Chương 124: Đường hành lang kì lạ

Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 124: Đường hành lang kì lạ

Chương 124: Đường hành lang kì lạ

Sâu trong Quỷ Lâm, hướng Tây tầm 90 dặm, chỉ thấy một đội ngũ năm người đang không ngừng chạy về phía trước. Người dẫn đầu là một thanh niên, người này tuổi khoảng 20, tu vi sâu như biển, khí độ nhẹ nhàng, dung mạo tuấn lãng. Trên thân y lôi điện quanh quẩn, thỉnh thoảng còn phát ra những tiếng tanh tách. Bốn người phía sau gồm hai nam hai nữ, cách ăn mặc không đồng nhất, có diều phối hợp cực kỳ ăn ý. Luôn lấy gã thanh niên trên thân quanh quẩn lôi điện làm thủ lĩnh, một lời phản đối cũng không có. Nếu Thiên Vân ở đây, lập tức sẽ nhận ra, người dẫn đội không phải Ngọc Hư Cung thủ tịch đại đệ tử La Hành đây sao.

Đội ngũ này thực lực mạnh kinh khủng, quỷ vật, yêu thú vừa tiến đến, căn bản không cần La Hành xuất thủ, bốn người kia chỉ nhẹ phất tay, liền có thể chém giết.

Năm người một đường thế như chẻ tre, tưởng chừng có thể trực tiếp xông vào trung tâm. Có điều lúc này dị biến phát sinh, chỉ thấy phía trước xuất hiện một bộ xương khô. Bộ xương lẳng lặng nằm giữa đường đi, trên khung xương mọc đầy rêu xanh, xem ra đã nằm đây vô số năm tháng.

La Hành thấy thế liền dừng lại, chau mày nhìn hướng bộ xương khô.

Bốn người khác thấy thủ lĩnh dừng lại, lập tức khẩn trương lên. Mỗi người đứng một góc, cẩn trọng nhìn xung quanh.

"La sư huynh, bộ xương này có vấn đề gì sao?" Một nữ đệ tử nghi hoặc hỏi.

"Bộ xương này, có khí tức, hơn nữa vượt xa Phong Thân cảnh sơ kỳ, chỉ sợ đã có trung kỳ thực lực". La Hành đã từng từ trong tay Kết Đan tu sĩ đào tẩu, kiến thức căn bản không phải 4 vị sư đệ sư muội có thể so sánh.

Nghe La Hành giảng giải, bốn người sắc mặt khẽ biến, lập tức lấy ra vũ khí, vẻ mặt khẩn trương lộ rõ.

Lộc cộc... Lộc cộc...

Bộ xương khô tưởng chừng đã là vật chết, không ngờ lúc này lục tục đứng lên, khí tức đột nhiên cất cao, hai hốc mắt bùng lên hai ngọn u hoả, chằm chằm nhìn vào năm người La Hành. Tay phải vươn ra, một thanh cốt đao xuất hiện, nó khằng khặc cười một tiếng, thẳng hướng năm người chém ra một đao. Đao mang rít gào thế không thể đỡ, năm người tức tốc tế ra một mặt gương đồng, đồng loạt đánh vào pháp lực.

Chỉ thấy một lồng phòng hộ màu vàng hiện ra, chớp mắt đã bao trùm năm người vào trong. Đao mang không hề khoan nhượng, cứ thế chém tới.

Oành! Răng rắc...

Đao mang quá mạnh mẽ, lồng phòng hộ răng rắc nứt vỡ. La Hành thấy lồng phòng hộ không gánh được, vội vàng ném ra một lá linh phù.

Linh phù vừa ra lập tức bốc cháy, một bàn tay xanh ngọc vươn ra, bắt lấy đao mang, thuận thế bóp nát. Có điều lá phù này chỉ là đồ vật dùng một lần, nếu không có thêm biện pháp bảo mệnh, căn bản không qua được. Năm người thấy thế, sắc mặt khó coi tới cực điểm, bọn họ biết rõ, lúc này muốn tiến vào trung tâm, căn bản khó như lên trời.

"Các vị, mau theo đường cũ trở về, dựa theo địa đồ tiến về điểm tập kết. Ta nếu đi một mình, vẫn có một chút nắm chắc thành công tiến vào. Nhưng nếu chúng ta cùng đi, có lẽ ta sẽ không bảo hộ được các ngươi"
La Hành liên tục tung ra linh phù, sắc mặt càng ngày càng khó coi, vội vã nói với bốn đồng bạn. Bốn người nghe vậy chỉ biết gật đầu, đồng loạt ôm quyền quay người, theo đường cũ trở về.

La Hành thấy đồng bạn đã đi, lúc này mới cắn răng, liền lúc ném ra ba lá Tử Lôi Thần Phù. Nhìn lên bầu không, chỉ thấy sấm sét vang rền, ba đạo tử lôi thẳng hướng khô lâu đánh xuống.

Quỷ vật vốn sợ lôi điện, bộ xương bị tử lôi bổ trúng, nhất thời tê liệt không thể động đậy. Có điều Tử Lôi Thần Phù này sức công phá quá yếu, so với Phân Chi cảnh hậu kì không sai biệt, căn bản vô pháp gây tổn hại cho bộ xương, nhiều nhất khiến nó tê liệt một chút mà thôi.

La Hành tất nhiên biết Tử Lôi phù không làm gì được đối phương, vừa thây sấm sét đánh trúng bộ xương, lập tức dán lên người một trương Lôi Hành phù. Phù lục vừa dán lên, thân thể La Hành liền hoá thành tia chớp, thẳng hướng trung tâm mà đi, tốc độ nhanh tới cực điểm.

