Chương 136: Ba đạo gông cùm

Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 136: Ba đạo gông cùm

Chương 136: Ba đạo gông cùm

Ngưng thần nhìn vào đan điền, chỉ thấy lúc này hai gốc đạo thụ cao lớn vĩ ngạn, nhất là gốc đạo thụ màu lam, thế mà xuất hiện thứ 13 đoạn.

Thiên Vân không khỏi giật mình, nhìn kĩ một chút, chỉ thấy đoạn thân thứ bảy xuất hiện ba sợi xích màu đen. Ba sợi xích này một sợi đã bị kéo đứt, chỉ còn một đầu gắn vào thân đạo thụ. Hai sợi xích còn lại hiện tại đang kéo căng, một đầu đâm thẳng vào gốc đạo thụ, đầu còn lại đâm vào thân thể hắn.

Thiên Vân ngẩn ngơ, lại nhớ tới đoạn thời gian giao chiến với người thần bí bên trong Nhất Tuyến Thiên, trái tim không khỏi nhảy lên. Đoạn thời gian đó, pháp lực cùng thần hồn đều bị phong cấm, Thiên Vân nào biết bên trong thân thể xảy ra vấn đề gì, chỉ mơ hồ có cảm giác buông lỏng. Lúc này nhìn tới đoạn dây xích bị đứt, hắn mới giật mình vỡ lẽ.

"Trong sách có ghi, thân thể con người tồn tại ba đạo gông xiềng, nếu muốn thân thể thành thánh, bắt buộc phải chặt đứt ba đạo gông xiềng này. Ta trước đây không ngừng tìm hiểu, có điều không tìm ra chút manh mối nào, dù sao tu sĩ luyện thể bước vào cảnh giới cao cũng quá ít. Hiện tại gông xiềng hiện lên, xem ra bởi vì lúc chiến đấu, pháp lực của ta bị phong cấm, dẫn tới thân thể kéo căng, khiến một đạo gông xiềng bị chặt đứt, nhờ đó ta mới có thể giết được người thần bí kia". Thiên Vân mở miệng lẩm bẩm, bắt đầu suy nghĩ mông lung.

"Cổ tịch có ghi, nếu ba đạo xiềng xích bị chặt đứt, sẽ trực tiếp đột phá cảnh giới. Hiện tại ta chỉ cần tìm cách chặt đứt hai đạo xiềng xích còn lại, vậy chẳng phải ta có thể trực tiếp nhảy vào Phân Chi cảnh hay sao? Vốn ta còn dự định kiếm một viên Phân Chi đan ăn vào, lại không ngờ trong lúc vô tình, lại tự tìm cho mình một con đường khác. Phân Chi đan cho dù tốt, có điều trong đan vẫn tồn tại độc tính, ăn quá nhiều chỉ sợ tương lai rất khó bài trừ. Hiên tại chỉ cần gốc đạo thụ màu lam khai chi tán diệp, với đặc tính cộng minh, ta có nắm chắc giúp gốc đạo thụ màu vàng cũng đi theo đột phá. Luân hồi ngàn tỷ lần, chuyện nhỏ nhặt này còn không làm được, vậy ta cũng nên tìm một miếng đậu hũ nện chết tốt"

Thiên Vân khoé miệng mang ý cười, lại chú ý nhìn xuống bên dưới, ánh mắt hắn có chút co lại.
"Tại sao lại như vây? Linh lực trong cơ thể ta tại sao lại cạn kiệt?" Trước đây đan điền Thiên Vân không dám nói là mênh mông sông dài, thế nhưng nói nó là mặt hồ ngập tràn linh lực cũng không có ngoa. Thế nhưng hiện tại là tình huống gì? Linh lực khô kiệt, linh căn nhiều đoạn đã bắt đầu khô héo.

Thiên Vân hít một hơi thật sâu, im lặng cảm thụ. Chỉ thấy gốc đạo thụ màu lam đang gắng sức hấp thu lấy linh lực, tựa như sói đói, có điều như vậy còn chưa đủ, nó cần càng nhiều hơn nữa.

Lại nhớ tới đoàn linh tính to lớn trước khi tiến vào Nhất Tuyến Thiên hắn đã hấp thu, hiện tại ngay cả chút cặn cũng không còn, Thiên Vân không khỏi hoảng hốt.

