Chương 67: Đánh đổi

Nghịch Hồi Saigou Izayoi

Chương 67: Đánh đổi

Chương 67: Đánh đổi


Gần trưa, những người tham gia từ các cộng đồng khác đã ra về gần hết, người ở lại Will O Wisp chủ yếu chỉ toàn những khách tham quan và số ít vì lý do nào đó mà chưa rời đi được.

Asuka và You thuộc vào loại thứ hai.

Vì Saigou Izayoi, Jin và Lily vẫn chưa trở lại, nên hai người cũng không thể trở về No Name mặc dù gift game đã kết thúc được một khoảng thời gian rồi.

Chán nản và buồn bực, You bám theo Ayesha mò vào khu điểm tâm, muốn dùng bánh ngọt để giết thời gian.

Asuka tạm vứt cái nỗi lo liệu sau chuyện này bọn họ có đủ tiền trả cho số lượng bánh ngọt mà You đã ăn hay không qua một bên, cô lúc này đang đi dạo một mình trong khuôn viên Will O Wisp, thơ thẫn nhìn đất nhìn trời.

"Thật tình, đi đâu mất rồi không biết. Chẳng lẽ anh ta là loại người hay thất hứa sao?"

Cô lẩm bẩm một mình, cảm thấy có chút thất vọng, đồng thời cũng có chút mất mát.

"Trông đâu có giống... Hay là có chuyện gì rồi?"

Cũng không phải.

Asuka lắc đầu.

Lấy thực lực của Saigou Izayoi thì làm sao có thể xảy ra chuyện gì được.

Trong lúc đang nghĩ vẩn vơ, cô bỗng nhiên nhìn thấy ba bóng người thấp thoáng sau những bụi cây, hai thấp một cao.

Là ba người Saigou Izayoi vừa trở lại từ Salamandra.

"Sử dụng Cảnh Giới Môn tùy tiện như vậy thật không sao chứ? Tài chính của chúng ta chịu nổi không?"

Jin bứt rứt lo lắng hỏi.

"Không sao, tiền nông không còn là vấn đề nữa đâu."

Izayoi trả lời trong khi ngáp dài mệt mỏi. Dù đã ngủ một giấc ngắn trước khi trở lại, cảm giác mất sức vẫn một mực đeo bám cậu. Đây là di chứng của việc tiêu hao linh cách và sử dụng máy gia tốc hạt trong máu quá mức hạn định. Tới nỗi Izayoi thậm chí còn cảm thấy lười tự mình đưa Jin và Lily di chuyển như lần trước mà phải dùng tới Cảnh Giới Môn.

Tuy nhiên lời cậu mới nói không phải chỉ là những lời trấn an suông cho có. Quả thật hiện tại Saigou Izayoi có rất nhiều tiền. Giải quyết xong chuyện của Coppelia và End Emptiness, với tư cách là người chiến thắng gift game, cái cửa hàng nhìn như cả viện bảo tàng dùng làm nơi tổ chức gift game kia nhiễm nhiên đã trở thành vật thuộc quyền sở hữu của cậu.

Nên biết là chỉ một cái nhẫn nhỏ trong vô số món đồ trang sức xa hoa ở đó cũng được niêm yết với giá bằng cả mười năm chi phí sinh hoạt của No Name. Điều đó càng khiến nó trông giống một bảo tàng hơn là một cửa hàng khi mà những món trang sức đó có lấp lánh hào quang thế nào và lọt vào mắt xanh của ai đi nữa cũng không còn quan trọng, vì giá tiền của chúng sẽ ngăn cản bất cứ ý định mua nào.

Tuy giá trị thực tế có lẽ sẽ không cao tới như vậy nhưng hẳn là sẽ không kém quá nhiều. Trang sức trong cửa hàng đều được End Emptiness sưu tầm nhằm mục đích câu dẫn mấy tên ngốc không biết tự lượng sức vào bán mạng làm thức ăn cho hắn, do đó mà giá trị của chúng không cần phải bàn cãi nữa.

