Chương 130: Luân hồi ngàn tỉ, ai giữ được mình...

Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 130: Luân hồi ngàn tỉ, ai giữ được mình...

Chương 130: Luân hồi ngàn tỉ, ai giữ được mình...

Vòng lặp lại một lần nữa làm mới.

Trên phiến bình đài trắng xoá, bắt đầu xuất hiện từng cái thân ảnh, nhiều lắm, đếm không hết được.

Thiên Vân cũng một lần nữa tái sinh, vừa mờ mắt hắn đã thốt ra. "Ta là Thiên Vân"

Ánh mắt của hắn cùng đám người có mặt ở đây không giống nhau, linh tính hơn rất nhiều. Có điều hắn chỉ lờ mờ nhớ rõ một số chuyện, phần lớn đều là vụn vặt. Thế nhưng chỉ một chút vụn vặn đã đủ tạo ra sự khác biệt.

Thiên Vân bắt đầu lê bước chân, hắn muốn tới một nơi, nơi đây gọi là Vạn Bảo lâu. Đầu óc của hắn luôn thôi thúc hắn tìm tới nơi đó, có lẽ nơi này ẩn giấu đáp án hắn muốn tìm.

Thiên Vân cứ như vậy bước đi không ngừng nghỉ, nơi này quá rộng lớn, để tìm thấy nơi này cũng thực vất vả, cuối cùng đến một ngày hắn cũng nhìn thấy Vạn Bảo lâu.

Trước mắt Thiên Vân là một toà lầu có 9 tầng cao, sơn son thiếp vàng, hắn không chút ngần ngại, bước đi vào.

"Vô Ngân công tử, rất lâu rồi ngươi chưa từng đến đây nha, lần này tới là muốn mua vật gì sao?" Một nữ tiếp đãi có đôi mắt cá chết, vừa thấy Thiên Vân bước vào liền mỉm cười chào.

"Vô Ngân?" Thiên Vân đôi mắt khẽ híp, cũng không làm ra phản ứng, gật đầu nói.
"Ta muốn mua đan dược tăng cao tu vi, còn nữa ta muốn mua một ít Tĩnh Tâm đan, không biết nơi này có bán hay không?"

Thiên Vân từ khi bước vào nơi này, hắn đã nhớ ra một số việc, phần lớn là chuyện lúc hắn tới nơi này lần đầu tiên.

"Đan dược tăng cao tu vi có rất nhiều, chỉ là Tĩnh Tâm đan lại không có, nếu công từ muốn đan dược giúp cảm ngộ thuật pháp, sao không thử dùng "Vạn Pháp đan"? Đan này hiệu quả vô cùng tốt, tu sĩ tu vi gì cũng có thể dùng". Cô gái mỉm cười giới thiệu.

Thiên Vân không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ gật đầu nói. Vậy cho ta xem một chút, còn nữa, không biết điểm tích lũy của ta hiện tại là bao nhiêu?

"Công tử chờ một chút". Cô gái vươn tay phất nhẹ, chỉ thấy trước mắt xuất hiện một mặt gương. Trên mặt gương hiện ra hàng loạt con số, số lượng vô cùng khủng bố. Cô gái khoé miệng giật giật, sau cùng mới nói.
"Công tử điểm tích lũy quá nhiều, ngươi cứ thoải mái chọn những thứ mình cần là được"

Thiên Vân tuy không nhớ rõ mình đã giết bao nhiêu người, nhưng hắn đoán, có lẽ rất nhiều, nhiều tới mức không thể tưởng tượng. Hắn chỉ gật đầu, bắt đầu chọn lựa thứ mình cần.

Hắn mua xuống tất cả những thứ được coi là hữu ích, đan dược, pháp bảo, công pháp...

Làm hắn bất ngờ chính là, mỗi một đồ vật bị hối đoái đi, chỉ vài giây sau đã được bổ đầy. Thiên Vân nhìn rõ, đó là một đoàn sương trắng, sương trắng chỉ chớp mắt liền biến thành hình dạng đồ vật từng được bày bán.

Nội tâm Thiên Vân không khỏi máy động, đầu óc mỗi lúc một thanh minh, có điều đôi con ngươi vẫn luôn duy trì vẻ đờ đẫn, không cảm xúc.

