Chương 129: Ta là ai? (2)

Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 129: Ta là ai? (2)

Chương 129: Ta là ai? (2)

Bầu trời là màu trắng, mặt đất đầy máu tươi, cho dù tầm mắt có kéo xa tới vô hạn, vẫn không thể thoát khỏi hình ảnh này. Nơi đây không có mặt trời, không có mặt trăng, không có ngày đêm tuần hoàn, thứ tuần hoàn ở nơi này, chính là sống chết. Đúng vậy, nơi này chỉ có sống và chết.

Vòng lặp lại một lần nữa xuất hiện, xác chết lại phục sinh, sương mù tản mạn.

Thiên Vân mở mắt ra, nhìn dãy kiến trúc xung quanh, lại nhìn đoàn người qua lại, trong đôi mắt vô hồn, hắn chỉ thấy toàn một màu trắng. Người qua lại là màu trắng, kiến trúc xung quanh cũng vậy. Nheo mắt nhìn kĩ, mới thấy một chút xám tro, tựa như một bức tranh, người vẽ nó chỉ sử dụng hai màu mực xám trắng.

Thiên Vân lại nhìn xuống cơ thể mình, trong mắt hắn, mình cùng những thứ có mặt tại nơi này, không khác. Hắn cùng những người ở đây cứ như vậy sống lại, giết chóc rồi chết, lặp đi lặp lại, tuần hoàn đã không biết bao nhiêu lần.

Cái chết đến một ngày sẽ không đáng sợ, đáng sợ là cái cảm giác không ngừng không nghỉ, lặp đi lặp lại, mãi không có hồi cuối. Nó làm cho ý thức tê liệt, lạc mất lối về, vĩnh viễn trầm luân trong thế giới này.

"Ta là ai?" Trong không gian tĩnh lặng, bất ngờ có một thanh âm lầu bầu vang lên. Thanh âm này rất bé nhỏ, nó phát ra trong vô thức, lại không phải Thiên Vân còn ai.

Hắn đã lặp đi lặp lại câu hỏi này quá nhiều, đến giờ nó đã trở thành quán tính, trong lúc vô thức liền thốt đi ra.

Thân hình Thiên Vân bỗng dưng run rẩy, đôi mắt vẩn đục bắt đầu có sự giãy giụa.

Thời gian trôi qua không biết đã bao lâu, đám người trên bình đài vẫn cứ thế du tẩu, chẳng khác nào xác chết biết đi, chỉ có rất ít người còn bảo trì một ít ngôn ngữ. Có người nói "tai kiếp sắp đến". Có người nói "con kiến, con kiến...". Cũng có người giống Thiên Vân tự hỏi "ta là ai?"

Đến một ngày tiếng trống tiếng chiêng lần nữa vang lên.

Đám người quay đầu, lê bước hướng về nơi phát ra âm thanh.

Xung đột lại nổ ra, mặt đất màu trắng lại bị máu nhuộm đỏ.

Thiên Vân cũng giống đám người, bắt đầu chiến đấu, đôi mắt dần chuyển từ trắng sang huyết hồng.

"Ta là ai?" Thiên Vân điên cuồng giết, có điều hắn vẫn liên tục hỏi ta là ai, từ lúc phục sinh đến nay, hắn đã lẩm bẩm cả trăm triệu lần.

Giết, giết và giết.

Phân Chi cảnh hậu kỳ... Phong Thân Cảnh sơ kỳ... Phong Thân Cảnh trung kỳ... Phong Thân Cảnh hậu kỳ... Sinh Hoa cảnh.

Thiên Vân đứng trên trời cao, cảm nhận trong thể nội pháp lực vô biên vô hạn, đôi mắt hắn giãy giụa kịch liệt. Giãy giụa một hồi lâu, lúc này hắn mới mở mắt ra, năm ngón tay biến thành chảo, chụp xuống phía dưới.

Chỉ thấy những cánh hoa bay múa xung quanh hợp lại, biến thành một bàn tay to lớn, cách không chộp xuống chiến trường. Một lực hút kinh khủng lan ra, đám tu sĩ còn đang say máu, thân thể đột ngột khô héo, chớp mắt đã biến thành thi thể. Lần này không chỉ là ánh sáng trẳng, mà còn xuất hiện vô biên vô hạn điểm sáng màu lam, những điểm sáng này bay lên, chui vào lòng bàn tay Thiên Vân, biến mất.

"Hạ Thi Phệ Linh Kinh! Ta là... Thiên Vân"
Thiên Vân thì thào, ánh mắt tuy vẫn đục ngầu, có điều không còn trì trệ nữa.

Hắn nhìn vào bên trong cơ thể, chỉ thấy pháp lực hùng hồn, gốc đạo thụ màu vàng cao vút chân mây, cành lá xum xuê, vạn vạn cánh hoa nở rộ, đẹp không sao tả xiết.

"Ta hình như không trọn vẹn, ta thiếu cái gì sao?" Thiên Vân lẩm bẩm tự hỏi, thân hình lại lao đi, tiếp tục giết chóc.

Những nơi Thiên Vân đi qua, không có cái gì máu tanh, không có cái gì nổ vang, chỉ có thây khô chất đống. Hắn tàn sát tất cả, không cần biết tu vi thấp hay cao, kẻ nào gặp hắn đều biến thành thây khô.

Sinh Hoa cảnh sơ kỳ... Sinh Hoa cảnh trung kỳ... Sinh Hoa cảnh hậu kỳ...

"Ta còn thiếu cái gì? Tại sao ta lại ở đây?"
Thiên Vân vừa bay trên cao, vừa lẩm bẩm.

