Chương 142: Lục tìm kí ức Kiếm Vô Ngân

Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 142: Lục tìm kí ức Kiếm Vô Ngân

Chương 142: Lục tìm kí ức Kiếm Vô Ngân

Hiện tại, Tố Ngưng hai mắt nhắm chặt, nép vào ngực Thiên Vân ngủ say, cánh tay nàng ôm hắn thật chặt, hai má đỏ bừng, hai ngọn núi cao không ngừng phập phồng, hiển nhiên vẫn chưa thể từ trong cơn say tình tỉnh lại. Thiên Vân vớt đủ thứ tốt từ việc song tu, cũng không có bài xích gì nữa. Việc hắn đã làm, hắn không thể chối cãi, chỉ cần nàng đồng ý, hắn có thể cho nàng một cái danh phận. Nghịch tu hay Thuận tu cũng chẳng quan trọng, hai người chỉ là tu sĩ cấp thấp, tính không được cái gì chuyện tày đình. Sắp tới tu chân giới sẽ gặp đại kiếp, hắn tin các quốc gia sẽ đoàn kết, chuyện của cả hai sẽ không có vấn đề. Cho dù gặp phản đối, chỉ cần Thiên Vân đột phá Phân Chi cảnh, với kinh nghiệm trải qua cả tỷ lần đột phá thất bại, hắn có tự tin thẳng tiến Sinh Hoa trong vòng trăm năm. Chỉ cần hắn đạp vào Sinh Hoa, đừng nói tu sĩ cùng cấp, Tứ Tiết hay Hoá Thần hắn cũng dám giết, trong bàn cờ hắn vượt cấp giết người không phải ít.

Nghiêng đầu nhìn chăm chú Tố Ngưng một chút, Thiên Vân thần sắc khẽ động. Hắn giơ tay lẩm nhẩm tính toán, sắc mặt không khỏi ngẩn ngơ. Hắn tính được, bản thân vậy mà xuất hiện khí vận, tuy rằng không cao, thế nhưng không phải trống rỗng như trước. Lại nhìn về Tố Ngưng, hắn thấy được bản thân và nàng xuất hiện một sợi dây liên kết. Sợi dây này không lớn, màu đỏ như son, chính sợi dây này đã cung cấp cho hắn khí vận.

Thiên Vân hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, muốn hỏi Tố Ngưng một chút, có điều nàng đang ngủ say, hắn không muốn đánh thức nàng, đành phải buông tha. Tâm thần chìm vào thức hải, muốn lật mở kí ức Kiếm Vô Ngân nhìn một chút.

Kí ức Kiếm Vô Ngân không có gì nhiều, chủ yếu là chuyện xảy ra hơn hai năm trở lại. Kẻ đoạt xá Kiếm Vô Ngân là một tên quỷ nghèo, học hành kém cỏi, lại thích đua đòi, thường xuyên bị bạn gái đá đít. Sau khi cha mẹ chết, không biết bấu víu vào ai, cuối cùng nghĩ quẩn nhảy sông tự tử. Tâm nguyện cuối cuộc đời của y thế mà không phải tạ lỗi cha mẹ, mà là tìm một cái tốt lão bà. Đúng lúc hắn tưởng mình chết rồi, lại được hệ thống dung hợp, từ đó bắt đầu con đường nghịch tập.

Kể cũng lạ, Thiên Vân nhận ra, đa số túc chủ không bị bạn gái đá, cũng là bị người coi thường, cuối cùng hận đời bị xe tông, không thì cùng nhìn màn hình máy tính bị điện giật. Hắn chẳng thể nào hiểu nổi, đám khí vận chi tử loại này có cái gì tốt? Tiến hành dung hợp, để rồi mình có còn là mình nữa hay không? Kẻ thì trang bức tăng thực lực, kẻ thì chẳng khác con ngựa giống, nơi nào cũng muốn gieo hoạ.

Thiên Vân gặp rất nhiều kiểu khí vận chi tử, có nhiều kẻ khiến hắn kính nể, chẳng hạn như Kiếm Thánh, Cổ Hoặc Kim. Thế nhưng những kẻ giống Kiếm Vô Ngân hắn chỉ thấy một trận ác hàn, buồn nôn không thôi.

Lại nhìn vào kí ức hai năm Kiếm Vô Ngân tiến vào thế giới này. Thiên Vân phát hiện, kẻ này vậy mà đã lăn ga giường với năm nữ đệ tử. Trong đó đệ tử ngoại môn ba vị, đệ tử nội môn hai vị.

Thiên Vân xem tới những mảnh kí ức này, càng là không có lời gì để nói. Mấy vị nữ đệ tử này đúng là xinh đẹp cực kỳ, bình thường nếu có yêu cầu tìm đối tượng, đáng ra tiêu chuẩn phải rất cao mới đúng, đằng này sau khi gặp Kiếm Vô Ngân, trí thông minh lại giảm sâu tới mức không tưởng. Kiếm Vô Ngân chỉ dùng đôi câu vài lời, cùng lắm là đấu pháp đánh cược liền xong. Bị hắn lăn ga giường còn chưa tính, đáng giận hơn các nàng còn một mực yêu hắn, mặc kệ hắn có bao nhiêu nữ nhân cũng không quản.

