Chương 122: Nhất Tuyến Thiên

Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 122: Nhất Tuyến Thiên

Chương 122: Nhất Tuyến Thiên

Thiên Vân đi không bao lâu, xa xa có một đạo độn quang bay đến. Độn quang vừa tắt, chỉ thấy một thân ảnh thướt tha xuất hiện. Nàng này mang mạng che mặt, không thể thấy rõ tướng mạo như thế nào, hai tay nàng chắp sau lưng, ngự không mà đứng. Nàng quét mắt một vòng xung quanh, lúc này mới nhìn xuống nơi vừa xảy ra ác chiến, đôi lông mày không khỏi nhíu lại. Rất nhanh nàng đã nhìn ra, có một hàng vết chân đi vào sâu trong rừng. Tâm hơi động, nhẫn trữ vật lập tức lóe sáng, chỉ thấy bên trong bay ra một vật, nhìn kĩ là một ngọc giản. Nàng đưa ngọc giản lên trán, xem xét một chút, lông mày chau lại.

"Phía trước là "Nhất Tuyến Thiên", nếu đi vào, chỉ sợ kết cục sẽ không tốt đẹp, có lẽ ta nên đi thẳng tới trung tâm Dược Vương Động sẽ tốt hơn". Nàng này lẩm bẩm một câu, bỏ qua ý định đuổi theo Thiên Vân, độn pháp lại ra, thẳng hướng phương đông mà đi.

Nữ tử đi chưa được bao lâu, lại lục tục ba bốn đợt người chạy tới, bọn người này cũng nhìn ra phương hướng Thiên Vân trốn đi. Biết hướng Thiên Vân xâm nhập là Nhất Tuyến Thiên, đám người lập tức bỏ qua ý định chặn giết, xoay người thẳng hướng trung tâm mà đi.

Nhất Tuyến Thiên, có thể nói là nơi nguy hiểm nhất trong Dược Vương Động. Hoàn cảnh bên trong vô cùng hiểm ác, cấm chế tự nhiên dăng đầy khắp nơi, người đi vào căn bản không thể phi hành, không thể dùng pháp lực, chỉ có thể dùng đôi chân băng qua, cùng thường nhân đi đường không khác là mấy. Người tiến vào Dược Vương Động, năm phần mười đều chết tại nơi này.

Thiên Vân đương nhiên biết mình đang xâm nhập vào Nhất Tuyến Thiên, thế nhưng hắn không có cách, bây giờ hắn bị thương quá nặng, nếu theo lẽ thường ra bài, chỉ sợ chưa đi được bao xa liền sẽ bị người giết. Vừa rồi hắn và Lữ Hóa Hư chiến đấu không hề lưu thủ, căn bản tránh không được có người nhòm ngó, nếu bây giờ đi vào trung tâm, căn bản sống không được.

Đi ra khỏi đầm lầy, chỉ thấy phía trước là một con đường mòn, chiều rộng chưa tới 1 mét, trải dài tít tắp, sâu bọ, rắn rết thỉnh thoảng qua lại, khí tức cũng không yếu chút nào.

Lại nhìn lên trên, hai bên đường mòn là vách núi cao vời vợi, dốc đứng, tựa như bị một thanh đao cắt ra làm đôi, vết cắt mịn tới nỗi, qua hàng vạn năm phong hóa cũng không thấy một chút gồ ghề.

Thiên Vân vẻ mặt hơi tái, không dám lập tức đi vào, mà ngồi bên rìa, lấy ra đan dược trị thương ăn vào, nhắm mắt điều tức một phen.

Cho dù Thiên Vân ở thời kì toàn thịnh, cũng chưa từng có suy nghĩ tiến vào Nhất Tuyến Thiên. Mạnh trưởng lão có nói, người đi vào nơi này chưa ai sống sót đi ra, đủ biết bên trong có bao nhiêu khủng bố. Hắn có tự mãn đến đâu, cũng không điên tới mức mặc kệ thương thế, đâm đầu đi vào.

Thiên Vân ngồi đó không biết bao lâu, có lẽ cũng đã qua hai ngày thời gian. Lần này hắn bị thương quá nặng, cho dù ăn rất nhiều đan được, hiện tại mới chỉ khôi phục được ba thành thực lực mà thôi, căn bản không đủ sức chiến đấu lần nữa.

Cũng không có ý định đi ra tìm đường chết, Thiên Vân cứ ngồi ở đó, ăn đan dược, điều tức, lặp đi lặp lại.

Thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi qua, thấm thoát đã hơn 20 ngày trôi qua, Thiên Vân một mực ngồi ở đó không chịu đi. Theo đại lượng linh tính tầm bổ, cùng với đủ loại chữa thương đan dược ăn vào, Thiên Vân hiện tại đã khôi phục được tám thành thực lực, hắn dự định quay đầu, tiến về trung tâm tranh một lần cơ duyên.

Nghĩ là làm, Thiên Vân tức khắc đứng dậy, từng đốt xương vang lên răng rắc, loạng choạng một chút, rất nhanh hắn đã có thể làm chủ thân thể. Không có cách, thân thể hắn quá mức cường hãn, ngồi lâu như vậy, tránh không khỏi mất kiểm soát một chút.

Gào!

Thiên Vân vừa mới quay đầu, chỉ nghe xa xa có một thanh âm gầm rú, khí lãng từ xa quét tới khiến hắn không khỏi lui về sau một bước. Khóe miệng hắn giật giật, thầm than hỏng bét. Thiên Vân hiện tại thực lực thế nào, hắn là người biết rõ. Yêu thú có thể phát ra tiếng gào rống như vậy, đơn giản không phải nhị phẩm yêu thú có thể so sánh. Thiên Vân ẩn ẩn cảm giác, con vật này thậm chí vượt xa tam phẩm yêu thú sơ kỳ một chút, có lẽ đã là trung kỳ cảnh giới.

