Chương 126: Luân hồi chi cảnh (1)

Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 126: Luân hồi chi cảnh (1)

Chương 126: Luân hồi chi cảnh (1)

Thùng... Thùng... Thùng...

Thiên Vân còn muốn hỏi thêm một ít vấn đề, đúng lúc này phương xa đột nhiên truyền tới từng tiếng trống trận. Nhịp trống gấp rút, có vẻ vừa xuất hiện đại sự gì đó.

Đám tu sĩ đi lại trên quảng trường lúc này cũng ngừng bước, vẻ mặt vừa rồi còn tươi cười, lúc này bỗng dưng chuyển thành cứng đơ. Đúng vậy, cứng đơ, không hề có một chút linh tính nào.

Thiên Vân nhìn sang Bạch Tiêu. Chỉ thấy người này vẻ mặt có chút vặn vẹo, có điều rất nhanh đã giống những người khác, cứng đơ, máy móc.

Thiên Vân hít một ngụm khí lạnh, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, bất chợt sương mù màu trắng lần nữa giăng đầy, chớp mắt đã che phủ cả toà bình đài.

Thiên Vân vận sức hét to. "Bạch huynh, tỉnh lại, tỉnh lại..."

Mặc cho hắn hò hét thế nào, Bạch Tiêu căn bản không có phản ứng.

Bang... Bang...

Hai tiếng thanh la ngân vang, bất chợt Thiên Vân có cảm giác ớn lạnh. Hắn tuy không nhìn rõ mọi vật xung quanh, có điều hắn nhận ra, sát cơ đang đến.

Hắn vội vã nhảy khỏi ngôi tửu lâu, do sương mù quá dày, hắn căn bản nhìn không rõ mọi thứ xung quanh, thân hình bởi vậy loạng choạng, đứng cũng không vững.

Đột nhiên, phía sau lưng có khí lãng lan tới, Thiên Vân nghiêm mặt, lập tức rút Tịch Diệt đao chém tới. Chỉ thấy vòi máu bắn lên trên cao, một thân thể không đầu bịch một cái ngã xuống đất.

Từ trong cơ thể người kia bắn ra một đạo bạch quang. Bạch quang vừa ra, lập tức theo lỗ mũi Thiên Vân, chui vào thể nội kinh mạch. Thiên Vân chỉ cảm thấy một trận khoan khoái, ngẩng đầu nhìn lên, vậy mà tầm nhìn của hắn đã rộng hơn không ít.

Trước mặt hắn lúc này, vô số tu sĩ đang tiến hành chém giết lẫn nhau, số lượng rất nhiều, căn bản đếm không hết.

Thiên Vân nghi hoặc, cũng không nhảy vào tham gia chém giết, chỉ yên lặng tránh sang một bên. Có điều hắn không muốn gây phiền phức, phiền phức lại muốn gây hắn. Một tu sĩ đã giết đỏ cả mắt, khí tức trên người thế mà không yếu, đã có Phân Chi cảnh viên mãn thực lực, vừa thấy Thiên Vân đi lẻ, lập tức vung quyền đập tới.

Thiên Vân nào phải người ăn chay, cũng lập tức làm ra phản kích.

Bành!

Làm Thiên Vân khiếp sợ chính là, kẻ này thế mà dùng nắm đấm đánh bay đao của hắn. Nhìn sơ có thể thấy, sức mạnh thể chất của y khủng bố không kém gì hắn, thậm chí nhỉnh hơn một chút.

Thiên Vân cũng trấn kinh vô cùng, gần đây hắn năm lần bảy lượt gặp thể tu, hơn nữa mạnh hơn hắn cũng không ít. Hắn còn tưởng rằng thân thể mình đã đủ cường, thế mà liên tục bị người đánh mặt, cảm giác khó chịu không thể tả.

Gã tu sĩ vừa đánh bay đao của Thiên Vân, lại tiếp tục vung quyền đánh tới. Thiên Vân trong tay không có đao, đành phải vung nắm đấm phản kích.

Oanh! Rắc...

Quyền đầu va vào nhau, Thiên Vân chỉ cảm thấy bả vai đau nhức kịch liệt, quay đầu nhìn sang, chỉ thấy xương bả vai đã bị một quyền kia đánh lòi ra ngoài, máu tươi chảy tràn.

Đau đớn khiến hung tính của hắn bốc lên, hắn căn bản không thèm đếm xỉa, tay trái nắm thành quyền đánh tới.

Oanh... Oanh...

Từng tiếng va chạm liên tiếp nổ vang, cả hai thương thế mỗi lúc một nhiều. Thiên Vân bị đánh bò trên mặt đất, căn bản không còn một chút sức. Có điều kẻ kia cũng chịu chung số phận, tứ chi đều bị đánh gãy, hắn vậy mà nằm sấp, bò tới chỗ Thiên Vân như một con sâu, cái miệng há ra, hiển nhiên muốn dùng răng chiến đấu.

Thiên Vân khoé miêng co quắp, vung cái chân còn lành lặn, đạp hắn một cái vào đầu.

Bịch!

Sức lực của Thiên Vân quá lớn, kẻ kia bị một đạp này đánh bay ra xa. Tưởng y đã bỏ cuộc, có điều người này ngoan cường hơn hắn nghĩ, thân hình vừa chạm đất, lại tiếp tục bò tới.

Thiên Vân ánh mắt tràn ngập sát cơ, trực tiếp vung gót chân, thẳng hướng đầu lâu y mà đập xuống.