Thiên Vân thật không có gì để nói nữa, lại tiếp tục xem chuyến hành trình tiến vào Dược Vương Động này. Chỉ thấy Kiếm Vô Ngân một đường thuận buồm xuôi gió, tuy gặp một ít trắc trở, có điều cũng rất nhẹ nhàng vượt qua. Càng khiến hắn không có gì để nói chính là, tên này vậy mà ngộ nhập một tòa động phủ, nghi rằng của chủ nhân nơi này, thậm chí thu được truyền thừa. Tuy chủ nhân nơi này đã chết quá lâu, so sánh với ông lão áo gai căn bản chỉ là tôm tép. Thế nhưng chỉ cần nhẹ nhõm liền đạt được truyền thừa, ai lại không muốn? Nếu cho Thiên Vân chọn, hắn thà đạt một ít truyền thừa chứ quyết không đạp vào bàn cờ.

Lại xem một chút, lúc này hắn mới hiểu được nguyên do vì sao hắn cùng Tố Ngưng lại không kiểm soát được mình.

Chuyện nói đi nói lại cũng do hệ thống mà ra. Cái hệ thống "Truy Mĩ" này không chỉ có tác dụng giúp túc chủ mạnh lên, giúp túc chủ truy mĩ nữ, nó còn giúp túc chủ nhìn thấy khí vận của một người, thâm chí loại khí vận người đó có là gì.

Hệ thống đã điều tra Tố Ngưng, biết nàng mang đại vận khí, nếu có thể đoạt nàng vào tay, không chỉ giúp Kiếm Vô Ngân đột phá Phong Thân, thậm chí giúp hắn tăng cao khí vận. Cũng bởi vì hệ thống đưa đề nghị, Kiếm Vô Ngân mới không từ thủ đoạn hòng lấy lòng Tố Ngưng.

Kiếm Vô Ngân có ý với Tố Ngưng, chỉ có điều nàng lại không vừa mắt hắn, luôn luôn tỏ ra đề phòng. Bởi vì cùng nhau trải qua vài lần sinh tử đại chiến, Tố Ngưng mới không quá đề phòng Kiếm Vô Ngân nữa. Thế nhưng nàng làm sao biết, kẻ này bởi vì muốn đoạt nàng vào tay, đã cất công tạo ra một màn kịch đây này.

Thiên Vân thấy rõ, Kiếm Vô Ngân đổi từ hệ thống thương thành một loại dược dịch có tên "Mê Tình Ngọc Lộ". Loại dược dịch này có tác dụng thôi tình, thúc đẩy bản năng sinh dục của tu sĩ, dược tính cực mạnh, đừng nói Phân Chi cảnh, ngay cả Phong Thân cảnh nếu hít phải mùi hương của nó cũng đừng mong giữ nổi mình.

Tên này nhân lúc Tố Ngưng đang phân chia dược thảo, liền đổ bình Mê Tình Ngọc Lộ xuống đất. Dược dịch này ngay cả Phong Thân cảnh tu sĩ cũng không giữ nổi mình, Tố Ngưng cho dù mạnh cũng không thể chống lại. Lúc đầu Tố Ngưng ngửi được mùi lạ, lại chỉ nghĩ rằng đây là mùi hương của một loại dược thảo nào đó, đến khi nàng bị mê đi vẫn không biết mình bị tính toán. Nếu không phải Thiên Vân đến kịp, chỉ sợ nàng đã bị Kiếm Vô Ngân làm hại. Lại nói, tên Kiếm Vô Ngân này còn mất công đổi một viên Quy Tâm đan, hòng khiến Tố Ngưng một lòng với hắn, sẽ không bởi vì hắn có nhiều nữ nhân mà nảy sinh chán ghét. Thiên Vân nhìn tới đây cũng chẳng biết phải nói cái gì, hắn chỉ có loại cảm giác muốn ói, vô liêm sỉ cũng không nên quá mức như vậy mới phải.

Hắn lắc đầu, rời khỏi kí ức của tên này, xem nữa cũng chỉ khiến hắn phiền chán.


Rời khỏi thức hải, Tố Ngưng xem ra cũng sắp tỉnh, chỉ thấy hơi thở của nàng đã bình ổn lại, sắc mặt cũng khôi phục lại bình thường. Đúng như Thiên Vân nghĩ, chỉ một lúc sau nàng liền mở cặp mắt to tròn ra, chằm chằm nhìn hắn.

Thiên Vân bị nàng nhìn một hồi, khuôn mặt không khỏi có chút nóng, vội ho nột cái, nói. "Nàng có mang quần áo dự phòng không?"

Tố Ngưng nhẹ gật đầu, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một bộ y phục, lại đánh lên người vài đạo thủy cầu, lúc này mới mặc quần áo vào.

Bộ quần áo này không hề loè loẹt, cũng không xẻ ngang xẻ dọc. Thiên Vân có cảm giác Tố Ngưng lúc này tựa một con thiên nga, trắng ngần, cao quý. Nhìn nàng ăn mặc thể này, Thiên Vân không khỏi thầm khen một câu "thật đẹp".

