Chương 66: Sáng hôm sau

Nghịch Hồi Saigou Izayoi

Chương 66: Sáng hôm sau

Chương 66: Sáng hôm sau

Sáng sớm, căn cứ địa Salamandra, khu khách quý.

Izayoi mở cửa phòng của Lily ra, dự định đặt cô bé lên giường rồi rời đi, chuẩn bị cho buổi đàm phán sắp tới với Salamandra. Liên tục sử dụng trạng thái tinh thần, kể cả có là cậu thì cũng cảm thấy chút mệt mỏi.

Nhưng chỉ vừa mới bước vào phòng thì cô cáo nhỏ trong ngực cậu đã bắt đầu cục cựa, uốn mình vài cái rồi vươn vai căng người. Đôi mắt xanh ngọc bích mở ra, chớp chớp vài cái.

Mới đầu, đầu óc vẫn còn mơ hồ vì vừa mới tỉnh dậy, Lily còn chưa rõ tình huống của mình, cô bé chỉ cảm thấy được ôm thế này thật ấm áp và dễ chịu, muốn thời gian thoải mái này kéo dài thêm một chút. Hai mắt không nhịn được mà dần khép lại lần nữa.

Vài giây sau, khi đã dần tỉnh táo hơn, Lily mới bắt đầu cảm thấy không ổn.

Được ôm?

Cô bé sực nhớ tới chuyện lúc khuya Izayoi tới tìm mình, nói là muốn dẫn đi đó.

Chẳng lẽ...

Giật mình mở to hai mắt, bây giờ Lily mới ý thức được cái nơi thoải mái ấm áp mà mình không muốn rời khỏi là lồng ngực của cậu, gương mặt lập tức trở nên đỏ bừng vì bối rối.

"Izayoi... Đại nhân...?"

Cô bé vừa lắp bắp vừa cục cựa liên tục, muốn vẩy khỏi tay cậu.

Cảm thấy bất đắc dĩ, Izayoi chỉ đành thả cô bé xuống.

"Tối qua... Tối qua..."

"Ừ, làm phiền em cả đêm, cảm ơn nhiều nhé."

Cậu cố gắng nở một nụ cười dịu dàng để không làm Lily lo lắng. Trong khi cô bé thì nghiêng đầu khó hiểu, càng cảm thấy bối rối hơn khi mình không nhớ gì cả, cũng chẳng rõ Izayoi đang cảm ơn mình vì cái gì.

"Vẫn còn sớm lắm, em có thể ngủ thêm một chút mà."

Mang theo Lily di chuyển qua lại từ đông khu tới bắc khu rồi nam khu bằng nhiều cách khác nhau, tuy là mỗi lần đều rất nhanh nhưng Izayoi vẫn cảm thấy như vậy là hơi quá với một cô bé chỉ mới mười tuổi.

"Không sao, em dậy sớm quen rồi, bây giờ có muốn ngủ lại cũng khó."

Nhưng Lily lắc đầu từ chối.

Cô bé không hỏi việc Izayoi nhờ mình là gì, cũng không thắc mắc tại sao mình không nhớ gì cả, nếu cậu muốn nói thì sẽ nói thôi. Thế giới của người lớn, Lily không muốn tọc mạch quá nhiều.

"Vậy à... Xin lỗi vì làm phiền em nhé."

Một lần nữa, Izayoi áy náy nói xin lỗi.

"Sao Izayoi đại nhân lại phải xin lỗi? Việc của những đứa trẻ không thể chiến đấu như bọn em là hỗ trợ hết mình cho bọn anh mà."

"..."

"Phải rồi, hôm nay chúng ta còn phải đàm phán liên minh với Salamandra mà. Để em đi gọi Jin để chuẩn bị."

Không để Izayoi có cơ hội nói gì thêm, Lily cười cười chạy ra cửa.

"Khoan đã, Lily."

Vừa mới chạy được hai bước, Izayoi đã gọi cô bé lại.

"Anh có bạn mới cho em này. Làm quen với cô ấy đi."

Izayoi nói rồi đưa tay lên đầu, lấy xuống một con búp bê nhỏ đang nhắm chặt hai mắt như ngủ sai.

Mái tóc vàng nhạt gần như thành màu trắng bạc, lớp da mịn màn hồng hào như có mạch máu chảy bên dưới, còn có thể là ai khác ngoài Coppelia. Chẳng qua là kích cỡ của cô bây giờ thậm chí còn nhỏ hơn lần đầu Izayoi gặp cô. Chiều cao rơi vào khoảng 15 phân, chỉ vừa vặn to hơn Melun một chút.

"Đây là..."

Đôi mắt Lily toả sáng lấp lánh, cô bé giơ cả hai tay ra, cẩn thận đón đỡ thân hình nhỏ bé của Coppelia.

"Lần đầu tiên em thấy một búp bê-chan xinh đẹp tới vậy đấy."