Giờ có bảo Saigou Izayoi là người giàu nhất hạ tầng khu vườn nhỏ hẳn không phải là chuyện giật gân. Thậm chí với số tài sản bây giờ, có khi cậu còn mua đứt luôn được cả cái chi nhánh Thousand Eyes ở hạ tầng cũng chưa biết chừng.

Chỉ là đi qua đi lại bằng Cảnh Giới Môn thôi, chút tiền lẻ, không đáng giá nhắc tới.

"Vậy... Vậy sao!?"

Jin bồn chồn hỏi lại.

Cô bé không biết Izayoi lấy đâu ra lòng tin mà nói vậy trong khi mới hôm qua thôi chính cậu còn phải tự thân mang mình và Lily bay từ Will O Wisp tới Salamandra vì ngại dùng tiền. Jin quay sang Lily nháy mắt ra hiệu, mong cô bé tai cáo đảm đang chuyên quán xuyến công việc của No Name có thể mở lời nói đôi ba câu về hành động hoang phí này của Izayoi. Chẳng qua là lực chú ý của Lily lúc này hoàn toàn tập trung vào búp bê nhỏ, Coppelia ngồi trên vai hình, cả hai cười đùa tíu tít quên cả trời đất.

Bất lực, Jin buông thõng hai tay, hạ thấp thân người xuống, khiến tấm áo choàng vốn đã rộng trông lại càng thùng thình quá cỡ hơn nữa.

"Thôi nhé, hai đứa đi tìm Asuka và You rồi dạo đâu đó đi, tới chiều chúng ta sẽ tập trung ở phòng tiếp khách của Will O Wisp..."

Izayoi lại che miệng ngáp dài một cái, bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra được cậu bây giờ đang mệt mỏi thế nào.

"Anh tìm chỗ nào làm một giấc đây, nếu không anh nghi ngờ việc mình có còn tỉnh táo khi về tới No Name không đấy."

"Izayoi!!!"

Bất thình lình, một tiếng hét nghe vừa bực tức vừa thất vọng từ bên ngoài bụi cây truyền tới.

"Anh đã dẫn mấy đứa nhóc đi đâu vậy hả!?"

Asuka hậm hực bước tới bằng điệu bộ có thể gọi là thô lỗ, chẳng giống với cô lúc bình thường chút nào.

Không thèm để ý tới hình tượng của mình, khi chỉ còn cách Izayoi hai ba mét, cô nhún người nhảy lên, tung vào mặt cậu một cú lên gối.

Mặc dù đã mệt phờ cả người, Izayoi vẫn là Izayoi, võ kỹ thần cấp và giác quan siêu việt nhân loại vẫn còn đó, cậu khẽ nghiêng người qua một bên, dễ dàng tránh khỏi đòn tất sát của Asuka.

Mất đà, Asuka chúi nhũi cả người về phía trước. Với thể chất chỉ và phản xạ ngang một thiếu nữ mười lăm tuổi bình thường của cô thì việc ngã sấp mặt là việc khó mà tránh khỏi. Khi mà Asuka cảm thấy mặt mình chuẩn bị tiếp xúc thân thiện với mặt đường lát đá, sợ hãi mà nhắm chặt hai mắt lại thì một cánh tay rắn chắc đã vững vàng ôm lấy eo cô, ngăn không cho mặt đường trở thành thứ cướp đi nụ hôn đầu tiên của cô.

"Cái tên này!"

Nhận ra cánh tay đang giữ eo mình thuộc về ai, Asuka giận dỗi lấy gift card ra, nhưng trước khi cô kịp làm gì, gift card trên tay cô đã bị Izayoi đoạt mất.

"Được rồi! Được rồi! Không đến xem hai người thi đấu là lỗi của tôi, bớt giận đi!"

Kéo Asuka lại gần mình hơn, Izayoi ghé sát mặt vào cô mà tạ lỗi.

"Quà bồi tội của tôi đây, nhân tiện thì chúc mừng vì chiến thắng nhé."