Bộ xương thấy thế, gào lên giận dữ, lập tức hoá thành một đoàn hắc vụ, mau chóng đuổi theo.


Cách bìa rừng 100 dặm về hướng Đông Nam, một đội ngũ 10 người đang chậm rãi tiến về phía trước. Đội ngũ này người dẫn đầu là một nữ nhân. Nữ nhân này anh tư bừng bừng, tu vi Phân Chi cảnh viên mãn. Nàng này tay cầm một ống sáo, mặc một thân hắc y bó sát, đường cong không hề thua kém bất kỳ nữ nhân nào. Có điều nàng này sát khí cực nặng, hiển nhiên cũng lã người liếm máu trên lưỡi đao, mỗi mệnh lệnh nàng đặt ra, không ai dám cãi. Nàng tên Hạ Huyền Cầm, nội môn đại đệ tử Thiên Cầm Tông, một nhất lưu thế lực Cổ Viêm Quốc.

Đội ngũ phía sau tu vi cũng không yếu, hầu hết có Phân Chi cảnh viên mãn thực lực. Bất ngờ gã thiếu niên mặt đen, trên người mang đại khí vận cũng có mặt ở đây. Ánh mắt y lăng lệ ác liệt, căn bản không nhìn thẳng mọi người, chỉ thỉnh thoảnh lướt qua khuôn mặt Hạ Huyền Cầm, ánh mắt mới hơi nhu hoà một chút.

Đám người đi được một đoạn, đúng lúc này phía trước xuất hiện một đầu yêu thú. Con thú này cao hơn 10 mét, đứng bằng hai chân. Đây là một con gấu nâu, có điều con gấu này trên thân mọc ra vảy rồng, trán sinh long giác, tu vi thế mà có tam phẩm trung kỳ thực lực.

Hạ Huyền Cầm nhìn thấy con gấu, không khỏi bật thốt. "Long Giác Hùng. Không tốt, lập tức rút lui"

Tình cảnh như vậy diễn ra khắp mọi nơi, chỉ cần là tu sĩ bước vào gần khu vực trung tâm, đều sẽ bị yêu thú, quỷ vật chặn giết.


Thiên Vân căn bản không biết chuyện gì đang diễn ra sâu bên trong Dược Vương Động, hắn hiện tại đang đứng trước một dãy bậc thang. Dãy bậc thang này không biết có bao nhiêu bậc, Thiên Vân chỉ lờ mờ nhìn rõ phía trước ba mét, nơi này sương mù quá dày, căn bản khắp nơi toàn một màu trắng xoá.

Sau khi bước vào màn sương trắng, Thiên Vân cũng không gặp bất kì trở ngại nào, cứ như vậy đi mãi, đi mãi, liền đạp vào phiến bậc thang này.

Thiên Vân hiện tại đã không còn đường lui, chỉ có thể tiến về phía trước. Hắn hít một hơi thật sâu, bước ra một bước.

Một bước...
Không có chuyện gì xảy ra.

Hai bước...
Không có chuyện gì xảy ra.

Ba bước... Bốn bước... Mười bước...

Vừa bước ra bước thứ mười, Thiên Vân bỗng dưng khựng lại, hai lỗ tai giật giật, hăn vừa nghe thấy âm thanh gì đó.

Hắn hơi kinh hãi, nhìn ngó xung quanh một lúc, mong muốn tìm cho mình một đáp án. Có điều bốn phía toàn một màu trắng xoá, hắn không thấy bất cứ vật gì khác.

Trái tim Thiên Vân lúc này không khỏi gia tốc, hắn hít một hơi thật sâu, lại bước ra một bước.

Mười một bước...
Không có gì xảy ra.

Thiên Vân nhíu mày, lại tiếp tục bước lên bậc thang.

Mười hai bước... Mười ba bước... Hai mươi bước....

"Trở..."

Thiên Vân lỗ tai hơi động, hắn nghe thấy một giọng nói, giọng nói này rất quen thuộc, có điều hân nhớ mãi không ra là ai. Chỉ nghe ra, thanh âm ấy là một nữ tử, có lẽ đã từng tiếp xúc với hắn.

Thiên Vân cắn răng, tiếp tục bước lên bậc thang.

Hai mươi mốt... Hai mươi hai.... Ba mươi...

"Trở về..."

Giọng nói lúc này nghe rất rõ, câu từ cũng không có ngắt quãng, có điều thứ muốn truyền đạt lại khiến Thiên Vân khó hiểu.
"Trở về?"
Thiên Vân lẩm bẩm, phân vân không biết có nên bước tiếp hay không.

Đắn đo một hồi, cuối cùng Thiên Vân vẫn quyết định tiến lên, dù sao bây giờ quay đầu, hắn cũng vô pháp trở về điểm tập kết. Thời gian đã không còn nhiều, lúc này hắn chỉ còn cách bước tiếp, hi vọng tìm ra câch tiến vào động quật, theo truyền tống trận trở về điểm tập kết, nếu không hắn liền chết chắc.

Ba mốt... Ba hai... Bốn mươi...

"Trở về đi..."
Thiên Vân lại nghe thấy giọng nói kia, có điều hắn không quan tâm, bước chân tiếp tục bước ra.

Bốn mươi mốt... Bốn mươi hai... Năm mươi...

Thiên Vân còn tưởng rằng, thanh âm kia sẽ một lần nữa xuất hiện, có điều không phải, hắn chỉ thấy trước mắt sáng bừng, sương mù bỗng dưng tan biến. Nhìn xuống dưới chân, chỉ thấy bản thân đang đứng trên một đường hành lang, bậc thang làm từ sọ người, rất nhiều, rất nhiều sọ người, đếm không thể hết.