Chương 141: Bị chính mình bán đứng

Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 141: Bị chính mình bán đứng

Chương 141: Bị chính mình bán đứng

"Hệ thống xảy ra sự cố..."

"Cảnh báo, cảnh báo... Quá trình dung hợp xảy ra vấn đề..."

Thiên Vân nhíu mày, không hiểu xảy ra chuyện gì, có điều hắn không quá quan tâm, lập tức thi triển Hạ Thi Phệ Linh Kinh, đem hạt bụi hấp thu.

Một luồng linh tính khổng lồ lập tức bị rút ra, có điều vẫn chưa hết, hạt bụi bé nhỏ này linh tính cực kỳ cường đại, Thiên Vân hấp thụ gần nửa giờ đồng hồ, mới triệt để tan biến. Lúc hạt bụi tan biến, vô số kí ức hướng thần hồn hắn đâm tới.

Lần này không phải là mảnh vỡ, phần lớn đều rất hoàn chỉnh, có điều hệ thống này chỉ mới trải qua ba đời túc chủ, căn bản không quá ảnh hưởng tới Thiên Vân.

Lại cẩn thận xem xét một chút, Thiên Vân lúc này mới hiểu ra, vì sao cái hệ thống này lại gặp trục trặc. Thì ra nếu muốn cộng sinh với một người, bắt buộc hệ thống phải tiến hành dung hợp với thân thể, cũng như thần hồn túc chủ. Chỉ có điều, thân thể khí huyết của Thiên Vân quá cường, quá trình dung hợp mất rất nhiều thời gian. Càng làm cho nó khiếp sợ chính là, khi đọc kí ức của Thiên Vân, nó chứng kiến cả tỷ lần luân hồi, nó dung hợp được 5% liên trực tiếp báo hỏng.

Biết được sự thật đằng sau, Thiên Vân không khỏi cười khổ. Hắn thật không ngờ khí vận của mình lại mờ mịt đến mức này, ngay cả hệ thống cũng bó tay chịu thua.

Thật ra Thiên Vân cũng hiểu, với thần hồn hiện tại, đừng nói hệ thống này, kể cả Sinh Hoa cảnh tu sĩ tiến tới cắn nuốt, nếu không cẩn thận, chỉ sợ cũng sẽ bị hắn đồng hoá ngược. Ngàn tỉ luân hồi, ai giữ nổi mình?

Thiên Vân làm được, không có nghĩa là ai vũng có thể làm. Bên trong bàn cờ nhiều người như vậy, tại sao người có thể thủ vững tâm trí lại ít như vậy đây?

Xếp lại những kí ức vừa nhận được qua một bên, Thiên Vân dự định nếu có thời gian sẽ tìm hiểu sau.

Tâm thần lại chìm xuống, nhìn vào đan điền. Khiến Thiên Vân bất ngờ chính là, gốc đạo thụ màu lam, vậy mà lại lớn hơn một vòng, cũng cao lên không ít tổng cộng có 14 đoạn. Chiều cao cùng kích cỡ, trực tiếp gấp đôi gốc đạo thụ màu vàng. Nhìn vào đoạn thân thứ bảy, chỉ thấy đạo xiềng xích thứ hai đã đứt.

Thiên Vân biết rằng, sớm muộn cũng có ngày này, chẳng qua nó tới cũng quá bất ngờ, hắn thật không biết lí do là gì.

Lại nhìn xuống dưới, linh lực đầy ắp, sóng gợn lăn tăn, cảm giác vô lực biến mất vô tung.

Thiên Vân ngẩn người, hắn không hiểu thân thể xảy ra chuyện gì. Cho dù hiện tại mọi chuyện đều tốt đẹp, có điều cứ u u mê mê cũng không phải là tốt, hắn muốn tìm hiểu ngọn ngành.

Thiên Vân rời khỏi khí hải, mở mắt nhìn quanh. Hắn nhận ra mình đang nằm dưới đất, quần áo đã bị lột sạch, thỉnh thoảng có gió thổi qua khiến thân thể hắn không khỏi run run.

Nhớ tới những trải nghiệm trong mộng, mồ hôi hắn bắt đầu ứa ra.

Trái tim hắn lúc này gia tốc đập, thân thể đã khôi phục, pháp lực đã khôi phục, thế nhưng lúc này hắn chỉ muốn vô lực, yên lặng nằm đó. Nghĩ thì nghĩ như thế, có điều chuyện đã làm, tất phải đối mặt, Thiên Vân hít sâu một hơi, nhìn sang bên cạnh. Chỉ thấy một gương mặt diễm lệ vô song đập vào mặt, gương mặt này cùng đạo nữ trong mộng bắt đầu dung hợp thành một thể, hắn dù có khờ, cũng đã hiểu chuyện gì vừa diễn ra.

"Vân lang, chàng tỉnh rồi sao?" Nữ tử thấy hắn thở mạnh, lúc này mới mở mắt, ngọt ngào cười.

Hai từ Vân lang thốt ra khiến da gà hắn nổi lên, hắn nuốt nuốt một ngụm nước miếng, tính giải thích một chút, có điều lời đến khóe miệng, lại không thể thốt ra được. Chẳng là bàn tay của hắn còn đang đặt ở một vật, vật này rất lớn, cũng rất mềm. Khó nhọc nhìn xuống, chỉ thấy nơi bàn tay hắn đặt vào, chẳng phải bộ ngực của Tố Ngưng đó sao? Thiên Vân cảm giác cả người phát nhiệt, không thể nói được lời nào. Hắn hoảng quá rụt tay về, lại không ngờ phần thân dưới có vật gì cọ vào, khiến anh em tốt của hắn bừng tỉnh. Thiên Vân khổ sở nhìn xuống dưới, chỉ thấy người anh em tốt đang bị một bàn tay thon chạm vào.

