Chương 63: Game nghịch lý
Nói xong, Izayoi hơi cúi người xuống, cậu giơ tay phải ra, dự định vuốt nhẹ lên mái tóc vàng nhạt gần như đã thành màu bạc của búp bê nữ.
"Đụng chạm vào cơ thể của một cô gái khi chưa được sự đồng ý của người đó là một hành động cực kỳ vô lễ đấy. Khách nhân."
Bàn tay giơ ra của cậu khựng lại giữa chừng vì tiếng nói bất thình lình.
Nơi này ngoại trừ Izayoi và Lily đang ngủ say trên tay cậu ra thì không còn người nào khác. Hiển nhiên âm thanh vừa vang lên không thể là của ai đó, thậm chí nó còn không phải âm thanh của một sinh vật sống.
Tiếng nói đến từ con búp bê nữ đang ngồi trên ghế chủ của cửa hàng, cô bất chợt mở mắt, lẳng lặng nhìn lên Izayoi.
Đôi mắt ấy ánh lên ý chí của một con người, da thịt đỏ hồng như thể có mạch máu chảy xuôi bên dưới. Bước đi mềm mại mạch lạc, dáng vẻ khi đứng yên tựa như chính bản thân một người thục nữ.
Hoàn toàn không giống một con búp bê đơn thuần.
"Cứ nghĩ là cô không hoạt động được nên mới muốn kiểm tra thử một chút."
Izayoi cười gượng, rụt tay trở lại.
Cậu không biết cuộc gặp gỡ của Lily và cô gái này diễn ra thế nào trong lịch sử của mình. Izayoi cũng không rõ cô có cần điều kiện kích hoạt đặc biệt nào hay không. Mãi mà không thấy cô hoạt động, cậu mới hoài nghi thử một chút.
Búp bê nữ nhảy xuống khỏi ghế chủ, hạ thấp thân người đồng thời dùng hai tay nâng váy lên chào Izayoi một cách lễ phép.
"Xin được tự giới thiệu, tôi là người làm chủ của gift game, đồng thời cũng chủ của cửa hàng này. Tên là Coppelia. Vì tiếp đón khách hàng nên mới ngồi ở đây đợi lệnh. Xin đừng hiểu lầm tôi là một thương phẩm mà tùy tiện đụng chạm."
Tuy hành động của cô vô cùng lễ phép, nhưng giọng nói thì lại lạnh băng như máy móc, không hàm chứa bất kỳ dao động cảm xúc nào.
(Lại một kẻ ngu ngốc đáng thương... Cuối cùng rồi cũng sẽ lại thành con mồi cho thứ đó.)
Khi nhìn vào Izayoi, cô âm thầm cảm thấy thương hại cậu.
Trong suốt ký ức của cô, cửa hàng này đã có vô số người ghé qua. Mục đích có rất nhiều, nhưng xét ra thì có thể xếp vào hai dạng, một là bị tiền tài mê hoặc, hai là bị gift game hấp dẫn,...
Chung quy đều là bị cửa hàng này dẫn dụ, trở thành nguồn linh cách cho thứ háu ăn đó tiêu thụ.
"Người làm chủ của gift game à..."
Izayoi lặp lại lời của Coppelia một lần trong lúc thay đổi tư thế ôm Lily để cô bé có thể ngủ dễ chịu hơn một chút.
Hành động dịu dàng này của cậu rơi vào mắt Coppelia, làm cô hơi mím môi một chút.
"Khách nhân, tôi có thể hỏi một câu không."
Nếu búp bê có hô hấp, thì có lẽ cô đã hít sâu một hơi rồi.
"Cô bé ngài đang ôm trên tay đó, quan hệ của hai người là gì vậy?"
"Quan hệ sao?"
Izayoi trầm ngâm một chút trước khi đưa ra câu trả lời.
"Chắc là gia đình."
"..."
Câu trả lời của Izayoi khiến cơ thể Coppelia nhẹ nhàng run lên.
"Đã như vậy, khách nhân, nơi này không có thứ mà ngài cần đâu, mau rời khỏi đây đi. Dù mục đích khi ngài tới đây có là gì, tôi cho rằng gia đình vẫn quan trọng hơn."
Cô khuyên bảo Izayoi, so với âm thanh máy móc lúc đầu, giọng nói của cô bây giờ đã trở nên trập trùng và gấp gáp, thậm chí là có phần lo lắng.
Sự lo lắng này không dành cho Izayoi, mà là cho Lily trên tay cậu.
Trong mắt cô, người thanh niên kia hẳn chỉ là một kẻ bị lòng tham dẫn lối tới nơi này. Nhưng cho dù là vậy, hành động dịu dàng của cậu dành cho cô bé trong vòng tay đã xúc động tới phần tình cảm cô vẫn luôn đè nén.
