Chương 128: Ta là ai? (1)

Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 128: Ta là ai? (1)

Chương 128: Ta là ai? (1)

Đao pháp không cần học cũng tự thông, đan dược nuốt vào liền đột phá. Nơi này chẳng khác gì cõi mộng, khiến người ta trầm luân, lạc mất lối về. Thiên Vân tự nói với lòng, sẽ không để mình bị lạc lối, dù có thế nào vẫn không quên bản thân là ai.

Ở cái nơi toàn một màu trắng thế này, thật khó phận biệt thời gian đã qua bao lâu. Thiên Vân đoán có lẽ đã 10 ngày trôi qua.

Một ngày này, sương mù màu trắng kia lại xuất hiện, nó vẫn vậy, chớp mắt phủ kín bình đài, tầm mắt lập tức bị phong bế.

Thiên Vân không còn bỡ ngỡ như trước, tiếng trống, tiếng chiêng vừa vang, hắn lập tức vung đao.

Lần này hắn có thể vận dụng pháp lực, phong cấm không có tác dụng với Phân Chi cảnh. Hắn vận dụng những đao pháp vừa mới học, mỗi đao đánh ra uy lực đều rất khủng bố. Hơn nữa kinh mạch cũng không hề có cảm giác đau đớn, hắn có thể tùy ý làm gì thì làm.

Hỗn chiến lần này có vẻ rất ác liệt, đám người giết đỏ cả mắt, căn bản không thèm quan tâm hậu quả. Cũng đúng thôi, nơi này làm gì có hậu quả, đối với họ, đây chỉ là một trận luận bàn.

Thiên Vân cũng hoà vào trận chiến, sinh mạng chết trên tay hắn ngày càng nhiều, đôi mắt vốn còn thanh tỉnh, chẳng mấy chốc đã vằn vện tia máu, sau cùng biến thành đỏ rực, nhìn hắn chẳng khác gì ma đầu.

Phân Chi cảnh hai tầng, Phân Chi cảnh ba tầng, Phân Chi cảnh chín tầng, Phân Chi cảnh hoàn mĩ, Phong Thân cảnh...

Thiên Vân đã là Phong Thân cảnh, có điều hắn đã mơ màng, đã quên mất mình là ai. Đôi mắt hắn đỏ ngầu, lao vào đám đông, mặc sức chém giết.

Phong Thân cảnh sơ kỳ, Phong Thân cảnh trung kỳ...

Hắn đã giết rất nhiều người, toàn thân hắn mùi máu tươi bốc lên nồng nặc, đôi mắt đỏ ngầu luôn muốn tìm đối thủ để giết.

Không chỉ có Thiên Vân, những người còn sống cũng đều như vậy, lao vào nhau mà giết, không khoan nhượng chút nào.

Thiên Vân đang muốn tập kích một tên tu sĩ áo trắng, bất ngờ trước mặt hắn xuất hiện một cánh hoa. Cánh hoa rất mỏng manh, có điều vừa nhìn thấy nó, đầu óc hắn liền nổ vang, hắn thanh tỉnh lại, chỉ kịp nói "Ta, là Thiên Vân" liền chết. Từ trong cơ thể hắn bay ra một đạo ánh sáng trắng, thẳng lên không trung, chui vào mũi một tu sĩ trẻ tuổi. Người này hai mắt cũng đỏ ngầu, có điều sóng mắt hơi nhộn nhạo, tựa như muốn thoát khỏi trạng thái mê man. Nếu Thiên Vân có thể nhìn thấy y, liền nhận ra, người này không phải Bạch Tiêu, còn ai.

Bạch Tiêu không hề để tâm người mình giết là ai, hắn hiện tại chỉ muốn chiến đấu, chỉ muốn mạnh lên. Xung quanh Bạch Tiêu thiên hoa bay múa, mỗi cánh hoa rơi xuống, lập tức có người chết.

Tu sĩ ở nơi này nhiều lắm, giết mãi không hết, thời gian không biết đã qua bao lâu, có thể một ngày, cũng có thể là 10 ngày. Trận chiến này cuối cùng cũng phải có hồi kết.

Trên không trung lúc này chỉ còn lại một thân ảnh cô độc, người này đúng là Bạch Tiêu. Bạch Tiêu cười lên ha hả, xung quanh hắn không còn thiên hoa xuất hiện nữa, chỉ thấy thân thể hắn giống như một cây đại thụ che trời, thân hình thẳng tắp, khí tượng quanh thân khiến người ta ngộp thở. Lúc thì có gió mát thổi qua, lúc lại tựa lò lửa thiêu đốt, lúc lại có cảm giác đìu hiu, lúc lại rét lạnh tới thấu xương.

Hắn cười một tràng dài, sau cùng phóng tầm mắt lên, nhìn trời cao. Cũng không biết hắn nhìn thấy cái gì, vẻ mặt hắn lúc trắng lúc xanh, cuối cùng chỉ kịp thốt ra ba chữ "ta không tin" liền vỡ vụn, chết đi.