Reo lên một tiếng, Lily áp sát mặt mình vào má Coppelia, cọ cọ mấy cái.

"Ưm."

Bị chấn động lên xuống, Coppelia dụi mắt vài cái trước khi mở ra. Thấy cô tỉnh dậy, Lily giơ Coppelia ra trước mặt mình.

"Búp bê-chan, mình là Lily, hân hạnh làm quen."

Mãi mấy giây sau, Coppelia mới ý thức được "búp bê-chan" ở đây là mình. Cô ngước nhìn lên Izayoi, ánh mắt như đang hỏi đây là chuyện gì.

"Bạn mới của cô đấy."

Đáp lại ánh mắt của Coppelia, Izayoi dùng khẩu hình nói với cô.

"Chào nhóc hồ ly, tôi là Coppelia, hân hạnh được biết nhóc."

Tựa như than thở vì bất lực, Coppelia quay lại tự giới thiệu với Lily.

"A a a! Coppe-chan siêu đáng yêu!"

Đối mặt với đôi mắt chỉ có thể dùng hai chữ "hồn nhiên" để hình dung và lời khen thẳng thắng, tuy rằng biểu hiện của Coppelia không hề thay đổi, nhưng cũng đã chớp mắt mấy lần, cô nhấc váy cúi người.

"Đặc biệt cảm ơn lời ca ngợi của cô bé, nhóc hồ ly. Đôi tai cáo của cô bé cũng rất mê người."

"Thật, thật sao?"

"Đúng vậy. Chỉ cần nhìn đôi tai ngây thơ khờ khạo lại không bị cản trở, thì sẽ có suy nghĩ đưa tay lên đầu xoa tới xoa lui."

Được Coppelia nói như vậy, Lily xấu hổ mà cười hì hì. Tuy rằng không biết đó là mỉa mai hay là ca ngợi, nhưng xem ra tính cách hai người khá là hợp nhau.

"Hoà hợp như thế là tốt, Lily em đi gọi Jin dậy đi."

"Vâng."

Vui vẻ đáp lại một tiếng, không biết có phải vì lời khen vừa nãy hay không mà Lily đặt Coppelia lên đầu mình, lọt thỏm giữa đôi tai, nhảy chân sáo rời đi. Xem chừng không nhịn được rất muốn khoe bạn mới với Jin.

Bụp!

Bất ngờ va phải ai đó, cô bé loạng choạng sắp ngã ra sau thì được một cánh tay to lớn giữ lại.

"Cẩn thận chứ."

Mandora nói, tuy không cố ý tỏ ra đáng sợ, nhưng bộ dạng to lớn và đôi mắt hung ác của hắn vẫn doạ cho Lily giật bắn cả người.

"Xin... Xin lỗi!"

Cô bé lắp bắp vội nói.

"Không có gì."

Mandora phất nói rồi bước tới, lúc đi ngang qua Lily, hắn chần chờ một chút rồi nói thêm một câu.

"Sandora đã dậy rồi, hiện đang đợi các ngươi ở phòng ăn khu khách quý. Chuẩn bị một chút rồi xuống gặp con bé trước khi bắt đầu buổi đàm phán đi."

Lily nghe hắn nói thì hớn hở ra mặt, rồi nhận ra như vậy không lễ phép lắm, cô bé vội cúi đầu mấy cái trước khi chạy thẳng vào phòng Jin.

"Không phải tò mò muốn biết cho lắm, nhưng thằng nhãi ngươi làm gì trong phòng một bé gái mới mười tuổi vào sáng sớm vậy?"

Mandora tựa người vào khung cửa, khoanh tay nhướng mày hỏi Izayoi vẫn còn đang đứng trong phòng.

"Không liên quan gì tới ông đi?"

Cậu đáp lại bằng giọng cộc lốc, căn bản không có ý định trả lời.

"Được rồi, nói chuyện chính, về việc liên minh..."

Lắc đầu, cố giữ cho bản thân không tức giận vì thái độ không coi ai ra gì của cậu, Mandora tiếp tục.

Cho dù trên danh nghĩa, Sandora mới là người cầm quyền cao nhất ở Salamandra, nhưng dù sao cô bé cũng chỉ mới hơn mười tuổi, những việc thế này thường vẫn do Mandora chịu trách nhiệm chính. Tất nhiên, hắn cho rằng No Name cũng ở tình trạng tương tự, trên danh nghĩa, Jin Russel là hội trưởng, nhưng tiếng nói nặng nhất hẳn phải là tên nhãi này.

"Hiện tại tôi cảm thấy trong người không khoẻ cho lắm, các ông xem làm sao được thì cứ làm đi."

Izayoi ngáp dài trong khi bước ra khỏi phòng.

"Tất nhiên là tôi không cưỡng ép Salamandra gì cả. Như đã nói, tôi sẽ cho các người ích lợi tương xứng."