"Gia đình quan trọng hơn sao? Nói được như vậy nghĩa là cô cũng có một gia đình? Họ đâu rồi?"
Izayoi tò mò, cậu không hề biết tới chuyện này trước đây, song đây có vẻ là chuyện lẽ ra không nên hỏi. Gương mặt hồng nhuận phơn phớt của Coppelia trở nên tái nhợt, cô ôm lấy thân người nhỏ bé, làm cho cơ thể nhân tạo phát ra tiếng vang.
Vừa áp chế cảm tình mãnh liệt khó có thể chống cự, Coppelia vừa bình tĩnh nói.
"Tôi chỉ có một mình."
"Một mình?"
"Bởi vì... Bị từ bỏ. Người vứt bỏ tôi không phải ai khác, mà chính là người dự định làm ra tôi, cha của tôi."
"...A?"
Bị người thân bỏ rơi.
"Bị cha... Vứt bỏ...?"
Izayoi chợt hiểu, "cha" mà Coppelia nói tới chắc hẳn là người đã cố tạo ra cô.
Về phần lý do vứt bỏ, thì có lẽ là do đã nhận ra rằng không thể hoàn thiện cô.
"...Đúng vậy. Tình yêu của cha, là lý do duy nhất tôi tồn tại. Nhưng tình yêu đó đã không còn... Không đúng, nhất định là ngay từ đầu thứ cảm tình đó đã không tồn tại. Khát cầu thật sự của cha với tôi, cũng chỉ là giá trị phụ gia trên người tôi. Nhưng tôi đã hiểu lầm chuyện đó, tự mình sinh ra thứ ảo giác rằng nhân loại cần tôi, cứ như vậy mà đợi chờ người có thể hoàn thiện tôi xuất hiện. Người định mệnh đó, rõ ràng sẽ không sẽ đến đến...!!"
Coppelia khóc.
Nỗi đau xót khi mất đi tình yêu của cha.
Sự bi thương khi lý do tồn tại đáng tự hào của mình bị hạ thấp, nước mắt lã chã rơi xuống.
"Thì ra là... như vậy."
Izayoi cúi đầu nhìn xuống thân thể nhân tạo nhỏ bé đang run rẩy, thấp giọng lẩm bẩm.
"Cô đã đợi ở đây bao lâu rồi?"
Coppelia ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng cái thay đổi.
Ánh mắt đó là ánh mắt của người đã trải qua cô đơn vô cùng tận, tịch mịch như ánh chiều tà trước khi mặt trời tắt nắng.
Kể từ lúc bị vứt bỏ tới nay, Coppelia vẫn luôn chờ đợi một người có thể hoàn thiện mình, một người có giải thoát cô khỏi tồn tại đang lấy chính cô và cửa hàng này làm mồi nhử, giam cầm cô ở nơi này.
Đã có vô số người xuất hiện, vô số người đặt chân vào cửa hàng, Coppelia đã hy vọng vô số lần, nhưng chỉ đổi lại vô số lần thất vọng.
Hy vọng của cô đã bị thực tại tàn nhẫn vùi dập và tàn lụi rồi.
Lần này chắc chắn cũng không phải là ngoại lệ.
"Có lẽ là trăm năm? Có lẽ là nghìn năm? Hay chỉ mới là thoáng chốc? Tôi không rõ nữa, bên trong nơi này không tồn tại khái niệm thời gian. Bởi vì ngay cả thời gian cũng sẽ bị thứ kia nuốt chửng."
Khi nhắc tới "thứ kia", Coppelia rõ ràng tỏ ra oán hận, nhưng càng nhiều hơn, là sợ hãi.
"Vậy nên khách nhân, trước khi sự tồn tại của ngài và cô bé đó bị thứ kia nhận ra, xin hãy mau chóng rời khỏi đây."
Đè nén cảm xúc đang tuôn trào xuống, Coppelia đưa ra lời khuyên bảo.
Đáp lại cô, Izayoi chỉ lắc đầu hai cái.
"Lúc nãy cô không nghe à? Tôi đến đây là vì cô đấy, giải xong cái gift game đó, tôi sẽ mang cô khỏi cái nơi chết giẫm đã giam cầm cô này."
Cậu vừa nói vừa liếc nhìn tấm geass roll vừa bị mình ném sang bên.
Câu trả lời của nó đã được cậu tìm ra từ rất lâu rồi.
[Ta] được viết trên đây không phải chỉ riêng nhân vật nào cả, giả thiết rằng [Ta] là chỉ một [tạo vật X].
Đồng thời [Người cha] là kẻ đã dùng kinh nghiệm bản thân để sáng tạo ra X, [người chế tác A, B, C].
[Ta] là một, là số ít, mà tương đối [người cha] được ghi lại bằng số nhiều. Dựa vào đó, mâu thuẫn giữa [Ta] và [người cha] được viết trên văn bản liền được tháo gỡ.