Đúng lúc này bên phía tay phải có người lao đến, người này là một Sinh Hoa cảnh hậu kỳ tu sĩ, uy áp tỏa ra không hề kém Thiên Vân chút nào. Người này nhìn vô cùng quen mặt, tuổi khoảng 25, 26, cặp mắt đỏ ngầu, khóe miệng treo một nụ cười tươi.

"Bạch..." Thiên Vân như nhớ ra người này, có điều dường như bị một bức màn ngăn cách, muốn nhớ ra cũng rất khó khăn. Hắn cũng chẳng thèm nghĩ ngợi, hai ngón tay thành đao, chém ra. Chỉ thấy đao quang rít gào, không gian xuất hiện nứt vỡ.

Vị tu sĩ kia cũng không chậm, ngón trỏ chỉ thẳng vào Thiên Vân, thốt ra ba chữ. "Thôn Thiên Chỉ"

Ba chữ Thôn Thiên Chỉ vừa phát ra, chỉ thấy sương khói tụ tập, một ngón tay trỏ lập tức thành hình. Ngón trỏ này hoa tay đủ cả, sống động như thật, uy thế tỏa ra càng khiến con người ta có loại hãi hùng khiếp vía.

Đao quang chém vào ngón tay, căn bản không gây nổi một chút tổn hại, mà nơi đầu ngón tay lúc này hình thành một lỗ đen. Lỗ đen từ đầu chỉ nhỏ bằng hạt đậu, có điều tốc độ lớn lên cũng quá nhanh, chớp mắt đã to như chậu nước, hấp lực lớn đến mức, Thiên Vân đang đứng cách hàng trăm mét cũng không thể không chế nổi bị nó kéo lại gần.

Thiên Vân sắc mặt chuyển lạnh, không nói một lời, tay phải hóa thành trảo, chộp về phía trước.

Lỗ đen tưởng chừng cường đại, thế mà sinh sinh bị hắn chặn lại, lực hút lúc này đã không thể làm gì Thiên Vân được nữa.

Tu sĩ đối diện thấy vậy sắc mặt cũng rất khó coi, pháp lực hắn phải bỏ ra khi thi triển một chiêu này đã quá lớn, nếu còn duy trì, chỉ sợ sẽ trực tiếp bị lỗ đen hút khô. Hắn vội vàng thu lại thần thông, nhẫn trữ vật lóe lên, một thanh kiếm gỗ rơi vào tay, hắn muốn thi triển kiếm thuật. Có điều hắn quá chậm, hắn chỉ kịp nắm kiếm gỗ, đỉnh đầu đã bị một bàn tay chộp vào, lực hút cường đại khiến hắn đau đớn gào rống, chỉ chớp mắt hắn đã hóa thành xác khô, chết không thể lại chết.

Thiên Vân vừa hút khô linh tính gã tu sĩ, lập tức có một đoàn ánh sáng trắng chui vào mũi. Đoàn ánh sáng vừa dung nhập, khí thế cũng như tu vi của hắn lập tức tăng lên.

Sinh Hoa cảnh viên mãn... Tứ Tiết...

Một thứ lực lượng kinh khủng bỗng bùng lên bên trong thể nội Thiên Vân. Sâu trong đan điền, bắt đầu có bốn mùa luân chuyển, cỏ mọc lan tràn, suối chảy róc rách.

Thiên Vân mở mắt, nhìn xuống phía dưới, giật mình bật thốt. "Bạch Tiêu?"

Hắn cuối cùng cũng nhớ ra người kia là ai, chẳng phải Bạch Tiêu, người đã từng trò chuyện với hắn về cái nơi gọi là Vạn Bảo phường thị này hay sao?

"A! Đau quá". Thiên Vân bỗng dưng ôm đầu gào lên, đại não của hắn dường như bị thứ gì đó xâm nhập, thân hình mất không chế, từ trên cao ngã xuống dưới. Phải mất một lúc lâu, Thiên Vân cuối cùng mới tỉnh lại, hắn mở đôi mắt ra, có điều nó đã không còn trắng rã như mắt cá chết nữa, nó đã chuyển thành màu lam, đôi mắt như chứa đựng vô biên sao trời, đẹp đẽ mà tinh khiết.

Thiên Vân giương đôi mắt lên nhìn trời cao, đột nhiên đồng tử hắn co rút. Hắn thấy trên trời cao có hai người đang ngồi đối diện nhau, thân hình cao lớn vĩ ngạn, so sánh với hai người, Thiên Vân chẳng khác nào một con kiến hôi. Trong hai người, một người mặc áo gai, râu tóc bạc trắng, mặt mũi hồng hào, tay phải nâng một ly trà. Ngồi đối diện ông ta cũng là một lão già, người này tuy sắc mặt nhăn nheo, có điều râu tóc vẫn còn đen, không thấy một sợi bạc. Ông ta mặc trên người một bộ chiến giáp màu đen, đôi mắt thâm thúy như chứa đựng cả vũ trụ vào trong, người này đang nhìn về phía ông lão áo gai mà cười. Thiên Vân lại nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy tinh hà nhật nguyệt trôi nổi, nơi hắn đang đứng tựa như một hải dương sao trời.

Đầu óc hắn nổ vang, nói không thành tiếng.

Lúc này ông lão áo gai mới nhìn xuống, bàn tay nhẹ phất, tuy rất nhẹ nhàng lại có cảm giác như trời đất đổ sụp. Thiên Vân chỉ cảm thấy thân thể như bị vô vàn ngọn núi lớn đè lên, muốn phản kháng cũng làm không được.
Tới lúc chết hắn mới kịp thốt ra một câu. "Quân cờ, tẩy bàn..."