Cậu đập tay lên vai Mandora rồi ném cho hắn một vật thể dẹt hình thôi trông như một cái vảy, vừa vặn nằm gọn trong lòng bàn tay và toả ra ánh sáng nhè nhẹ.

"Thứ này là..."

Cảm thấy linh cách cổ xưa của rồng thuần huyết đang cuộn trào trong đó, Mandora cảm thấy líu lưỡi, không nói được một câu trọn vẹn.

"Vảy ngược của con rồng nào đó tôi không tiện nhắc, nhưng chắn chắn là lợi hại hơn xương cốt của Tinh Hải Long Vương mà Salamandra các người đang giữ."

"Cái gì!?"

Mandora giật bắn người, suýt nữa thì làm rơi vảy rồng xuống.

Hắn khó nhọc nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng quay người lại, định hỏi Izayoi cho ra lẽ, nhưng cậu đã bước vào phòng mình ở phía đối diện, đóng sầm cửa lại.

***

Bắc khu, Ngoại Môn số 678900, căn cứ địa Will O Wisp.

Gift game do Will O Wisp tổ chức vừa vặn chấm dứt, lúc này đã là thời điểm trao giải và bế mạc.

Sau khi trải nghiệm gift game do Will O Wisp làm chủ, You và Asuka mỉm cười thán phục từ tận đáy lòng.

"Quả nhiên, ở khu vườn nhỏ, ban tổ chức gift game là được người ta chú mục nhất."

"Ừm... Hy vọng là sẽ có ngày chúng ta cũng có thể tổ chức gift game."

Hai người hâm mộ nhìn theo ban tổ chức Will O Wisp rời đi.

Kế tiếp, dựa theo lệ cũ, Will O Wisp tổ chức tiệc trà xã giao sau gift game. You và Asuka với tư cách người chiến thắng cũng được đặc biệt mời tham gia, được tiếp đãi bánh Barquillo nhân ngọt vị táo.

Lần đầu nhìn thấy loại bánh ngọt này, Asuka hưng phấn tới hai mắt toả sáng, nhìn sang Ayesha với ánh mắt tràn ngập nhiệt tình.

"Loại bánh ngọt này tuyệt vời thật đấy... Lấy da bánh bọc lên sữa tươi và hoa quả, vậy cái này cũng là một loại bánh kếp sao?"

"Sao có thể vậy được. Da bánh Barquillo nhân ngọt cùng loại với da bánh kem, Barquillo là loại bánh ngọt lấy da bánh kem bọc nhân ngọt bên trong đó. Nhân tiện nói luôn, nhân của Asuka là vị táo, còn của tôi là vị bơ bí đỏ."

Trải qua một trận game, quan hệ của họ trở nên thân thiết hơn nhiều.

Ayesha nói xong, vừa mới giơ tay ra lấy phần bánh của mình, những chiếc Barquillo trong khay đột nhiên biến mất hết.

Mặc dù nhất thời không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng khi nhìn thấy mặt You phồng to như mặt sóc chuộc gặm hạt, Ayesha lập tức chồm đầu tới, hung hăng nhìn cô chằm chằm.

"...Này, cô, ngậm cái gì trong mồm thế?"

"...Barquillo của đồ ngốc."

"A a a a thật là! Không biết lễ phép, tay chân không sạch sẽ, tôi không biết phải nhắm vào đâu để mắng cô nữa rồi. Cái tên ngốc này!"

Ayesha giận đùng đùng dùng sức nắn véo gương mặt phồng to của You. Mặc dù thức ăn trong miệng suýt chút nữa phun hết ra ngoài, nhưng You đánh cược toàn bộ kiên trì của mình với thức ăn, không những cứng rắn nhịn lại mà còn nuốt hết sạch Barquillo vào bụng.

Buông thõng hai vai, giống như là xem thường tới cực độ mà ngược lại không còn gì để nói, Ayesha đứng dậy, chuẩn bị đi xem còn phần bánh ngọt nào dư lại hay không.

"Khoan đi đã."

Nuốt sạch thức ăn trong miệng, You vừa vẫy tay vừa nói với Ayesha

Khó chịu ngoác miệng ra, Ayesha vung vẫy mái tóc hai đuôi của mình, xoay người bỏ đi mất dạng.

Nơi này cuối cùng chỉ còn lại Asuka và You. Không còn ai để trêu chọc, hai người nhất thời cảm thấy mất hứng.

"Chẳng biết mấy người kia đi đâu rồi."

Asuka nhìn lên bầu trời quang đãng, bất giác thì thầm.

"Nhắc tới, rõ ràng là đã hứa xem chúng ta thi đấu, vậy mà lại biến đâu mất dạng."

Rõ ràng là đã cố giành chiến thắng cho anh xem mà.

You cũng bỉu môi phụng phịu