Lý do [người cha] là số nhiều, chính là để ám chỉ người chế tạo ra [Ta].
Gift game này có thể được chia làm ba chương.
Phân biệt miêu tả quá trình chế tạo của [tạo vật X].
Chương thứ nhất ghi lại thất bại của [người chế tác A].
Chương thứ hai ghi lại kết quả [thành công] của [người chế tác B].
Chương thứ ba là [tương lai] của [người chế tác C] và [tạo vật X].
Kết luận rằng Coppelia, người làm chủ của gift game này chính là --- vật nhân tạo được tạo ra sau ba lần nghiên cứu chế tác, hoặc chính là bản thân của kết quả đó đã được linh cách [mô phỏng] nhân hóa.
Một [tạo vật] đã trải qua sự nghiên cứu chế tạo suốt ba thời đại.
"...Nhưng, phá giải game là chuyện không thể nào! Nói cách khác chính là việc muốn hoàn thiện "Ta"! Từ xưa tới nay đã có hàng trăm hàng nghìn nhà nghiên cứu khiêu chiến, kết quả vẫn là không thể nào thành công như trước. Bởi lẽ "Ta" là ảo tưởng cuối cùng của loài người..."
Bất ngờ vì tuyên bố của Izayoi, Coppelia bất chấp hình tượng, gấp gáp nói.
"...Động cơ vĩnh cửu thứ ba. Lý luận khu động được cho rằng khả thi nhưng cuối cùng lại trở thành kết quả không tưởng mà bị vứt vào quên lãng."
Đúng chứ?
Izayoi cười nhạt.
Ánh mắt chứa đủ thứ cảm xúc phức tạp của Coppelia lần đầu tiên chăm chú nhìn vào gương mặt thản nhiên tới mức có thể gọi là tự mãn của Izayoi, rồi lại chuyển sang cô đơn.
"Vậy sao... Nghĩ được tới nước đó thì cậu phải hiểu rồi chứ? Con đường cùng mà mộng tưởng tối thượng của loài người bị kẹt lại, động cơ vĩnh cửu."
Động cơ vĩnh cửu thứ ba.
Đúng như những gì cái tên của nó nêu ra, đây là tên gọi chung của những máy móc có có thể vận hành vĩnh viễn.
Ảo tưởng cuối cùng mà nhân loại tin tưởng có thể tự mình hoàn thiện.
Đông đảo những người khai phá đã định nghĩa đó là đỉnh cao cuối cùng, đồng thời cũng khát cầu tiền tài và danh dự đi kèm theo nó. Nhưng theo sự thay đổi của thời đại, động cơ vĩnh cửu đã trở thành kết quả vọng tưởng.
Trong thế kỷ 21 mà Izayoi sinh sống, động cơ vĩnh cửu đã bị coi là kỹ thuật vô căn cứ, bởi vì vậy mà có rất ít người truy cầu nghiên cứu.
Cho dù có người truy cầu nhưng đó cũng không phải là người muốn khai phá mộng tưởng, hầu như đều là những kẻ lợi dụng cái tên động cơ vĩnh cửu để lừa gạt. Quá khứ đã từng được tin tưởng là có thể thực hiện giấc mơ của loài người, hiện tại lại trở thành cây rụng tiền cho một bộ phận người ti tiện gian trá.
Danh dự và tôn nghiêm, thậm chí là cả ý nghĩa tồn tại của cô, kẻ từng được xem là một trong những đỉnh cao của nhân loại--- động cơ vĩnh cửu Coppelia, đều đã bị đế giày nhơ nhuốc dính đầy bùn lầy dục vọng chà đạp.
Cặn tồn của vinh quang rực rỡ... Đó chính là bộ mặt thật của [Ta]. Sự tồn tại của [Ta] chính là mâu thuẫn. Với điều kiện tiên quyết là tồn tại, được giao cho cái tên then chốt động cơ vĩnh cửu, cho dù là vì để làm gift mà được dự bị, cũng tuyệt đối là một tồn tại không thể nào được hoàn thiện.
Đồng thời, hoàn thiện động cơ vĩnh cửu thứ ba cũng chính là đáp án của gift game này.
Bởi vì chính là như vậy nên mới không có đáp án...
Không có đáp án, một thử thách vốn không thể vượt qua.
Cái gọi là [Game nghịch lý].
Đối với một thế giới tập hợp vô số tu la thần phật như khu vườn nhỏ, lấy kỹ thuật chưa hoàn thiện làm đáp án cũng không hề vi phạm quy tắc.
Ví như động cơ vĩnh cửu, cho dù có gặp phải sự mâu thuẫn trong quá trình chế tạo, chỉ cần không thể hoàn thành sẽ bị coi là thất bại.
Đó là tại sao hy vọng của Coppelia luôn bị thất vọng chôn vùi.
Tới lúc này, cô đã từ bỏ rồi.