Chương 132: Vạn Bảo lâu chủ hiện thân

Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 132: Vạn Bảo lâu chủ hiện thân

Chương 132: Vạn Bảo lâu chủ hiện thân

Sau khi biết lí do xảy ra kiếp nạn, Thiên Vân bắt đầu đưa ra những phỏng đoán.

Phỏng đoán thứ nhất, những cơ thể trong bọc kén kia chưa chết, chỉ những người đi hết ngàn tỷ lần luân hồi, không thể duy trì được bản thân mới thực sự chết.

Phỏng đoán thứ hai, những người đi hết ngàn tỷ vòng luân hồi, có lẽ vẫn không thể rời đi, dù sao trong tu chân giới, cũng chưa thấy ai đề cập tới vấn đề này. Vậy có nghĩa, những người còn bảo trì thanh tỉnh, sẽ lại một lần nữa quay trở lại vạch xuất phát, tiếp tục vòng lặp.

Và sau khi lý trí bị ma diệt, thân xác cũng sẽ chết, chuyển sang một hình thức sống khác, hình thức sống này hẳn là có liên quan tới màn sương trắng. Sau khi màn sương trắng thao túng thân thể, những thân xác kia sẽ bị truyền tống trở lại nơi khởi điểm, tụ hợp tại một nơi bí ẩn, đợi chờ thời cơ thích hợp, xâm chiếm tu chân giới.

Mà những người đến từ cùng một nơi với Thiên Vân, cao nhất cũng chỉ cách thời đại hắn sống ba trăn năm, vậy có nghĩa, đại kiếp sẽ diễn ra vào khoảng thời gian này.

Thiên Vân còn nhớ rõ, nơi chiến thuyền đi qua, chính là hải dương sao trời, vậy hai lão già đang đánh cờ kia, hẳn là chủ mưu sau cùng. Bọn họ không thèm để ý tới Thiên Vân, có lẽ do khinh thường một con cờ, hoặc đây là dụng ý của hai người. Thiên Vân không đoán được tâm tư của họ, cảnh giới khác biệt quá nhiều, hắn vô pháp phỏng đoán.

Thiên Vân cho dù rất khổ sở, rất bi ai, có điều hắn vẫn muốn thử phản kháng một lần, hi vọng bản thân tránh được trận tai kiếp này.

Thiên Vân không còn hung hăng, ngược lại tỏ ra mệt mỏi. Mỗi lần đứng trên đỉnh, hắn không nhìn hai vị lão giả kia nữa, mà nhìn xuống bàn cờ. Hắn chỉ muốn khắc ghi những người đã chết đi kia vào trong trí nhớ, nói với họ lời xin lỗi. Hắn bởi vì tranh một cơ hội sống, không thể không tàn sát, cho dù những người này cũng giống hắn, chỉ là một quân cờ mà thôi.

Thời gian cứ như thế trôi qua, vòng lặp vẫn cứ thế tiếp diễn, không ngừng không nghỉ.

Sinh Hoa cảnh năm tầng... Sinh Hoa cảnh sáu tầng... Sinh Hoa cảnh chín tầng...

Đột phá thất bại lần thứ nhất...

Đột phá thất bại lần thứ hai...

Đột phá thất bại lần thứ...

Thiên Vân không hề biết mệt mỏi, việc hắn muốn làm là đột phá Tứ Tiết, cho dù bản thân hắn có thể ăn vào một viên Tứ Tiết đan, lập tức đột phá, có điều hắn không làm, hắn muốn bằng cảm ngộ, đột phá cảnh giới.

Hắn nhớ lại những năm tháng xưa cũ. Nhớ những ngày cơ cực, nhớ những lần mẹ hắn vì các con vất vả ngược xuôi. Nhớ những ngày người dân kinh thành giăng đèn, kết hoa, hắn cùng muội muội tủi thân khóc oà. Thiên Vân lại nhớ tới những ngày hè nắng cháy, hắn vừa ra đường xin ăn, vừa phơi tấm lưng trần mò cua, bắt cá. Hắn nhớ tới những lần bị người hầu phủ đánh đập, cho dù giận dữ, lại chỉ có thể cúi đầu chịu đựng. Hắn nhớ những lần mưa tuyết rơi bạc mái đầu, mẹ hắn là như thế nào chết, hắn vì sao phải cố sống tiếp.

