Nước Mắt Cương Thi

Chương cuối

-Ngươi! Chính ngươi đã hại chết Như Ý của ta. Ko vì ngươi xuất hiện thì con gái ta sẽ ko yêu người mà liều chết bảo vệ ngươi! Tất cả là do ngươi.
Con mắt Hàn Tùng Lâm như muốn nứt ra chỉ tay vào hắn nói. Ông ta rút khẩu súng sau lưng chỉ về hướng hắn. Cát Tường đang thương khóc khi thấy chị chết thì nhìn thấy cha mình định bắn hắn thì lao lên dang tay chắn giữa 2 người che cho hắn
-Ba! Ba dừng lại đi. Ko vì ba ép con lấy nhà họ Mộc kia thì sao ra nông nỗi này. Vì gia tộc ba bán cả con gái mình sao?
-Tránh ra Cát Tường! Ko phải vì nhà họ Phong thì sao ba phải làm vậy? Tất cả là do Phong gia mà ra. Tránh ra! Ta muốn giết hắn báo thù cho Như Ý.
2 người đôi mắt gay gắt nhìn nhau ko ai chịu nhường ai thì tiếng nói của hắn lại vang lên:
-Anh xin lỗi em Cát Tường! Em ko cần phải bảo vệ cho anh đâu. Anh xin lỗi vì ko đáp trả lại tình yêu của em dành cho anh. Anh chỉ tìm thấy hình bóng của người vợ đã mất của anh trong em thôi. Giờ đây người anh yêu là Như Ý. Hình bóng của Như Ý đã chiếm trọn con tim của anh mất rồi. Trước đây anh vẫn luôn luôn tự lừa dối chính mình và anh khi nhận ra thì đã quá muộn.
Cát Tường xoay người nhìn bóng lưng của hắn. Giọng hắn trở nên bình tĩnh lạ thường. Ko còn tiếng kêu gào nức nở. Hắn nhìn Như Ý mà mỉm cười,khuôn mặt hắn giờ đây trở nên bình thản.
-Anh đã sai ngàn năm trước và giờ đây anh phải nhận lấy sự trừng phạt của số phận. Em tránh ra đi! Ông ấy ko giết được anh đâu vì anh là 1 cương thi.
Lời nói cuối vừa ra làm cả đại sảnh sững sờ. Ho không tin thời đại này còn có sự huyền huyễn chỉ có trong phim ảnh và truyện tranh nhưng hàng loạt tiếng súng từ lão Ngô bắn vào người hắn đã chứng minh lời hắn là sự thật. Viên đạn chạm vào người hắn chỉ nghe từng tiếng cong cong như kim loại va chạm. Giống như chứng minh xong hắn bế Như Ý bước đi ra khỏi phòng. Cát Tường thấy hắn muốn đi vội hỏi:
-Anh định đi đâu?
Hắn đứng lại khi nghe Cát Tường hỏi nhưng ko quay lại mà ngẩng đầu nhìn trời.
-Anh đã sống quá lâu rồi. Đối với thế giới này anh cũng ko còn tiếc nuối. Giờ đây anh mới hiểu mình sai ở đâu. Dù chuyện hôm nay ko xảy ra thì rồi sau anh cũng tiếc nuối và đau khổ. Anh là 1 kẻ bất tử bất lão rồi anh cũng phải nhìn cô ấy dần dần già đi và xa rời anh. Hàn Tùng Lâm! Tôi là gia chủ đời thứ 3 của Phong gia. Lấy danh nghĩa gia chủ từ giờ trở đi Phong gia sẽ ko liên quan đến Hàn gia. Sự thù hận giữa 2 gia tộc nên xóa bỏ đi. 2 gia tộc đã chết rất nhiều người vì cuộc chiến vô nghĩa này rồi.
Hắn ôm Như Ý ra đi! Mọi người nhìn bóng lưng của hắn chỉ cảm giác cô độc. Ko ai biết hắn đi đâu. Còn sống hay đã chết!
The End