Vội vã xuất từ trong túi trữ vật ra một ít linh khí, pháp khí, Thiên Vân không ngần ngại vận chuyển Hạ Thi Phệ Linh Kinh hấp thu hết. Tất nhiên những loại linh khí pháp khí này đều có phẩm chất thấp, hắn chưa điên đến mức đem linh khí trung phẩm, thượng phẩm ra hấp thu.

Linh tính vừa được đưa vào đan điền, vô số linh căn đã nhao nhao đâm tới, chẳng cần đợi chuyển hoá thành linh lực, gốc đạo thụ màu lam cứ thế ra sức hấp thu.

Thiên Vân ánh mắt có chút nhảy lên, lần trước gặp tình huống này thần hồn hắn đã vô thức phân tách một lần, nếu chuyện như vậy lặp lại...

Thiên Vân mừng như điên, ánh mắt quét một vòng, nhắm thẳng hướng trung tân, xuất ra pháp khí, điên cuồng lao đi.

Thiên Vân ở bên trong Luân Hồi chi cảnh quá lâu, hắn không biết hiện tại đã qua bao lâu thời gian, có điều hắn đoán hẳn là vẫn chưa kết thúc.

Một đường lao nhanh, Thiên Vân gặp phải không ít yêu thú cùng quỷ vật. Có điều đám yêu thú này hiện tại quá yếu, Thiên Vân nhẹ nhàng phất tay cũng có thể tiêu diệt.

Cái phất tay này là hàng thật, giá thật đại thần thông, không phải chiêu kia Ảo Mộng Nhất Đao lúc linh, lúc mất linh có thể đánh đồng. Thiên Vân bị ông lão áo gai dùng cái phất tay này hủy diệt vô số lần, cũng từ đó cảm ngộ ra một ít đạo vận, tuy không thể mạnh mẽ như ông lão, có điều nếu hai người tu vi tương đương, hắn tin mình có thể đánh ra bảy thành đạo vận của chiêu này.

Tuy hiện tại Thiên Vân chỉ dùng tu vi Khai Linh cảnh thi triển, thế nhưng như vậy đã đủ để hắn đi ngang nơi này.

Yêu thú chết trên tay Thiên Vân ngày một nhiều, linh tính hấp thu cũng càng ngày càng lớn. Gốc đạo thụ màu lam chẳng khác gì sói đói, điên cuồng cắm nuốt, mỗi một luồng linh tính đi vào, hai ba hơi thở liền bị hấp thu hết. Thiên Vân có thể cảm nhận rõ, thân thể của mình bắt đầu tăng lên, mỗi lúc một mạnh, mỗi lúc một cường đại.

10 dặm, 20 dặm 30 dặm... 90 dặm... Thiên Vân mặc sức tiến lên, không một con yêu thú hay quỷ vật nào có thể ngăn cản.

Đúng lúc này, từ trong rừng sâu có một cặp mắt đỏ ngầu, chằm chằm nhìn vào hắn, Thiên Vân đang bay nhanh, cảm nhận có sát cơ cũng giật mình, quay đầu nhìn lại.

"Nguyệt Ảnh Báo". Thiên Vân nheo mắt nhìn kĩ. Chỉ thấy con thú này thân hình thon dài, không hề to lớn, nhìn giống mèo, lại giống hổ, trên trán nó có một nhúm lông hình trăng khuyết, độn pháp cực nhanh, thân ảnh nhoáng cái đã biến mất.

"Hừ!" Thiên Vân hừ lạnh, ngưng thần nhìn quanh. Hắn không thể nhìn rõ thực lực con Nguyệt Ảnh Báo này, nhưng hắn đoán con vật này thấp nhất cũng có tam phẩm tu vi. Hơn nữa Nguyệt Ảnh Báo vốn nổi tiếng về tốc độ, Thiên Vân cho dù tự tin, cũng không dám tự phụ, đề phòng một chút vẫn tốt hơn.

Hắn lật tay, đem Tịch Diệt đao lấy ra, tay phải nắm chắc chuôi đao.

Con vật này cũng rất thông minh, không vì Thiên Vân tu vi thấp mà khinh thường, luôn đừng ở một vị trí xa quan sát, đợi con mồi lộ sơ hở, một kích chí mạng.

Thiên Vân là hạng người gì? Trải qua ngàn tỷ trận chiến, hắn còn không biết tới vấn đề này hay sao?

Hắn cứ như vậy tiến lên, tuy rất cảnh giác, lại tỏ ra vô cùng thong dong.