Phốc!

Đầu lâu nổ tung, óc trắng văng tung toé, kẻ kia chết không thể lại chết.

Chỉ thấy một đạo bạch quang từ thân thể y lao ra, cấp tốc chui vào lỗ mũi Thiên Vân, biến mất không một dấu vết.

Bạch quang vừa chui vào, thân thể Thiên Vân lập tức được chữa trị, không những thế, tu vi không biết từ bao giờ đã vượt qua Khai Linh 12 đoạn, bước vào Phân Chi.

Tuy bản thân đã là Phân Chi cảnh, có điều hắn hiện tại không thể ngồi lại cảm ngộ cái gì. Một gã tu sĩ khác thấy hắn đang đơn độc, lập tức xông tới chém giết.

Thiên Vân đã giết đỏ cả mắt, không thèm quan tâm gì nữa, kẻ nào tiến đến hắn cũng dám chém.

Phân Chi cảnh một tầng, Phân Chi cảnh hai tầng... Phân Chi cảnh bảy tầng...

Khí tức trên người Thiên Vân mỗi lúc một cất cao, trong khoảng thời gian ngắn đã có Phân Chi cảnh hậu kì tu vi. Hiện tại hắn có thể tùy ý ngự không, chém giết càng là điên cuồng hơn.

Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, chỉ biết sương mù màu trắng đã vơi đi không ít, có hiện tượng sắp tan biến.

Đúng lúc này, phía trước Thiên Vân xuất hiện một thân ảnh màu đen. Nhìn kĩ sẽ thấy, người này là một gã đại hán, trên lưng gã có đeo một thanh đại kiếm, khí thế trên người gã vô cùng kinh khủng, vượt xa Phân Chi cảnh rất nhiều. Vừa thấy Thiên Vân, gã liền nhếch mép cười, đại kiếm rơi vào tay, gã hét lớn một tiếng.

"Tàn Nguyệt Phá"

Chỉ thấy nửa vầng trăng đen, trực tiếp theo cú vung kiếm bay ra, một loại hãi hùng khiếp vía xâm nhập tâm thần Thiên Vân. Hắn muốn phản kháng, có điều vô dụng, vầng trăng đen căn bản không cho hắn cơ hội. Cơ thể Thiên Vân trực tiếp bị vầng trăng đen chôn vùi, chết không thể lại chết.

Thi thể Thiên Vân từ trên cao rơi xuống bình đài, một đạo bạch quang theo cơ thể hắn bay ra, chui vào lỗ mũi người áo đen.

Người áo đen hít một cái thật mạnh, khuôn mặt lộ rõ sự si mê. Khí thế của y lần nữa cất cao.

Trận chiến vẫn đang diễn ra, đủ loại tu sĩ, đủ loại tu vi, thậm chí có vài kẻ khí tức đã vượt qua Phong Thân cảnh, quanh thân dị tượng biến ảo, thiên hoa loạn trụy.

Những thiên hoa này chẳng khác gì ngàn vạn ngôi sao, cứ thế xoay quanh người những tu sĩ kia bay múa.

Mỗi một cánh hoa rơi xuống, không phải Sinh Hoa cảnh tu sĩ, lập tức chết. Trận chiến càng lúc càng thảm khốc, Sinh Hoa vừa ra, long trời nở đất.

Sương mù mỗi lúc một mỏng, mỗi lúc một trong suốt, trên quảng trường kiến trúc đổ sụp, xác chết chất thành đống, máu tươi nhuộm đỏ.

Ha ha ha....
Trên trời cao lúc này đột nhiên có tiếng cười vang vọng. Nếu tu sĩ tu vi mạnh mẽ nhìn lên, liền có thể thấy, trên bầu trời lúc này có một tu sĩ trẻ tuổi chắp tay sau lưng, ngự không mà đứng, khí thế cuồng bạo không thể tả. Bên cạnh người này còn đứng bảy đạo thân ảnh, những người này quanh thân dị tượng ẩn hiện. Có người thiên hoa loạn trụy, lại có người bả vai xuất hiện một đứa trẻ con ngồi xếp bằng. Có điều đám người này khi nhìn về tu sĩ trẻ tuổi đang cười dài kia, vẻ mặt khó coi tới cực điểm.

Chỉ thấy, từ thân thể người này xuất hiện một đạo bóng chồng, cái bóng này bước ra một bước, lập tức trời đất nghịch đảo, trời biến thành đất, đất biến thành trời.

Bảy đạo thân ảnh trực tiếp ngã rớt xuống đất, thân thể hoá thành thịt nát, trực tiếp chôn vùi, thân tử đạo tiêu.

Bảy đạo bạch quang theo những vụn thịt bay lên, chui vào lỗ mũi gã tu sĩ trẻ tuổi. Bảy đạo bạch quang vừa chui vào, thân thể hắn liền run lên, giật mình nhìn xuống quảng trường. Hắn quá mạnh, tầm mắt của hắn có thể nhìn thấu tất cả, hắn chỉ kịp nói ra ba từ. "Ra là thế..." Thân xác trực tiếp nổ tung, khí tức biến mất.

Quảng trường máu tươi cùng thi thể bắt đầu nghịch đảo, vô số tu sĩ một lần nữa khôi phục. Có điều ánh mắt đám người ngày càng dại đi, thân thể bắt đầu qua lại như một con rối.