Nước Mắt Cương Thi

Chương 8

Về đến phòng,Như Ý thấy Cát Tường đang ngồi phòng cô chờ đợi. Thấy chị về Cát Tường chạy đến bên cạnh cô hỏi
--Thế nào rồi chị? Anh ấy như thế nào? Có bị nhận ra hok?
Như Ý nhéo mũi em mình và nói
--Em na! Cứ khó khăn là đẩy hết cho chị thôi
--Tại chị sinh trước em nên chị phải yêu thương nhường nhịn chăm sóc đứa em bé nhỏ này của chị chứ!
--Được rồi! Chị chịu thua em rồi
--Hì hì! Vậy anh ấy là người thế nào?
--À ừ thì.... khá ngốc nhưng rất đáng yêu,ít nói....
--Sao nữa? Anh ấy có nhận ra chị hok?
--Em đoán thử đi!
Cát Tường sốt ruột lúc lắc tay chị
--Có lẽ có cũng có lẽ hông! Chị cũng ko bít nữa
Như Ý nhìn vẻ mặt ngơ ngác ko nhịn được trêu ghẹo
--Chị đừng trêu em nữa mà! 2 anh chị làm những gì?
--Thì cũng chỉ ăn cơm rồi đi dạo quanh hồ thui mà
Nghĩ đến cảnh tượng bên hồ Như Ý 2 má ửng hồng. Cát Tường nhìn chị 2 mắt sáng lên
--Á à! Có chuyện gì rồi đúng ko?
Như Ý giật mình
--Ko! Ko có chuyện gì cả!
--Chắc chắn có gì rồi! Chị hông giấu được em đâu
--Thật ko có chuyện gì mà! Chị mệt rồi,em về phòng đi!
Như Ý đẩy em mình ra khỏi phòng,đóng cửa. Cô tựa vào cửa vỗ vỗ ngực mình tự nhủ " Sao mình phải sợ chứ? Chỉ là ngoài ý muốn thôi mà! Như Ý ơi Như Ý, ngươi đừng tự đa tình nữa,người anh ấy thích là Cát Tường,ko phải là ngươi ". Cố gắng lấy bình tĩnh nhưng má cô càng ửng hồng hơn,hình ảnh 2 người đứng dưới ánh trăng cứ quanh quẩn trong tâm trí cô.
Hôm sau 2 cô đến đang học trên lớp thì ngoài cửa có tiêng xôn xao,quay đầu nhìn thì thấy thầy giáo dẫn Thời Thiên vào lớp
--Đây là bạn Phong Thời Thiên,vì 1 số lý do nên bạn ấy nhập học lớp chúng ta hơi muộn
--Xin chào mọi người,mình là Phong Thời Thiên,xin mọi người giúp đỡ nhiều
Các bạn gái xì xào bàn tán,còn các bạn trai thì nhìn hắn với ánh mắt đề phòng và đố kỵ vì hắn đẹp trai hơn họ. Bỗng 1 cô gái đứng lên chỉ vào hắn
--Là anh hum qua nhận nhầm Như Ý Cát Tường
Cả lớp ồ lên cười. 2 cô cúi đầu đỏ mặt,hắn gãi đầu cười ngượng ngùng. Tan học hắn hẹn 2 cô đi ăn. Trong bữa ăn,hắn phải thôi động toàn bộ những tế bào nào ngủ say ngàn năm để trả lời những câu hỏi và sự tò mò của Cát Tường,thi thoảng hắn nhìn sang Như Ý với ánh mắt cầu cứu. Đáp lại ánh mắt hắn chỉ là Như Ý luôn cười khúc khích khi nhìn thấy hắn phải khổ sở chống đỡ.
Ăn xong,3 người tản bộ trên phố,Cát Tường hết chỉ đông rồi chỉ tây giới thiệu thành phố cho hắn. Đi được 1 lúc,trước mắt 3 người là khu vui chơi. Ko nói 2 lời Cát Tường kéo cả 2 người cùng vào. Vừa qua cửa Cát Tường bỏ mặc 2 người chạy đến quán kem. Như Ý nhìn em mà lắc đầu cười khổ rồi quay sang nhìn hắn đúng lúc hắn cũng nhìn cô. 2 người nhìn nhau mà ko nói,nhìn vào đôi mắt của nhau như nhớ lại gì đó cả 2 thẹn thùng cúi đầu. Như Ý nhìn sang em mình
--Cát Tường! Chờ chị với!
Nhin bóng lưng cô trái tim hắn xao động,hình ảnh dưới trăng giữa 2 người lai xuất hiện. Hắn cố quên đi hình ảnh đó thì nó càng như hiển hiện rõ hơn. Cố gắng lấy lại bình tĩnh và tâm trí hắn bước theo 2 người. Tuy đi bên cạnh Cát Tường mà đôi mắt hắn cứ bất tri bất giác mà liếc nhìn Như Ý.
Trên xe, Như Ý nhìn em gái với nét mặt suy tư. Thấy chị nhìn mình hoài Cát Tường hỏi
--Sao chị nhìn em hoài vậy?
--Chị đang chỉ cố tìm sự thẹn thùng hôm qua của en đâu mất rồi thôi mà!
Như Ý nhéo 2 má em mình