Con báo chăm chú nhìn hồi lâu, trong mắt hắn con mồi rất yếu, thế nhưng khí tràng của người này khiến nó có loại hãi hùng, nó không dám vọng động.

Thiên Vân đi được hơn năm trăm mét, không thấy con báo xuất hiện, lúc này mới thở ra một hơi, tay cầm chuôi đao hơi buông lỏng.

Đúng lúc này con báo động, thân ảnh nó chớp một cái, lập tức tiến tới sau gáy Thiên Vân, cái miệng rộng há ra, muôn sinh sinh cắn đứt cổ hắn.

Có điều con báo quá sai, nó làm sao biết kẻ này đang chờ đợi nó xuất hiện.

Thiên Vân khoé miệng mang cười, lập tức nghiêng người, ngón tay vạch một cái. Một đạo đao quang mang theo hủy thiên diệt địa khí tượng lao ra. Đao quang đen kịt một mảnh, linh khí xung quanh bị một đao đánh cho tán loạn, con báo há miệng muốn cắn, thấy đao quang tiến đến đôi con ngươi co rụt, muốn thi triển độn pháp trốn đi. Có điều nó làm không được, thân ảnh nó bị một đao khoá chặt, độn pháp của nó nhanh, cũng chẳng thể nhanh bằng một đao này. Chỉ thấy, thân ảnh của nó vừa xuất hiện cách đó ba trăm mét, liền bị đao quang chém làm đôi, máu tươi vẩy xuống, chết không kịp ngáp.

Thiên Vân chậm rãi đi tới, ngon tay vẫy nhẹ, một viên yêu đan màu đỏ tươi bay vào trong tay. Hắn mỉm cười, đem thu viên yêu đan lại, sau đó cong ngón, chộp vào thân thể con báo, linh tính lập tức bị hấp lên.

Con thú này thực lực rất mạnh, tuy Thiên Vân không rõ cảnh giới của nó, nhưng đoán chừng cũng có tam phẩm trung kỳ thực lực.

Một đoàn linh tính to lớn lập tức xuất hiện trong đan điền, đám linh căn lại lần nữa đâm tới. Có điều lần này tốc độ hấp thu đã chậm lại, xem ra gốc đạo thụ sắp tới giới hạn. Thiên Vân không khỏi mỉm cười, lại tiếp tục tiến lên.

Người chết bên trong Quỷ Lâm xen ra cũng quá nhiều, một đường tiến lên, Thiên Vân không ít lần nhìn thấy thân thể tu sĩ bị yêu thú gặm ăn, tràng cảnh thê thảm không thể tả. Hắn cũng không tỏ ra thương cảm, đám người này so với những người bên trong bàn cờ, vẫn còn tốt chán.

Lại đi ước chừng nửa canh giờ, Thiên Vân lại giết chết hai đầu tam phẩm yêu thú. Một con là Thanh Lân Mãng, một con Hoả Man Ngưu. Hai đầu yêu thú này thực lực không bằng Nguyệt Ảnh Báo, tốc độ càng không bằng, Thiên Vân tùy tiện chém ra một đao liền chết.

Gốc đạo thụ màu lam đã lớn hơn rất nhiều, hiện tại nó cao hơn gốc đạo thụ màu vàng hơn hai trăm mét, có thể nói chọc thủng mây trời. Chẳng qua điều Thiên Vân mong đợi lại không tới, tuy gốc đạo thụ đã đạt giới hạn, nhưng cái loại cảm giác xé rách khi phân cắt thần hồn lại chưa thấy xuất hiện.

Thiên Vân coi như hiểu, xem ra là hắn nghĩ nhiều. Tuy rằng thất vọng, nhưng hiện tại thân thể của hắn mạnh kinh khủng, hắn có cảm giác một quyền có thể đánh nổ một đầu tam phẩm yêu thú. Chẳng qua hiện tại Ảo Mộng Nhất Đao của hắn quá cường đại, hắn cũng lười dùng thân thể chiến đấu, cứ để nó làm át chủ bài liền tốt.

Ầm ầm

Lại đi một đoạn, bất ngờ phía trước truyền tới âm thanh va chạm, Thiên Vân ngưng thần, nhẫn trữ vật loé lên, hai lá phù lục lập tức rơi vào trong tay, lại không phải ẩn thân phù cùng liễm tức phù đây sao?