Hai người đi một lần từ lầu một lên lầu chín, Thiên Vân thoả sức chọn lựa, đến khi con số trên tấm gương kia chỉ còn 200 hắn mới dừng lại.

Giống như lần trước, cô gái tiếp đãi lại đưa Thiên Vân ra tận cửa, chào hắn một tiếng, lúc này mới quay trở về trong đại lâu.

"Vô Ngân? Cái tên này sao nghe rất quen". Thiên Vân vừa đi vừa lẩm bẩm.

Hắn đi tới một góc vắng, lấy từ trong nhẫn trữ vật vừa mới mua ra một viên đan dược. Đan này có tên Sinh Chi Tán Diệp. Loại đan này trong tu chân giới cũng có, chỉ là giá cả cực kì đắt đỏ, tài liệu luyện chế phần lớn đều là 2, 300 năm dược tính, thời gian sinh trưởng cực lâu, hơn nữa tỉ lệ thành đan cũng thấp đến đáng thương. Bình thường một viên Sinh Chi Tán Diệp, giá trị thấp nhất cũng có 50 vạn trung phẩm linh thạch.

Thiên Vân nhìn viên đan dược trước mắt, khoé miệng không khỏi cười lạnh, nhàn nhạt nói. "Ăn cái này, không sớm thì muộn cũng giống đám người kia, mất hết ý thức, ta đã đánh mất bản thân một lần, làm sao còn mắc phải cái bẫy này"

Hắn thi triển Hạ Thi Phệ Linh Kinh, trực tiếp hấp thu linh tính ẩn chứa bên trong. Viên đan dược chớp mắt đã tan biến, ngay cả phấn vụn cũng không có.

Tuy không thể đột nhiên tăng mạnh, có điều pháp lực đã bắt đầu tích lũy.

Hắn dùng mười ngày thời gian luyện hoá hấp thu, cuối cùng cũng bước vào Phân Chi cảnh tầng hai.

Một ngày này sương trắng lần nữa bao phủ, Thiên Vân tức khắc ngẩng đầu, vừa đi vừa nói. "Ta là Thiên Vân"

Hắn lao ra ngoài, hướng lên trời mà bay, tiếng trống tiếng chiêng vừa vang lên, Thiên Vân trực tiếp vươn tay chộp xuống. Hạ Thi Phệ Linh Kinh điên cuồng hấp thu, chẳng cần biết người phía dưới có tu vi gì, hắn căn bản không thèm để ý.

Ở nơi này, Thiên Vân phát hiện ra một chỗ tốt. Mặc kệ hắn có hấp thu nhiều như thế nào, có tàn sát ra làm sao, thân thể hắn sẽ không hoá bướm, tựa như nơi này chỉ là ảo giác.

Hắn càng giết nhiều người, trí nhớ của hắn phục hồi càng nhanh, có lẽ bởi vì hắn thức tỉnh quá sớm, căn bản không tìm thấy đối thủ xứng tầm, hắn cứ thế tàn sát, ánh mắt bắt đầu biến thành huyết sắc.

Phân Chi cảnh ba tầng... Phân Chi cảnh trung kỳ...

Cảnh giới của hắn điên cuồng tăng lên, trận chiến lần này diễn ra quá nhanh, thời gian diễn ra không bao lâu, tổng số tu sĩ có mặt đã bị Thiên Vân giết đi bảy thành, một đường nghiền ép.

Đến thời điểm cuối cùng, Thiên Vân đã có tu vi Tứ Tiết tầng hai, một mình hắn đứng ngạo nghễ. Hắn một lần nữa giương mắt nhìn trời, lại một lần nữa đồng tử co rút, sau đó hắn chết. Trước khi chết hắn thì thào. "Ta cần mạnh hơn nữa"

Cứ như vậy, vô biên vô hạn tuần hoàn, loại thống khổ này khiến người ta chết lặng, buông xuôi tất cả. Những người có mặt tại đây chính là như vậy, chỉ rất ít người còn bảo trì một tia giãy giụa, một tia không cam lòng, trong số đó có cả Thiên Vân.

