Chương 131: Đại kiếp nạn

Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 131: Đại kiếp nạn

Chương 131: Đại kiếp nạn

Lại xuất hiện vòng lặp, lại xuất hiện giết chóc, có điều hiện tại giết chóc diễn ra quá nhanh, căn bản chỉ nghiêng về một người, người đó chính là Thiên Vân. Bản thân hắn lúc này đã không còn cảm xúc nóng giận, không còn điên cuồng, có chăng chỉ là sự bi ai và thở dài. Hắn cùng những người đang có mặt trên bàn cờ này, thật ra rất giống nhau, chỉ là mấy con kiến hôi, mặc người điều khiển, mặc người đùa bỡn. Thiên Vân muốn biến mạnh, chỉ vì tìm kiếm cho mình cơ hôi thoát khỏi nơi này, hắn đã có manh mối, hắn muốn thử.

Một lần rồi một lần, Thiên Vân không còn thi triển Hạ Thi Phệ Linh Kinh nữa, hắn muốn dành cho những người đang có mặt tại đây một sự tôn trọng. Chẳng qua cảnh giới cơ bản của hắn đã rất cao, cho dù không thi triển Hạ Thi Phệ Linh Kinh, hắn vẫn vô địch, vẫn nghiền ép.

Chiến thắng, lại chiến thắng, quy luật vận hành sẽ chẳng bao giờ ngừng. Đầu óc Thiên Vân hiện tại đã hoàn toàn thanh tỉnh, hắn nhớ lại tất cả mọi việc, chỉ một ít trí nhớ bị người tẩy xóa, hắn không có cách nhớ lại.

Thiên Vân đã hiểu vì sao nơi này tồn tại, cũng hiểu vì sao hắn cũng như những người ở đây lại có mặt tại nơi này.

Theo tu vi ngày một cao, hắn nhìn thấy bậc thang trên cùng xuất hiện một bọc kén. Trong bọc kén này là vô số thân xác, nhiều lắm, nhiều lắm, đếm không hết, trong đó hắn nhận ra khí tức của mình, hiển nhiên thân thể của hắn cũng ở trong đó.

Vô số lần luân hồi, Thiên Vân thấy được một ít người mới, những người này đến từ khắp nơi. Hắn cũng thử học Bạch Tiêu, tiến tới hỏi thăm bọn họ. Hắn phát hiện có ít người sử dụng ngôn ngữ khác với nơi hắn sống, cũng xuất hiện ít người ngôn ngữ nói chuyện giống mình. Có thể suy ra, Nhất Tuyến Thiên này căn bản không phải chỉ xuất hiện tại một giới, mà là rất nhiều thế giới. Người được đưa tới bàn cờ, sẽ giống như hắn, hồn lìa khỏi xác, nhập vào một quân cờ, từ nay mãi mãi chịu sự dày vò không ngừng nghỉ.

Ngày hôm đó, vẫn giống như biết bao ngày khác, Thiên Vân lặng lẽ ngồi xếp bằng, tu luyện và chờ đợi trận chiến tiếp theo.

Đúng lúc này, bên cạnh hắn có một đạo truyền tống môn mở ra, mí mắt hắn hơi nhảy, quay qua nhìn lại. Người vừa được truyền tống tới nơi này, là một cô gái. Nàng này niên kỉ khoảng hơn 20, xinh đẹp động lòng người, chấm trên thang điểm 10, nàng ít nhất cũng có 8 điểm, nàng tu vi rất cao, đã là Phong Thân cảnh sơ kỳ. Đây là lần đầu tiên, Thiên Vân gặp người có tu vi cơ sở cao như vậy.

"Cô nương, ngươi là lần đâu tiên tới nơi này sao?" Thiên Vân vẻ mặt ôn hòa, mỉm cười vươn tay, muốn đỡ cô nàng lên.

Nữ tu sĩ vẻ mặt mờ mịt, nghe Thiên Vân hỏi, lúc này mới quay đầu, nhìn tới. Miệng nàng há ra, muốn nói cái gì lại không thốt ra được, hai má bắt đầu phiếm hồng.

Thiên Vân đã trải qua vô số luân hồi, hắn đã không phải kẻ ngu ngốc nữa, hắn hiểu một điều, với giá trị khuôn mặt của mình, không dám nói ai gặp cũng yêu, thế nhưng 10 người cũng có 8 người không thể kìm lòng.

