Chương 145: Buông bỏ hiềm khích

Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 145: Buông bỏ hiềm khích

Chương 145: Buông bỏ hiềm khích

"Lại có chuyện này? Người kia đáng tin sao? Hắn còn nói gì nữa không?" Thiên Quỳnh Cung trưởng lão nhíu mày, có chút nghi ngờ.

"Người này có thể dùng một đao chém giết sáu vị ma tu, hơn nữa khí thế một đạo này vô cùng cường đại, thậm chí xé rách không gian một đạo hắc động. Người này có nói, sương mù màu trắng xuất hiện, chính là ngày tai kiếp tiến đến". Vĩnh An lần nữa trả lời, còn quay sang đồng bạn bên cạnh, ý bảo bọn họ xác nhận lời nói của mình.

"Vĩnh An sư tỷ nói không sai, sự thể chính là như vậy". Mấy người khác cũng đi ra, gật đầu xem như xác nhận.

Hơn hai mươi vị trưởng lão lúc này mới truyền âm qua lại, cùng nhau thảo luận một chút.

Trưởng lão Thanh Vân đạo trực tiếp dùng tiền đồng tính toán, rất nhanh ông ta liền giật mình, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, kinh hãi nói. "Kiếp nạn là thật, các vị đạo hữu, mau trở về quốc gia, thông báo với các vị trưởng môn cùng lão tổ". Nói xong ông ta liền tế ra một thanh phi kiếm, kéo theo Lý Uyển Thanh rời đi, tốc độ cực nhanh.

Những vị trưởng lão khác nghe lời này, vẻ mặt hoảng sợ không thôi. Thanh Vân đạo vốn nổi tiếng với thuật chiêm tinh, ngay cả họ cũng nói là thật, vậy nhất quyết không thể sai được.

Hai mươi vị trưởng lão bắt đầu lục tục trở về, Mạnh Huyền trưởng lão cũng vươn tay một chộp, Thiên Vân lập tức bị chộp tới. Mạnh Huyền trưởng lão nói một câu "bám chắc" liền phi lên trời, tế ra con cự điểu, phá không rời đi.

Thiên Vân cùng Tố Ngưng đã trao đổi rất nhiều, cũng không cần phải nói cái gì lời từ biệt, lúc này chia tay cũng không phải vĩnh viễn, hắn tin cả hai sẽ rất nhanh gặp lại.

Cứ như vậy, Bạch Long Đảo thoáng chốc người đã đi hết.

Tại một mỏm núi xa xa, hai tu sĩ ma môn đang ngồi khoanh chân, sau khi thấy tu sĩ năm nước đã đi hết, lúc này gã thanh niên mới mở mắt.

Hắn ngưng thân quan sát bầu trời một chút, lúc này ngón tay liền vung về phía trước. Lập tức một đạo lỗ hổng đen kịt hiện ra, nhìn sâu vào trong còn có thể thấy một vách ngăn màu lục. Thấy vách ngăn xuất hiên, y liên xuất ra một thanh chiến kích, vận lực đâm vào. Vách ngăn tức tốc bị đâm thủng, hắn lập tức vươn tay, xé mở ra một cái thông đạo.

Thông đạo vừa mở, lục tục có ma môn tu sĩ từ bên trong chui ra, có điều số lượng rất ít, tổng cộng có năm người.

Lão già áo đen thấy chỉ có năm người trở về, mí mắt không khỏi giật giật, hoảng sợ hỏi. "Rốt cục xảy ra chuyện gì? Tại sao lại chỉ có năm người trở về?"

Một gã ma môn tu sĩ nghe vậy, vội vã chắp tay nói. "Thưa lão tổ, thưa trưởng lão, Dược Vương Động phát sinh dị biến. Đám yêu thú, quỷ vật không biết vì lý do gì, đột nhiên thực lực tăng mạnh, thâm chí xuất hiện tam phẩm trung kỳ thực lực. Chúng ta phần lớn chết ở trong tay chúng, rất ít người chết trên tay tu sĩ chính đạo"

Vị tu sĩ được cung kính gọi là lão tổ nghe vậy thì nhíu mày, hắn bấm đốt tính toán một chút, lại không tìm được đầu mối gì, cuối cùng chỉ đành gật đầu. Hắn đã nói nếu đám người không thể giết sạch tu sĩ chính phái, trở lại liền đi chết. Có điều gặp yêu thú tam phẩm trung kỳ, cho dù bọn họ thần thông quảng đại, cũng là vô dụng, trở về được đã là may mắn.

Năm vị tu sĩ thấy lão tổ không có ý trách phạt, lúc này mới thở ra một hơi, lại có người tiến lên kính cẩn nói. "Bẩm lão tổ, lúc ta tiến hành chém giết tu sĩ chính đạo, có nghe bọn họ nhắc tới một việc, chỉ là..."

Tu sĩ được gọi là lão tổ lông mày hơi nhíu, lạnh lùng quát. "Có gì thì mau nói"

"Bẩm lão tổ, bọn họ nói tu chân giới sắp gặp đại kiếm nạn. Hình như kiếp nạn có liên quan tới một loại sương mù màu trắng, đệ tử tiềm hành ở quá xa, cũng chỉ nghe được có thế". Gã tu sĩ nọ bị dọa cho phát sợ, lập tức chi tiết kể lại.