Mỗi một lần chết đi hắn sẽ tự nhủ mình nhớ một câu, có lúc hắn nhớ được, có lúc lại không. Nhưng những thứ cơ bản hắn sẽ không quên, đó là nhớ tên của mình, nhớ công pháp bản thân, nhớ luyện hoá đan dược.

Có một lần hắn bởi vì nhớ chuyện này mà quên chuyện kia, hắn đã ăn vào năm viên Vạn Pháp đan. Đan dược này đã giúp hắn ngộ ra một chiêu đao thuật, có điều cũng vì nó mà khiến bao nhiêu công sức ghi nhớ của hắn đổ xuống sông xuống biển. Thật may hắn còn nhớ rõ, mình là Thiên Vân.

Vô biên vô hạn luân hồi, đã không thể nhớ nổi ngày tháng. Thiên Vân bởi vì quên mất Hạ Thi Phệ Linh Kinh, chỉ có thể sử dụng đao thuật mới cảm ngộ mà chiến đấu.

Không thể nghiền ép như trước, hắn chỉ có thể gắng sức mà chiến, ánh mắt cũng đã nhòe dần, muốn chuyển thành mờ đục.

"Ta là Thiên Vân, nơi này chỉ là ảo mộng, ta phải chém nó". Thiên Vân cùng đám tu sĩ lại một lần nữa chậm bước tiến lên, miệng hắn luôn lẩm bẩm lầu bầu. Cho dù đã chết cả trăn tỉ lần, hắn vẫn luôn lẩm bẩm, nó đã trở thành quán tính, đã trở thành chấp niệm.

Thùng... Thùng... Thùng...

Bang... Bang...

Tiếng trống, tiếng chiêng một lần nữa ngân vang.

Thiên Vân đang mờ mịt bước đi, đột nhiên giật mình, ánh mắt lộ rõ sự hung tàn, tay phải vung ra.

Chỉ thấy hai đầu ngón tay hắn bắn ra cường quang, một dải đao mang xé rách cả không khí ầm ầm lao ra.

Có điều đao mang nhìn thì khủng bố, thế nhưng một chút sát thương cũng không thấy. Đám người đi phía trước chẳng thèm ngó tới, vẫn nhịp bước tiến lên. Cũng đã có người thức tỉnh, bắt đầu thể hiện sư hung tàn, pháp thuật bắt đầu lan ra.

Đao thuật này chính là do Thiên Vân ngộ ra, có điều nó chưa hoàn thiện, cũng bời vì chưa hoàn thiện mới xảy ra tình huống dở khóc dở cười này.

Đột nhiên phía sau có người lao tới, đây là một ông già, mặt mũi nhăn nheo, gầy gò ốm yếu, sức lực chẳng được bao nhiêu. Ông lão giơ hai bàn tay gầy chơ xương bóp lấy cổ Thiên Vân, lực bóp không đủ để gãi ngứa.

Thiên Vân hai mắt biến đỏ, tiện tay chộp vào đầu ông lão. Chỉ thấy thân hình ông lão bỗng dưng khô quắt, chớp mắt đã biến thành thi hài.

Thiên Vân cảm nhận được trong cơ thể có thứ gì vừa chui vào, khoé miệng không khỏi cong lên. Hắn tiếp tục làm như vừa rồi, thấy ai đi ngang liền vươn tay chộp tới.

Phân Chi cảnh trung kỳ... Phân Chi cảnh hậu kỳ... Phong Thân cảnh tầng một

"Hạ Thi Phệ Linh Kinh, ta cuối cùng cũng nhớ ra". Thiên Vân lầu bầu nói, ánh mắt một lần nữa thanh minh.

Hắn không chút do dự, lao vào đoàn người mà hấp thu, Hạ Thi Phệ Linh Kinh ở cái nơi như thế này, căn bản chính là nghiền ép.

Cuối cùng hắn một lần nữa đứng trên đỉnh, hắn nhàn nhạt mà cười, giương mắt lên nhìn trời cao, đồng tử hắn lại co rút, hắn bị một bàn tay gạt bỏ, trực tiếp yên diệt.
Trước khi chết, hắn nói với mình. "Không được ăn đan dược"

Cứ như vậy, bình đài một lần nữa đổi mới. Thiên Vân cùng đám tu sĩ lại phục sinh.