Những mảnh kí ức ấy, chính là quãng thời gian hắn lưu lại được. Có điều không đủ, Tứ Tiết không phải chỉ nhớ về những kỉ niệm xưa cũ liền đột phá. Hắn đã tìm hiểu trong Vạn Bảo lâu, có điều nơi này không cho hắn một đáp án thích hợp, chỉ đưa cho hắn một viên Tứ Tiết đan.

Đánh mất bản thân để đột phá, hay vĩnh viễn bảo trì ở cảnh giới Sinh Hoa viên mãn. Thiên Vân không thể phục dụng đan dược, hắn không muốn đánh mất bản thân, trở thành con rối. Hắn có thể chắc chắn, nếu tu vi của hắn được giữ lại, chỉ sợ cả tu chân giới sẽ lập tức tan thành mây khói, hắn quá mạnh. Hiện tại hắn chỉ có thể tự tìm cách.

Thiên Vân cũng đã thử sử dụng Thiên Diễn thuật, có điều vô ích, nơi này nhân quả đã đoạn, hắn tính không được.

Cứ như vậy hàng trăm triệu lần luân hồi, Thiên Vân gần như buông bỏ đột phá, hắn chỉ trông cậy vào một đao kia. Hi vọng một đao này có thể cho hắn một cơ hội, dù biết tỉ lệ thấp tới đáng thương.

Bậc thang thứ ngàn tỷ đã tới rất gần, Thiên Vân đã rất mỏi mệt. Trước đây u u mê mê hắn sẽ không có cảm giác này, nhưng hiện tại hắn tỉnh. Thiên Vân chứng kiến từng khuôn mặt thân quen chết trên tay mình, tuy bọn họ thần trí đã tan vỡ, nhưng bọn họ đã ở cùng hắn quá lâu, lâu tới mức hắn cảm giác như vĩnh hằng. Từng khuôn mặt ấy, từng đôi mắt mờ mịt ấy, làm hắn ngộp thở, làm hắn thương tâm.

Bạch Tiêu đã biến mất, có lẽ hắn đã trở thành một trong số vô vàn người thần bí. Lý Mộ Mai thần trí sắp tan vỡ, khi nàng nhìn thấy màn sương trắng bao phủ lần đầu tiên, có lẽ nàng đã hiểu những gì Thiên Vân nói.

Nhìn những người thân thuộc từ từ rơi vào trầm luân, hắn kìm lòng không được, khóc oà.

Thiên Vân hiểu, nếu mình không thể rời đi nơi này, có lẽ hắn sẽ giống bọn họ, thủ không được tâm trí, đoạ lạc bản thân.

"Ảo Mộng Nhất Đao"
Đao thuật này Thiên Vân đã nghiên cứu qua không biết bao nhiêu năm tháng, nó là hắn đòn sát thủ. Mạnh vô cùng, cũng yếu vô cùng.

Thiên Vân gửi gắm vào đó hết thảy cảm ngộ, kể cả khi hắn dừng lại tại cảnh giới đỉnh phong nhất, hắn vẫn không quên suy diễn đao này.

Có lẽ không thể gọi nó là đao thuật, bởi lẽ nó đã không nằm trong phạm trù thuật nữa. Thần thông? Hay là đạo pháp? Thiên Vân không biết, kiến thức của hắn còn quá hạn hẹp, hắn vô pháp lí giải hoàn toàn.

Bậc thang thứ ngàn vạn, sắp tới rồi.

Thiên Vân cho dù lo lắng, cho dù bất an, nhưng trong lòng vẫn nuôi một chút hi vọng.

Cứ thế từng tràng, từng tràng chiến đấu qua đi, Thiên Vân đã điểu chỉnh tâm cảnh tới đỉnh phong. Hắn đang đợi ngày đó tới, ngày mà hắn cùng thân thể ở gần nhau nhất, chớp lấy cơ hội, đoạt lấy thân thể, trốn đi.

Thùng... Thùng... Thùng... Thùng...

Từng tiếng trống trận hùng hồn vang lên, ngày hôm nay tiếng trống đặc biệt dài, đặc biệt lớn.