"Sương mù màu trắng? Được rồi, trở về đi, ta cần đi tìm hiểu chuyện này một chút". Tu sĩ trẻ tuổi nói xong, thân ảnh chớp mắt liền biến mất, tựa như thuấn di, nhanh không thể tưởng tượng.

Ông lão áo đen cùng năm vị tu sĩ trẻ tuổi thầm lau mô hôi lạnh, lập tức rồng rắn kéo nhau trở về địa bàn của mình.

Hành trình tiến vào Dược Vương Động lần này, các môn các phái tử thương thảm trọng. May mắn thì một, hai người trở lại, không may chính là toàn quân bị diệt. Có điều Mạnh Huyền trưởng lão thấy Thiên Vân trở lại, biểu tình xem ra không được vui cho lắm.

Thiên Vân hiểu suy nghĩ của ông, nếu để so sánh, hiển nhiên ông ta mong đợi Trương Hạo Nhiên, hoặc Kiếm Vô Ngân trở về vẫn hơn. Một kẻ tiền đồ mờ mịt như Thiên Vân, có thể đổi một trong hai người Kiếm Vô Ngân, Trương Hạo Nhiên liền không có gì tốt hơn.

Thiên Vân tập mãi thành quen, không thèm để ý, hai người cứ như thế một đường bay về Lạc Diệp Tiên Tông, không ai nói với ai câu nào.

Nửa tháng bôn ba, cuối cùng hai người cũng đã về tới Phú Lương Sơn mạch. Một lần nữa trở về, Thiên Vân vậy mà chẳng có cảm giác gì hết, còn không vui vẻ bằng khi bị truyền tống từ bí cảnh ra ngoài.

Hắn nhiều lần tự nhủ, việc tông môn đối xử lạnh nhạt với mình, chỉ là do tư chất mình kém cỏi, gia nhập bất kỳ một môn phái nào, cũng sẽ chịu chung số phận. Có điều con người một khi đã bị tổn thương, cho dù vết thương sớm muộn cũng sẽ lành, nhưng từ đó về sau họ sẽ trốn tránh, họ sẽ tìm cách để mình không bị thương tổn lần thứ hai. Người tu tiên cũng là người, thương tổn đã gánh chịu, tất nhiên sẽ tìm cách tránh né, sẽ không đi vào vết xe đổ lần thứ hai.

Thiên Vân còn tiếp tục ở lại, chỉ vì nơi này có muội muội, có sư phụ hắn, cũng có một vài người bạn. Người sống một đời, đôi khi chỉ cần một chút ít thân tình, đã đủ để người ta vượt qua sóng gió. Cho dù Lạc Diệp Tiên Tông không coi hắn ra gì, miễn sao những người hắn thương yêu không đối xử với hắn như vậy liền tốt, hắn có thể bỏ mặc tất cả, tiếp tục vì tông môn phục vụ.

Cuộc sống chính là như vậy, không phải ai cũng yêu thương ngươi, không phải ai cũng quan tâm ngươi, chỉ khi nào ngươi có thể mang tới điều tốt đẹp cho họ, ngươi mới có được sự tôn trọng. Lòng người vốn không được hoàn hảo, ai cũng có cho mình tư lợi, nếu tất cả đều hoàn mĩ, vậy đã không xảy ra tranh đấu, đã không dẫn tới thù hằn.

Thiên Vân đã chịu đủ loại dày vò trong bàn cờ, hắn hiểu hơn ai hết lòng người ích kỷ như thế nào. Nếu còn vì một chút khó chịu nhỏ bé, quay lưng với tông môn, quay lưng với dân tộc, vậy hắn sẽ mãi không thể tiến thêm một bước.

Hít sâu một hơi, lần nữa nhìn về Phú Lương Sơn, tâm tình tiêu cực lập tức tan đi. Hắn hiện tại đã có thể thẳng tiến không lùi, cái gọi là tư chất, cũng chỉ là thứ dành cho kẻ yếu bấu víu mà thôi.

Mạnh Huyền trưởng lão thấy khí độ của hắn đột nhiên thay đổi, không khỏi hiếu kì hỏi. "Ta còn tưởng ngươi sẽ khó chịu khi trở lại tông môn đây? Có điều hiện tại xem ra, là ta nghĩ nhiều rồi"

"Bất mãn hay không đã không quan trọng, đối với đệ tử chỉ cần được sống trên mảnh đất này, nơi đâu cũng có thể. Trải qua nhiều sóng gió như vậy, nếu đệ tử vẫn còn giống một đứa trẻ, chỉ biết trách mình trách người, vậy ta bị người coi thường, không oan chút nào". Thiên Vân mỉm cười trả lời.

Mạnh Huyền trưởng lão mí mắt hơi nhảy, nhìn kĩ Thiên Vân một chút. Ông ta chỉ mỉm cười, cũng không nói thêm cái gì. Hai người lập tức bay vào sơn môn, thẳng hướng Nghị Sự Điện mà đi. Trên đường trở về, Mạnh Huyền trưởng lão đã sớm phát truyền âm, vào tới đại điện, các vị mạch chủ, tông chủ cùng cao tầng trưởng lão đã có mặt đông đủ.