Hắn ho nhẹ một cái, mỉm cười hỏi lại. "Cô nương, ngươi là lần đâu tiên tới nơi này sao?"

Nữ tu sĩ lúc này mới hoàn hồn, hai má ửng hồng, lí nhí đáp. "Đúng vậy, đạo huynh cho hỏi, nơi này là nơi nào?"

"Luân hồi chi cảnh". Thiên Vân không có giống Bạch Tiêu nói cái gì Vạn Bảo phường thị, đó đơn giản chỉ là che mắt mà thôi.

Nữ tu sĩ nghi hoặc, không hiểu ý Thiên Vân nói là như thế nào.

"Ở nơi này, ngươi sẽ phải trải qua vô số trận chiến, đừng nên tới Vạn Bảo lâu, cũng đừng ăn bất kỳ đan dược gì, hãy nhớ kĩ mình là ai". Thiên Vân không có giải thích, chỉ đưa ra lời khuyên. Lời khuyên này hắn đã nói rất nhiều lần, có người nghe theo, cũng có người không, kết cục của những người không nghe chính là đánh mất bản thân, từ nay vĩnh viễn trầm luân.

Nữ tu sĩ cỏ vẻ là người ít nói, nghe Thiên Vân khuyên nhủ cũng chỉ gật đầu, không hề mở miệng đáp lời.

"Tại hạ Thiên Vân, không biết cô nương tôn tính? Từ đâu tới? Vì sao lại bước vào Nhất Tuyến Thiên?" Thiên Vân lại hỏi.

"Tiểu nữ Lý Mộ Mai, ta tới từ Thiên Hằng giới, nước Vạn Xuân". Nữ tu trả lời.

Thiên Vân đã đón tiếp rất nhiều người, có điều chưa từng nghe qua cái tên Thiên Hằng giới, cũng chưa từng nghe qua nước Vạn Xuân.

"Cô nương cùng ta đều nói chung một thứ tiếng, xem ra gốc gác cũng không sai, không biết cô nương đã từng nghe qua một quốc gia có tên Đại Việt?" Thiên Vân nhíu nhíu lông mày, mở miệng hỏi.

"Đại Việt? Thiên Trì đại lục? Đạo huynh là người Đại Việt hay sao?" Lý Mộ Mai mắt mở to, khó tin hỏi.

Thiên Vân trong lòng có chút máy động, gật đầu đáp. "Đúng"

"Đạo huynh nói đùa, Đại Việt đã bị xóa sổ cách đây 5 vạn năm lâu, tại sao lại có người còn sống được kia chứ?" Lý Mộ Mai một bộ không tin, lắc lắc cái đầu.

"5 vạn năm?" Thiên Vân giật mình, lại nhớ tới Bạch Tiêu, trái tim hắn không khỏi một trận đập nhanh. Hắn đã từng điều tra một ít người, bọn họ đến từ đủ các nơi. Có người nói mình tới từ Thiên Nguyên đại lục, người nói đến từ Thất Phong, người lại nói đến từ Minh Nhật đại giới, rất ít người có xuất phát điểm giống hắn. Có gặp cũng là những quốc gia khác, nói chuyện với nhau rất khó khăn, nếu không vì tu vi nghiền ép, có lẽ bọn họ cũng chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái. Chẳng qua những người này sống cách hắn cùng lắm một, hai trăm năm mà thôi, vì lý do gì Lý Mộ Mai lại sống cách hắn cả 5 vạn năm đây?

"Cô nương cho hỏi, vì lí do gì Đại Việt lại bị xóa sổ? Ta ở nơi này đã quá lâu, thật sự không biết thế giới bên ngoài xảy ra chuyện gì". Thiên Vân lo lăng hỏi.

Lý Thiến Mai thấy Thiên Vân một bộ sốt ruột, không giống nói dối, lúc này mới đáp. "Đừng nói Đại Việt, toàn bộ thế giới vào 5 vạn năm trước đều đã bị hủy diệt, đó là một trận đại kiếp nạn"

"Đại kiếp nạn? Cô nương có thể nói rõ hơn sao?" Thiên Vân giật mình hỏi.

