng mỡ ko có việc gì làm nên toàn nghĩ ra những trò oái ăm trêu nhau thôi. Anh xin lỗi đã kéo các em vào trò đùa quái đản này. Khi nhìn thấy tên kia anh mới biết mình bị đùa.
2 cô nghiêng đầu nhìn hắn với ánh mắt cổ quái.
-Thật ko?
-Thật! Anh ko lừa dối 2 người đâu. Em ko thấy anh cũng là người bị hại à?
-Chuyện khó tin quá! Mà sao lại có dòng chính với chi thứ như trong 1 gia tộc vậy? (Như Ý nghi ngờ hỏi)
-À... thì... bọn hắn là người trong cùng 1 gia tộc mà.
-Ồ! Gia tộc nào vậy anh? (Như Ý ko buông tha muốn biết rõ ràng)
-À.... bọn hắn ko cho anh nói vì... vì... sợ sẽ ảnh hưởng đến anh bởi gia tộc của họ có khá nhiều kẻ thù.
-Bạn bè anh tốt quá nhỉ? Lo nghĩ cho bạn bè mà làm ra trò oái ăm này à? (Cát Tường hờn dỗi nhìn hắn)
Hắn chỉ biết cười khổ và trong lòng mong 2 người đừng hỏi thêm nữa.
-Được rồi! Chụyên cũng nên bỏ qua vì dù sao đó chỉ là trò đùa nhưng anh bồi thường bọn em như thế nào đây? (Như Ý cười tinh quái nhìn hắn)
-Anh.... tùy các em trách phạt.
-Hì để bọn em suy nghĩ đã.
Cuộc sống của 3 người trở lại bình thường. Hắn tưởng chừng sống gió đã qua nhưng có ngờ đâu mây đen lai ụp đến.
Hàn gia,trong phòng sách Hàn Tùng Lâm vẫn đang đau đầu vì thanh trừng gia tộc làm sao tổn hại ít nhất. Hắn mệt mỏi nhắm mắt tựa lưng vào ghế và hỏi lão Ngô đứng bên cạnh
-2 đứa nó giờ thế nào rồi. Đã mấy tháng nay ta ko quan tâm để ý đến 2 đứa rồi.
-Dạ thưa chủ nhân! 2 vị tiểu thư vẫn bình thường nhưng dạo gần đây tiểu thư Cát Tường....
Thấy lão Ngô nhắc đến Cát Tường thì ấp úng. Ông mỉm cười lắc đầu vì ông biết đứa con gái này của ông rất nghịch ngợm hay gây họa.
-Chắc nó lại gậy ra chuyện gì rồi đúng ko? Thôi thì đền bù cho người ta ít tiền là được.
-Dạ! Ko phải chuyện gây họa mà hinh như nhị tiểu thư đang yêu.
-Ồ! Đang yêu? Ko biết ai có phúc phận chịu được tính trẻ con của nó vậy?
-Dạ! Là Phong Thời Thiên!
Ông giật mình khi nghe cái tên đó
-Là thật?
-Vâng! Là thật.
-Ko thể được! Dù hắn ko có huyết thống với Phong gia nhưng dù sao hắn cũng họ Phong. Dù ta có chấp nhận thì gia tộc cũng phản đối.
Nhìn mặt chủ mình ko tốt lão Ngô cũng ko biết nên thưa gửi thêm chuyện nữa ko. Quay sang nhìn lão Ngô như mún nói lại thôi,ông hỏi
-Còn chuyện gì nữa à?