Nước Mắt Cương Thi

Chương 19

2 chị em vừa về đến nhà thì được lão Ngô thông báo gia chủ muốn gặp 2 ngươi. Khi đến phòng khách,2 chị em thấy ba mình vẫn đang cúi đầu nhìn đống giấy tờ trên bàn. Nghe tiếng bước chân,ông nhìn 2 người và mỉm cười.
-Ba gọi bọn con đến có chuyện gì vậy ạ? (Như Ý hỏi)
-Có chuyên vui! 2 ngày nữa bên Mộc gia sẽ đưa lễ sang hỏi cưới Cát Tường haha.
2 cô sửng sốt,ngay sau đó Cát Tường tức giận:
-Con không lấy hắn ta! Ba nhận lễ thì ba đi mà lấy.
Nụ cười ông ta vụt tắt:
-Đừng có hồ nháo! Chuyện này ta đã quyết định.
-Sao ba lại có thể độc đoán như vậy chứ? Ba định hủy hoại hạnh phúc cuộc đời con à?
-Lão Ngô! Đưa Cát Tường về phòng. Cấm túc nó đến lúc làm lễ cưới.
Lão Ngô mang 2 thanh niên đi đến bên cạnh Cát Tường.
-Nhị tiểu thư xin đừng làm khó lão nô.
Cát Tường nhìn sang chị cầu cứu. Như Ý cầm tay em mình vỗ nhẹ với ánh mắt an tâm.
Sau khi Cát Tường đi trong phòng còn lại 2 cha con. 2 người nhìn nhau hồi lâu rồi ông lấy 1 sắp giấy tờ để lên bàn.
-Hãy hiểu cho ba! Ba làm thế này là điều bắt buộc. Con hãy đọc những báo cáo này đi sẽ hiểu.
-Không cần đâu ba. Trưa nay con gặp Mộc Thành và hắn cũng nói hết rồi. Con biết gia tộc giờ rất khó khăn nhưng tại sao ba lại có thể bán Cát Tường như vậy? Dưới tình báo của gia tộc thì ba cũng biết Mộc Thành là con người như thế nào mà.
-Ba biết giờ này các con sẽ rất hận ba. Ba xin lỗi!
-Gia tộc giờ này đối với ba quan trọng đến thế sao? Chúng con chỉ là công cụ của gia tộc sao?
-Không phải như con nghĩ đâu!
-Vậy ba ép Cát Tường lấy 1 người mà em ấy không yêu chỉ vì lý do 2 gia tộc liên minh sao? Cha đang ép duyên bán con gái của ba vì gia tộc đó.
-Im miệng! Con phải nhớ rằng con họ gì và những gì con đang sử dụng là từ đâu hả?
Lệ đã chảy trên khuôn mặt của Như Ý. Cô thật không ngờ răng ba cô lại thay đổi như vậy. Cô đã không còn cảm thấy được tình yêu và ấm áp từ đôi mắt của ông. Bây giờ cô chỉ cảm nhận sự lạnh lùng và bất chấp thủ đoạn của 1 người đứng đầu của 1 gia tộc. Cô quay mặt đi và bước đi. Đến cửa cô không quay đầu lại mà chỉ để lại câu hỏi cho ông:
-Vì gia tộc... ba đã bán Cát Tường. Rồi có lẽ cũng vì gia tộc mà ba cũng sẽ bán luôn cả con đúng không?
Nhìn Như Ý để lại câu hỏi mà đi xa dần mà nước mắt ông rơi lệ. Khuôn mặt không còn lạnh lùng và kiên quyết ma thay vào đó là sự đau khổ. Ông lẩm bẩm trong miệng mà chỉ có mỗi ông nghe thấy:
-Ba xin lỗi! Ba thật sự không còn cách nào khác!
Đứng trước cửa phòng Cát Tường mà Như Ý phân vân,cô không biết nên khuyên em mình như thế nào nữa. Lau đi nước mắt trên mặt cô mở cửa bước vào phòng. Nhìn thấy chị,Cát Tường chạy ngay đến hỏi:
-Chị có khuyên được ba không?
Nhìn em mình với ánh mắt chờ mong mà giọt nước mắt đã lau khô lại rơi trên khuôn mặt Như Ý.
-Chị xin lỗi!
Cát Tường ngôi bệt xuống đất mà khóc. Như Ý không biết nên nói gì ngoài việc ôm em mình.