Chiến trường một lần nữa nghịch đảo, bình đài lầu các khôi phục, máu thịt cũng từ từ biến thành hình người, trong số đó, cũng có cả Thiên Vân.

Vài ngày trôi qua, đám người được phục sinh lần nữa bổ đầy, bắt đầu qua lại, bắt đầu trò chuyện, có điều ánh mắt chẳng khác gì cá chết. Trắng rã, vô hồn.

Lần này không có thanh âm nào phát ra cả, đám người cứ như vậy lê bước tiến lên.

Thiên Vân được tái sinh, có điều đôi mắt hắn không còn linh động nữa, hắn và những kẻ được phục sinh, không có gì khác biệt. Hắn không biết mình là ai, từ đâu đến và tại sao lại ở đây. Thậm chí hắn không có suy nghĩ, hoàn toàn lạc mất bản thân.

Cứ như vậy, hắn và đám người chậm rãi du tẩu, không biết ngày tháng, không biết tương lai.

Đến một ngày, tiếng trống, tiếng chiêng lại vang lên. Thiên Vân cùng đám người lúc này mới giật mình, ngẩng đầu nhìn trời cao, thân thể bắt đầu du tẩu, thẳng hướng phát ra tiếng trống.

Bịch

Tiếng dẫm đạp bắt đầu vang lên, bởi vì số lượng quá nhiều, lại đi cùng một hướng, xảy ra chuyện dẫm đạp là điều khó tránh khỏi.

Rất nhiều người bởi vì thân thể quá yếu, cuối cùng bị tươi sống dẫm chết.

Từ cơ thể người chết, một đoàn ánh sáng trắng bay ra, thẳng hướng người cuối cùng dẫm chết mình mà đi.

Cứ như vậy, người bị đoàn ánh sáng chui vào, lập tức cười vang, bắt đầu nhào sang người bên cạnh mà chém giết. Cũng có người nhào tới Thiên Vân, ra tay chính là thuật pháp, căn bản không cho hắn con đường sống.

Thiên Vân đã không duy trì được thanh tỉnh, căn bản vô pháp làm ra phản ứng, chỉ thấy một ngón tay to lớn đè xuống, hạ thân hắn trực tiếp bị đánh nổ, cảm giác xé rách khiến hắn nổi điên, muốn sống mái một trận. Có điều Thiên Vân làm không được, bên trái chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một thanh trường đao, đao quang vừa hiện, sinh sinh bổ hắn ra làm đôi. Trong cơn đau đớn tận cùng, hắn nhớ ra, mình là Thiên Vân.

Cứ nhự vậy, hết trận chiến này tới trận chiến khác, đám người chết đi, lại phục sinh, lặp đi lặp lại.

Một ngày này, Thiên Vân ánh mắt chết lặng nhìn một thiếu nữ. Thiếu nữ này tay cầm một thanh tiểu kiếm, không ngừng đâm về phía cơ thể hắn. Lực đâm không mạnh, căn bản với thể chất của Thiên Vân, loại công kích này không đủ chí mạng, ít nhất phải đâm ngàn cái, vạn cái, may ra hắn mới chết. Cứ như vậy đâm, rút kiếm, đâm, rút kiếm. Không rõ là bao nhiêu vết thương, chỉ biết máu đã chảy rất ít, khí tức đã gần đi tới điểm cuối cùng, có điều hắn vẫn chưa chết, đoán chừng phải vài trăm nhát đâm nữa hắn mới thực sự chết.

Không chết cũng không có nghĩa là không đau, cái cảm giác khó chịu ấy làm hắn thanh tỉnh, làm hắn nhớ ra.

"Cảm giác này, hình như ta đã gặp phải, có lẽ không chỉ một lần, mà là rất nhiều, rất nhiều lần. Ta là ai? Tại sao ta lại ở đây? Đau quá... Khó chịu quá... Không... Ta không muốn chịu cảm giác này thêm nữa... Ta muốn sống... Ta muốn biết, ta là ai". Thiên Vân ánh mắt tuy vẫn mờ đục, có điều lúc này lại lộ rõ sự hung tàn, hắn nâng tay, bắt lấy cổ tay thiếu nữ, tước đoạt đi thanh kiếm.

Thiếu nữ đang điên cuồng đâm kiếm, bất ngờ gặp phản kháng, lập tức gào thét, đôi tay bắt đầu cào cấu.

Thiên Vân mặt không biểu tình, vung kiếm liền chém, đầu thiếu nữ lập tức bay lên, từ trong thân thể thiếu nữ bay ra một đạo ánh sáng, thẳng cái mũi Thiên Vân chui vào.

Hắn đứng thẳng người lên, ánh mắt quét nhìn xung quanh, bắt đầu giết chóc, bắt đầu tàn sát, trong đầu hắn luôn quanh quẩn câu hỏi. "Ta là ai?"