Thiên Vân cũng đánh lên người vài đạo thủy cầu, tẩy đi một thân mồ hôi, lấy ra một bộ màu lam y phục mặc vào. Khí chất của hắn vẫn như vậy, phiêu miểu như tiên, không ai bì được.

"Tố Ngưng ra mắt phu quân". Tố Ngưng lúc này mới bẽn lẽn đi tới, thi lễ nói.

Thiên Vân hơi ngẩn ra, có điều cũng không mở miệng phản đối, chuyện làm cũng đã làm, muốn tránh cũng không thể tránh. Hắn rất nhanh lấy lại bình tĩnh, mỉm cười nhìn nàng, nói. "Nàng có muốn ở lại Đại Việt hay không?"

"Muốn, có điều hiện tại chưa thể được. Ở Vụ Giao đảo thiếp còn rất nhiều việc chưa làm, đợi sau khi hoàn thành, thiếp lập tức đi tới Đại Việt tìm chàng, lúc đó mong chàng đừng ruồng bỏ thiếp là được". Tố Ngưng mỉm cười ngọt ngào, ôm lấy cánh tay Thiên Vân, vừa đi vừa nói.

Vụ Giao đảo mà Tố Ngưng nhắc tới, chính là nơi đặt đại bản doanh của Thiên Quỳnh Cung. Vụ Giao đảo cùng Thiên Quỳnh Cung trước kia vốn không thuộc về Đại Chu, có điều sau này bị tu sĩ Đại Chu bao vây thôn tính, chính vì lẽ đó Thiên Quỳnh Cung mới tranh được một suất tiến vào Dược Vương Động. Nghe đồn Vụ Giao Đảo cùng đại lục luôn xảy ra mâu thuẫn, vẫn nuôi ý định tách khỏi Đại Chu, trở thành một quốc gia độc lập.

Trong một quyển cổ tịch tên Lĩnh Nam Tổng Lược có ghi, Vụ Giao Đảo vốn là một phần của Đại Việt, thậm chí nơi này còn thờ tự Long Quân đây. Có điều năm đó bởi vì Long Quân mất tích, Đại Việt rơi vào thế yếu, bị các nước xâu xé. Sau này bởi vì Đại Chu nằm cạnh, mới tiến hành xác nhập vào Đại Chu, Thiên Vân không biết là thật là giả, có điều qua quan sát, quả thực người của Thiên Quỳnh Cung cùng Đại Việt rất giống.

Thiên Vân tuy rất muốn giữ nàng ở lại bên mình, chỉ là hắn hiểu, tu sĩ không giống phàm nhân, ngoài đạo lữ vẫn cần phải tu luyện. Song tu cho dù tốt, có điều chỉ là nhất thời, con đường phía sau sẽ càng phải cố gắng. Hắn gật đầu nói. "An tâm, ta không phải loại người đó, chỉ cần ta không chết, vậy nơi ta ở chính là nhà của nàng"

Tố Ngưng nghe vậy, hai gò má một trận ửng đỏ, trong lòng không khỏi dâng lên cản xúc ngọt ngào.

Đừng tưởng rằng nàng ăn mặc hở hang mà lầm, thực ra vừa rồi cũng là lần đầu tiên của nàng. Chỉ là Thiên Quỳnh Cung có một môn công pháp gọi "Bách Mị Trường Sinh Công". Công pháp này là trấn phái công pháp của Thiên Quỳnh Cung, chỉ truyền cho thánh nữ các đời. Đây là một loại mị thuật, cũng là một loại đỉnh cấp công pháp. Một khi luyện thành, tự thân sẽ mang mị lực, tu vi càng cao, mị lực sẽ càng cường đại. Hơn nữa, công pháp này còn tăng cao tỉ lệ thành công khi đột phá cảnh giới, có điều muốn thấy được hiệu quả này, người luyện phải tiến hành song tu. Qua song tu sẽ giúp cả hai cùng tiến bộ. Hiện tại "tinh, khí thần" của nàng đang tiến hành dung hợp, cảnh giới Kim Đan đã không còn xa nữa.

"Nàng hiện tại cách Kim Đan còn bao xa?" Hai người rất nhanh đã rời khỏi vườn thuốc, Thiên Vân thấy Tố Ngưng khí tức tăng mạnh, lúc này mới hỏi.

"Đã không xa, chỉ cần thiếp bế quan nửa tháng liền đột phá". Tố Ngưng cười khẽ, cũng không giấu giếm.

Thiên Vân cũng không vì nàng tu vi tăng cao mà cảm thấy mình kém cỏi, hắn mong chờ nàng đột phá còn không kịp đây. Dù sao hai người hiện tại xem như đạo lữ, hắn không có gì phải sầu. Bản thân hắn cũng sắp đột phá, chỉ cần bước vào Phân Chi, hắn có tự tin trăm năm liền nhập Sinh Hoa cảnh, tới lúc đó ai hơn ai còn chưa biết.