Thiên Vân đang khoanh chân ngồi xếp bằng, đúng lúc này hắn mở mắt, nhìn lên trời cao, lại nhìn về phía Vạn Bảo lâu. Hắn đang chờ đợi một người, một người giống hắn, cũng có tu vi Sinh Hoa cảnh, Vạn Bảo lâu chủ.

Thiên Vân đã nhận ra, Vạn Bảo lâu này vô cùng đặc biệt, dường như luôn ẩn giấu một mối liên hệ nào đó với thế giới này. Mà người thao túng Vạn Bảo lâu, chắc chắn thoát không khỏi liên quan. Có điều người này chưa từng ra mặt, hắn không biết người này là ai, nhưng hắn tin ngày hôm nay y sẽ xuất hiện.

Thời gian đã trôi qua rất lâu, Thiên Vân nhớ không rõ nữa, có lẽ đã hơn mười ngày thời gian. Bên dưới đã có người lục tục đột phá Nguyên Anh, Sinh Hoa, chỉ là Thiên Vân không quan tâm, người hắn chờ đợi còn chưa xuất hiện.

Đúng lúc này, một tiếng thở dài khẽ vang bên tai.
"Ài! Đạo hữu tại sao không nhập chiến trường?". Một giọng trầm trầm vang lên, nghe vào tai chỉ cảm thấy tang thương, cảm thấy năm tháng dài đằng đẵng.

"Đạo hữu biết, còn cố hỏi". Thiên Vân nhẹ nhàng đáp lời, tuy thanh âm vẫn rất trong, nhưng từ giọng nói đó vẫn nghe ra được sự bào mòn của năm tháng.

Một người đàn ông trung niên nhẹ đẩy cửa số tầng 9 Vạn Bảo lâu, lưu luyến quét mắt, chậm rãi đạp không đi tới, mãi tới khi cách Thiên Vân mười dặm mới dừng lại.
Hai người cảnh giới quá mạnh, mười dặm thật ra vẫn chưa an toàn.

Thiên Vân nhìn ra, người này tuổi khoảng 40, để một nhúm râu dê, ánh mắt hẹp dài, thân hình có chút gầy gò. Ngôn ngữ của người này rất xa lạ, kì quặc là hắn vẫn nghe hiểu.

"Đạo hữu rất thông minh, vậy mà không có tiếp tục sử dụng đan dược tăng cao thực lực. Tại hạ không thể không bái phục". Người đàn ông trung niên chắp tay, nở một nụ cười, nói.

"Ta dù thông minh, cũng không thể sánh bằng đạo hữu. Người có thể thoát khỏi sự ràng buộc của bàn cờ, thậm chí còn đạt thành hiệp nghị với nó, quả thực không thể không bội phục. Chỉ có điều, đạo hữu không thể trốn tránh hiện thực, nếu không thể vượt qua lần luân hồi này, đạo hữu cũng sẽ bị xoá đi trí nhớ, một lần nữa giống chúng ta, biến thành quân cờ". Thiên Vân mỉm cười, tựa như đã sớm biết rõ đáp án.

"Ài! Đạo hữu quá thông minh. Tại hạ đã trải qua 20 lần bôi xoá, đây là lần đầu tiên gặp một người như đạo hữu". Người đàn ông trung niên thở dài, gật đầu đáp.

"Đạo hữu vì mình, bỏ mặc những người khác bị xoá đi, không cảm thấy có lỗi sao?" Thiên Vân lại hỏi.

"Người không vì mình, trời tru đất diệt. Đạo hữu cớ sao lại hỏi như vậy, nếu ta không làm, đạo hữu nghĩ rằng sẽ không có người thay thế hay sao?" Người kia lắc đầu, nhàn nhạt cười.

Thiên Vân nhìn y, cũng không có phản bác, y nói không sai, công việc béo bở như vậy, ngu sao không làm. So sánh với một kẻ luôn phải chìm nổi trong luân hồi, đứng ở ngoài quan chiến, không tốt hơn sao?

"Ta và đạo hữu vốn không oán không thù, có điều như đạo hữu nói, người không vì mình, trời tru đất diệt. Hôm nay, chúng ta hãy vì chính mình mà chiến, ta cũng muốn nhìn xem, Van Bảo lâu chi chủ, mạnh tới mức nào". Thiên Vân nói dứt câu, tay áo một phất.

Cái phất tay này, vậy mà cùng cái phất tay của ông lão áo gai, có bảy thành đạo vận.