"Trong sử sách có ghi, năm vạn năm trước thế giới bị một màn sương trắng bao phủ. Từ trong màn sương xuất hiện vô số thân ảnh, đám người này toàn thân hắc y, hai mắt đỏ ngầu, thân thể mạnh kinh khủng. Những kẻ này thực lực tuyệt cường, bất kỳ sinh vật nào gặp phải đều bị tươi sống giết chết. Tu chân giới lúc đó phải hợp sức lại vây giết, có điều bất kể là Thuận tu, Nghịch tu hay Ma tu, đều không phải là đối thủ của bọn họ. Tu chân giới cùng đám người áo đen đại chiến 3 vạn năm, cuối cùng được một vị đại năng đi qua, dùng một kiện pháp bảo cứu đi những người còn sống. Vị đại năng đó đưa những người còn sống tới một thế giới mới, cũng chính là Thiên Hằng giới. Về phần nơi ở cũ, hiện tại không còn tin tức truyền lại". Cô gái ánh mắt mông lung, chậm rãi kể lại.

Thiên Vân hít một hơi thật sâu, trong đầu nhớ tới người thần bí từng gặp trong Nhất Tuyến Thiên, lại nghĩ tới sương mù màu trắng bao vây bàn cờ, tâm tình hắn không khỏi kinh hoảng.

Đám người ở đây mạnh như thế nào Thiên Vân là người biết rõ, nếu quả thực đám người này mất đi lí trí, nhập vào tu tiên giới, chỉ sợ tất cả sẽ không sống được. Thiên Vân thở dốc một hơi, trong đầu một mảnh hỗn loạn, nhìn về phía Lý Mộ Mai, nói. "Cô nương, nhớ lấy lời ta, không được đánh mất bản thân, nếu ngươi đánh mất, chỉ sợ ngươi sẽ biến thành một kẻ trong vô số những người áo đen kia, quay lại đồ sát cả tu chân giới"

Lý Mộ Mai tuy vẫn còn nghi hoặc, có điều cũng không phản bác, gật đầu đáp. "Được! Đạo huynh an tâm, ta sẽ ghi nhớ"

Thiên Vân gật đầu, đang muốn nói cái gì, bất chợt sương mù trắng dâng lên, tiếng trống trận thùng thùng vang vọng. Hắn quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Lý Mộ Mai ánh mắt bắt đầu đờ đẫn, sóng mắt giãy giụa không thôi.
"Nhớ không được quên chính mình"
Thiên Vân chỉ kịp nhắc nhở một câu, vội vã phi người lên không trung, bắt đầu lao vào trận chiến.

Lần này Thiên Vân muốn kết thúc thật nhanh, Hạ Thi Phệ Linh Kinh thi triến tới mức tối đa, chỉ chưa đầy mười hô hấp, toàn bộ đã quy về tịch diệt. Tu vi cao nhất hắn đạt được vẫn là một vầng mặt trời, nhưng mặt trời có tới bốn vầng hào quang, tương ứng với trung kỳ cảnh giới. Hắn vội vã phi thân lên cao, gắng sức bắt lấy một chút manh mối.

Ở một khuất nơi chứa bọc kén lớn, hắn thấy được một vài cái kén biến thành màu đen, tử khí lan tràn, từ trong những chiếc kén đó, bước ra một vài đạo thân ảnh, thân ảnh bị sương mù trắng bao phủ, lập tức tan biến.

"Thì ra là thế, thì ra là thế". Thiên Vân hoảng sợ bật thốt. Sau khi bật thốt ra, hắn bị một bàn tay quét qua, trực tiếp yên diệt.

Một lần, hai lần, ba lần, đếm không hết bao nhiêu lần luân hồi đã trôi qua.

Thiên Vân một lần nữa học tập, ngộ tính của hắn đã vượt xa cảnh giới hiện tại, bởi vậy hắn có thể dùng nó tham ngộ thuật pháp. Lúc này đây một cái phất tay của hắn, đủ để quét đi một phần tư số người có mặt trên bàn cờ, một cú vung đao đủ để quấy nát phong vân, thực lực của hắn đã không thể dùng cảnh giới để hình dung.

Thời gian cứ như thế trôi qua, Thiên Vân bỏ mặc tất cả lại, chỉ muốn chuyên tâm đột phá, muốn tìm hiểu khi tu vi cơ bản của mình là Tứ Tiết, cảnh giới cao nhất sẽ là cái gì.