Thiên Vân lúc này có thể nói khổ không thể tả, muốn nói một lời giải thích cũng không xong, người anh em thân thiết đã bán đứng hắn.

Cái cảm giác bị người bán đứng Thiên Vân đã từng trải qua, có điều bị chính mình bán đứng, hắn là lần đầu tiên thể nghiệm. Cuối cùng không còn cách nào, Thiên Vân chỉ có thể đối diện sự thật. Hắn tính ngồi dậy, mặc quần áo, nói chuyện phải quấy một chút.

Thế nhưng, bàn tay cùng người anh em tốt dường như đã mất kiểm soát, não bảo một đằng, tay chân lại hiểu sang một nẻo.

Cái tay vô thức nhẹ bóp, một tiếng rên khẽ lập tức vang lên. Thiên Vân trợn cả mắt, thầm mắng cái tay không hiểu chuyện. Bởi vì cánh tay không hiểu chuyện, thế nên mỗi việc bỏ cái tay ra khỏi vùng cấm, cũng khiến hắn tốn cả khối thời gian.

Sau khi bỏ tay ra, tự dưng Thiên Vân có cảm giác mất mát. Hắn cố hít sâu một hơi, xua tan sự hụt hẫng đang bủa vây tâm trí, mở miệng nói.

"Tố cô nương, tất cả chỉ là hiểu lầm, ta thật sự không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Hay là chúng ta ngồi dậy, mặc quần áo vào trước, sau đó tìm cách giải quyết, cô nương thấy thế nào?"

Tố Ngưng ma mãnh nhìn hắn, miệng nở một nụ cười, khẽ "ưm" một cái. Thiên Vân vừa buông lỏng, nghe được tiếng này hạ thân lần nữa rục rịch.

Thiên Vân khổ không thể tả, quay sang Tố Ngưng khẩn cầu nói. "Cô nương, hay là ngươi trước mặc quần áo vào, ta sẽ nhắm mắt lại"

Tố Ngưng thấy hắn một bộ khó thở, không khỏi khúc khích cười, cũng không có phản đối, chống tay đứng dậy.

Chỉ có điều, nàng vừa động thân muốn đứng lên, hạ thân nàng liền truyền tới cảm giác đau đớn không thôi. Vừa rồi nằm một chỗ, cảm giác cũng không quá mãnh liệt, lúc này đứng lên, một trận đau nhói khiến thân thể nàng lảo đảo đứng không vững, ngã nhào vào lòng Thiên Vân.

Thiên Vân đang nhắm chặt hai mắt, miệng lẩm nhẩm đếm một hai ba. Đúng lúc này hắn có cảm giác thân thể bị người ôm lấy, một tiếng "ui cha" vang lên. Không hiểu chuyện gì xảy ra, Thiên Vân vội vã mở mắt. Chỉ thấy Tố Ngưng sắc mặt ửng đỏ, cái trán mồ hôi rịn ra, lông mày hơi chau, có vẻ rất đau. Hắn vội nhìn xuống, chỉ thấy hạ thân nàng còn vương máu đây này.

Chỉ là, Thiên Vân vừa nhìn xuống, toàn thân lần nữa khô nóng. Hắn giờ này đã tỉnh, có điều so với lúc trước càng mất trí. Không quản cái gì nguyên tắc, không quản cái gì lễ nghĩa, mọi loại quy tắc đều bị hắn vứt ở sau đầu.

Thiên Vân ôm chầm lấy Tố Ngưng, đè nàng xuống dưới, tuy rất vụng về, có điều chuyện nam nữ là do bản năng, không cần quá nhiều dạy dỗ cũng sẽ tự thông. Hắn một lần nữa đột nhập vùng cấm, cái eo bắt đầu không ngừng nhấp. Miệng hắn cũng tìm tới nơi cần tìm, hai người lại một lần nữa dính chặt.

Tố Ngưng đã trải qua một lần phá thân, tuy lúc đó nửa tỉnh nửa mê, thế nhưng cảm giác đau đớn vẫn là có. Lần này hai người đều tỉnh, cảm giác đau đớn càng rõ ràng hơn. Chỉ có điều cảm giác đau đớn rất nhanh qua đi, dù sao nàng cũng là người tu tiên, cảnh giới đã nửa bước Kim Đan, sức khôi phục vô cùng nhanh. Đau đớn qua đi, thay vào đó là nhưng cơn khoái cảm tựa như sóng biển ập đến, khiến nàng say mê, khiến nàng thăng hoa.

Thiên Vân một lần nữa có cảm giác đắc đạo phi thăng. Cái gì Phân Chi, cái gì Phong Thân, nhẹ đẩy liền đột phá.

Lên trời xuống đất hồi lâu, cuối cùng hai người cũng tách nhau ra. Trong lòng nảy sinh cảm ứng, Thiên Vân vội vã nhìn vào đan điền. Chỉ thấy gốc đạo thụ màu lam trong lúc vô thức lại nhiều thêm một đoạn, hắn vậy mà cứ thế đột phá. Lại nhìn xuống đoạn thân thứ bảy, chỉ thấy đạo gông cùm thứ ba cũng đã đứt đoạn, hiện tại thân thể hắn hoàn toàn tự do, không hề có trói buộc. Thiên Vân cảm giác được, chỉ một đoạn thời gian ngắn nữa thôi, nhanh thì vài này, chậm thì một năm hắn sẽ bước vào Phân Chi. Ngọn cây bắt đầu đản sinh mầm lá, rất nhanh thôi sẽ hoàn toàn thành hình.

Thiên Vân mỉm cười vui vẻ, tầm mắt trở về thực tại.