Nước Mắt Cương Thi

Chương 7

Gần 8h tối,hắn đứng trước cửa nhà hàng 5 sao chờ đợi. Nhìn pó hoa trong tay mà vẻ mặt hắn buồn rầu " Hoa ơi! Cô ấy sẽ đến ko hoa? Cô ấy còn giận ta ko hoa? Chiều nay cô ấy ko nghe ta giải thích chắc còn giận ta lắm nhỉ? Có lẽ đêm nay chỉ có ta với hoa thôi....." Hắn đang tự kỷ thì 1 chiếc xe hạng sang đỗ trước mặt hắn. Cửa xe mở ra,hắn nhìn thấy người con gái hắn đang chờ đợi. Người hắn hơi run, cố kìm nén ko cho mình nhảy cẵng lên vì vui mừng. Hắn bước lên mỉm cười đưa pó hoa về cô
--Tặng em!
Cô đưa tay đỡ pó hoa ôm vào trong ngực
--Cảm ơn anh! Anh đến lâu chưa?
--Anh đến từ chiều.... À! Ko! Ko! Anh mới đến
lỡ lời hắn cúi đầu nhìn đất như tìm 1 lỗ lẻ nào đó chụi vào. Nhìn hắn,cô che miệng cười
--Chắc anh đói rùi nhỉ?
--Ừ! À! Ko! À! Ừ....
hắn càng cúi đầu xuống thấp hơn. Cô lắc đầu nén cười ôm hoa đi về phía cửa hàng. "Sao lúc nào mình cũng bị động trước cô ấy vậy. Thời Thiên à Thời Thiên! Ngươi là gia chủ của 1 gia tộc hô mưa gọi gió mà cứ đối mặt với cô ấy ngươi luôn luôn như là đứa trẻ làm sai chờ chịu phạt vậy?" hắn thở dài nhìn bóng dáng cô rồi lững thững bước theo sau.
Trên bàn ăn,hắn tự nhủ với bản thân "Ngươi là Phong Thời Thiên,gia chủ của 1 gia tộc,người ko thể yếu kém trước mặt cô ấy ". Nhưng khi ngẩng đầu nhìn cô thì hắn lại ko biết nói gì,nên bắt đầu từ đâu. Cuối cùng bữa ăn diễn ra trong sự im lặng và thẹn thùng.
Dạo bước trên con đường nhỏ cạnh hồ,hắn nhìn bóng lưng cô ấy,mấy lần muốn nói lại nuôt lời vào trong. Trong lòng giằng co,thấp thỏm,buồn rầu,hắn thà đối mặt kẻ thù hơn là ở trong tình cảnh này... qua 1 lúc cố gắng tự thôi miên minh,hắn đứng lại,ngẩng cao đầu,nắm chặt nắm tay
--Cát Tường!
Cô quay lại nhìn hắn
--Dạ!
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt cô thì bao nhiêu dũng khí của hắn cố gắng tich góp lai bay mất. Lại cúi đầu xuống,hắn lắp ba lắp bắp
--Anh.... anh... xin lỗi....
Hắn đang chờ đợi sự trêu ghẹo trách móc của cô thì...
--A a a! Có chuột....!
Hắn ngẩng đầu nhìn thấy cô lao về phía hắn,gục đầu vào ngực hắn,người cô hơi run. Trong đầu hắn xuất hiện giọng nói thúc giục "Ôm cô ấy đi ". Hắn phân vân,khi hắn quyết định đưa tay lên định ôm cô thì cô lại lùi bước cách xa hắn. Cô ửng đỏ mặt nhìn pó hoa trong tay,hắn đứng đó nhìn cô. Ánh trăng chiếu xuống in 2 bóng người lên mặt hồ,2 người đứng đó trong im lặng,xa xa nhìn như là 1 bức tranh.
2 người vẫn đi cạnh nhau nhưng ko ai dám mở lời. Về đến chiếc xe đang chờ cô,khi nhìn cửa xe sắp đóng hắn hỏi
--Em là Như Ý hay Cát Tường?
Cô nhìn hắn mỉm cười
--Anh đoán thử đi!
Hắn ngơ ngác nhìn chiếc xe đi xa dần mà trong lòng nặng trĩu. Hắn cũng đoán được cô là ai nhưng ko dám xác nhận. Hắn sợ nói ra,sợ biết sự thật. Hắn cố gắng ép buộc mình cô ấy là Cát Tường,người con gái tối nay đã khiến con tim đã ngừng đập của hắn cảm nhận được gợn sóng tình yêu ngủ say cả ngàn năm.