"Tại sao nơi này lại xuất hiện tam phẩm yêu thú? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?" Thiên Vân miệng đắng lưỡi khô, cắn răng quay đầu, bước vào Nhất Tuyến Thiên. Yêu thú cùng nhân loại vốn là tử địch, Thiên Vân căn bản không dám mơ mộng nó sẽ tha cho hắn.

Nhìn dốc đá cao vút chân mây, Thiên Vân không khỏi trong lòng đắng chát. Có điều hiện tại tình thế nguy cấp, hắn chỉ có thể cắn răng bước vào.

Nếu đã biết nơi này hung hiểm, Thiên Vân đâu dám buông lỏng, tinh thần lúc nào cũng kéo căng, duy trì mười hai phần cẩn thận. Cũng may cho hắn, tuy pháp lực bị phong cấm, có điều thân thể hắn quá cường, đám nhị phẩm yêu thú tiến lại, đơn giản chém một cái liền chết.

Cứ như vậy, Thiên Vân vừa đi vừa chém giết yêu thú, dưới áp lực cấm chế, thân thể của hắn vậy mà có chút buông lỏng. Thiên Vân không hiểu vì sao lại có hiện tượng như vậy, chẳng qua đó là chuyện tốt, hắn vui vẻ còn không kịp đây.

Lại đi qua ba ngày, Thiên Vân ước tính, có lẽ đám người bọn hắn đã đi vào Dược Vương Động tròn một tháng. Thời gian trong này quá khó tính toán, căn bản bầu trời lúc nào cũng trong xanh, chưa từng xuất hiện ban đêm, rất khó xác định.

Đoạn đường này áp lực cũng quá lớn, Thiên Vân luôn phải bảo trì cảnh giác, cho dù bụng đói, cũng chỉ có thể nuốt một ít "Ích Cốc Đan" hòa hoãn. Đan dược này tuy có thể giúp Khai Linh cảnh tu sĩ xua tan cơn đói, có điều cũng quá khó ăn, mùi hôi bốc lên làm hắn chỉ muốn phun ra, chẳng qua đang ở trong Nhất Tuyến Thiên, hắn không còn biện pháp nào khác.

Con đường mòn này cũng quá dài, hắn đã đi xa như vậy, thế mà vẫn chưa nhìn thấy đoạn cuối. May mắn chính là, trong này tưởng rằng nguy hiểm, đối với hắn lại không quá ảnh hưởng, dù sao hắn cũng không phải tu sĩ luyện hồn.

Thiên Vân vừa nghĩ đoạn đường không có gì nguy hiểm, chỉ thấy phía trước xuất hiện một thân ảnh đứng thẳng. Thiên Vân khóe miệng hơi giật, nheo mắt nhìn tới.

Người này toàn thân hắc y, thân hình thẳng tắp, tóc dài xõa vai, trên tay y cầm một thanh trường thương. Vừa nhìn thấy người này, đầu óc Thiên Vân liền truyền tới cảm giác đau nhói, giường như đã từng gặp phải hình tượng như vậy ở đâu đó.

Người kia dường như có phát giác, lập tức nghiêng người, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào hắn.

"Ma tu? Không, kẻ này không giống"
Thiên Vân có cảm giác cả người phát lạnh, tựa như bị một con cự thú thời viễn cổ nhìn chằm chằm, tay chân không khỏi run lên.

Bản thân Thiên Vân cũng không hiểu vì sao mình lại sợ, hắn cố gắng đè xuống tâm tình, tay nắm chắc chuôi đao.

Thân ảnh kia không nói một lời, trường thương theo tay xoay tròn, cước bộ nhanh tới cực điểm, chớp mắt liền tới sát người Thiên Vân, đâm ra một thương.

Thiên Vân phản ứng cũng không chậm, Tịch Diệt đao thuận tay mà ra, vừa vặn chặn lại công kích. Tiếng kim loại giao kích vang lên chói tai, cả hai loạng choạng lùi về sau ba bước.

"Thân thể người này, sao lại mạnh như vậy?" Thiên Vân còn tưởng ở nơi này, mình đã đứng vào thế bất bại, không ngờ lại có kẻ thể chất so với hắn tương đương. Tuy rằng nghi vấn, Thiên Vân vẫn không có dừng tay, chớp mắt đã ra sau người thần bí, vung đao chém mạnh.

Người áo đen sao có thể để Thiên Vân được như ý, trường thương quay vòng, thẳng hướng bụng dưới đâm tới, phản ứng cũng quá nhanh một chút.

Thấy cảnh này, Thiên Vân chỉ có thể biến chiêu phá đi thế công của địch, lại nhón chân nhảy lùi vài bước, vẻ mặt càng ngày càng khó nhìn.

Đối phương không những thể chất siêu cường, tốc độ phản ứng cũng quá kinh khủng. Càng làm cho Thiên Vân nghi hoặc chính là, người này cùng hắn không thù không oán, vì sao không nói câu nào đã xông tới giao thủ. Chiến đấu với kẻ này, chẳng khác gì đánh nhau với một con rối, căn bản khó chịu vô cùng.

Người áo đen lại lần nữa xông tới, mũi thương lê trên mặt đá, hoa lửa văng tứ tung. Cánh tay lực lưỡng bất ngờ vung mạnh, trường thương vẽ ra một đường vòng cung, thẳng hướng cái eo Thiên Vân mà tới.

Thiên Vân nào dám chủ quan, lập tức vung đao đón đỡ. Cả hai lại một lần nữa khựng lại, thể chất tương đương, giao chiến không tránh khỏi song phương đều gặp thương tổn.