Một lần, mười lần, một trăm lần...

Đã không biết bao nhiêu lần như thế, hiện tại chỉ duy nhất một người còn duy trì tư duy, không ai khác, chính là Thiên Vân.

Hiện tại tu vi cơ sở của hắn đã là Phong Thân cảnh sơ kỳ. Hắn dùng hết thời kỳ Phân Chi cảnh chỉ để ngộ một chiêu đao, hắn đặt tên nó là "Ảo Mộng Nhất Đao".

Đao này vẫn không có cái gì sức sát thương, chẳng qua nó lại cất giấu đại bí mật. Bí mật này, có lẽ sẽ giúp hắn thoát khỏi thân phận con cờ.

Vòng lặp cứ thế vòng đi vòng lại, tu vi cuối cùng của Thiên Vân đã không còn là Tứ Tiết, hắn không biết gọi cảnh giới ấy là gì, chỉ biết rằng nơi sâu trong khí hải, xuất hiện một mặt trăng.

Chiến đấu đối với Thiên Vân hiện tại đã là một loại bản năng, bản năng khiến hắn có thể nghiền ép hết thảy trở ngại.

Thiên Vân đợi một ngày cảnh giới cơ bản tiến vào Sinh Hoa, cho dù thời gian để hắn tiến bộ rất lâu, có điều hắn không quá quan tâm tới vấn đề này. Ở một nơi như thế này, thời gian là một thứ rẻ mạt, căn bản hắn không thể chết già.


Cuối cùng ngày đó cũng đến.

"Sinh Hoa cảnh, ta cuối cùng cũng tiến nhập cảnh giới này". Thiên Vân ngồi trong một góc, lẩm bẩm tự thuật. Hắn đã thử đột phá rất nhiều lần, nhiều tới mức hắn nhớ không nổi nữa, sau bao lần vất vả, cuối cùng hắn đã thành công.

Hắn lại chờ đợi, hắn muốn nhìn xem, sau khi xuất hiện mặt trăng, vậy chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Rồi một ngày, Thiên Vân lẳng lặng đứng giữa hư không, dưới bình đài là vô số thây khô. Xác khô nhiều lắm, đếm không hết, bởi vì tu vi cơ bản của Thiên Vân quá mức kinh khủng, hắn có thể tùy ý tàn sát tất cả, thời gian để hắn làm việc này, chưa đầy mười cái hô hấp.

Thiên Vân im lặng nhìn vào khí hải. Trong khí hải thình lình xuất hiện một vầng kiêu dương, nội thế giới bắt đầu có ngày đêm luân phiên.

"Thì ra là thế". Thiên Vân lầu bầu tự thuật.

Thiên Vân lại phi thân lên cao, nhìn sang ngang, tầm mắt của hắn hiện tại vô cùng rộng lớn, hắn có thể nhìn rất xa rất xa. Hắn thấy được một chiếc cổ lão chiến thuyền, chiến thuyền đang bay trong mênh mông tinh không. Lại hướng mắt nhìn xuống dưới, hắn thấy được một bàn cờ. Bàn cờ rất lớn, có lẽ đủ để chứa đựng một cái tinh cầu vào trong. Hắn lại nhìn phía bên ngoài bàn cờ, hắn thấy được một đường hành lang. Hành lang này do vô số xương sọ con người tạo thành, có khoảng ngàn tỷ cái bậc thang như thế, mà hiện tại, bàn cờ được đặt ở bậc thang thứ chín trăm tỷ.

"Thì ra là như vậy". Thiên Vân lẩm bẩm.

Thiên Vân lần nữa giương mắt lên nhìn trời cao. Lần này Thiên Vân không tỏ vẻ khiếp sợ, chỉ nhàn nhạt thở dài. "Bốn chín bậc thang, hồn lìa khỏi xác, luân hồi ngàn tỉ, ai giữ được mình..."
Hắn thở dài, sau đó bị một bàn tay gạt bỏ, cho dù hắn mạnh đến đâu, vẫn chẳng thể nhảy ra khỏi bàn cờ này.