Cậu cũng lấy gift card của mình ra, dùng một tay ghép hai tấm gift card vào nhau, chuyển một vài món đồ của mình qua cho Asuka.

"Buông... Buông ra!"

Tiếp xúc gần như vậy, mặt Asuka thoáng cái trở nên nóng rực, cô vội giật lại gift card của mình và đẩy Izayoi ra, quay sang một bên để giấu đi màu đỏ trên mặt mình. Asuka vuốt ngực hít sâu liên tục để bình ổn lại trái tim đang đập dồn dập của mình.

"Chào nhé đại tiểu thư, hiện tại tôi đang mệt lắm nên tạm thời cứ vậy đã, tôi sẽ chân thành xin lỗi sau, thề đấy."

Nghe thấy câu nói này, cô lập tức quay đầu lại, chỉ để đón lấy một cơn gió phả vào mặt khi Izayoi phóng đi mất dạng.

"Cái tên này... Lại chạy mất rồi!"

Cô gầm gừ bực bội.

"Cơ mà mình chưa từng nói là mình giành chiến thắng mà..."

Ở một bên nhìn chuyện xảy ra nãy giờ, Jin cười trừ âm thầm chuẩn bị kéo theo Lily trốn đi trước khi Asuka chuyển cơn giận từ trên Izayoi qua chỗ bọn họ. Nhưng đã quá muộn, Izayoi bỏ chạy quá nhanh, cô bé không phản ứng kịp, dễ dàng bị Asuka tóm lấy.

"Còn định chạy?"

Asuka bóp chặt hai vai Jin, nở một nụ cười ngập ngụa hắc ám.

"Hai người và tên đó đã bỏ đi đâu vậy?"

"Chuyện này... Chuyện này..."

Jin ấp úng.

"Nói!"

"Xin lỗi chị Asuka..."

Dù sợ hãi tới tái mét cả mặt, Jin cũng chỉ nói được một câu rồi ngậm chặt miệng lại.

"Em thì sao Lily?"

Thấy không thể cạy được thông tin có ích gì từ Jin, Asuka quay sang Lily.

"Xin... Xin lỗi!!!"

Bị gọi tới tên, Lily giật bắn cả người, vội vàng nhét Coppelia vào túi tạp dề trước bụng, lắp bắp nói.

"Chị không cần mấy lời xin lỗi này, chị muốn biết mọi người đi đâu kìa. Lily là một cô bé ngoan đúng không? Sẽ không giấu chị đúng không?"

Khoanh tay trước ngực như phụ huynh trách mắng trẻ con khi mắc lỗi, Asuka nghiêm giọng nói.

"Xin lỗi Asuka đại nhân... Em đã hứa với Izayoi đại nhân sẽ không nói rồi."

Nhưng cũng như Jin, Lily vẫn không chịu tiết lộ.

"Izayoi đại nhân bảo trở về No Name sẽ công bố sau, giờ phải giữ bí mật để tạo niềm vui bất ngờ cho mọi người."

***

Bỏ lại Jin và Lily chịu trận với Asuka, Izayoi tìm tới một góc cây râm mát bên bờ hồ vắng lặng ít người qua lại mà tựa lưng ngồi xuống.

Dự tính là chỉ đến tham gia gift game rồi trở về ngay nên Will O Wisp không đặc biệt chuẩn bị phòng cho mấy người No Name. Muốn nghỉ ngơi thì chỉ có thể chọn một nơi thế này.

Thật ra nếu có thể, Izayoi muốn nằm ì tại Salamandra chờ mình khôi phục hẳn rồi mới trở lại, nhưng phần vì sợ You và Asuka lo lắng, phần vì chột dạ khi thất hứa không xem hai người thi đấu nên vẫn phải vác cái thây mệt phờ về Will O Wisp. Giờ đã gặp Asuka rồi, tin chắc rằng cô sẽ thông báo lại cho You, cậu có thể yên tâm làm một giấc rồi.

Trong lúc tìm nơi thích hợp để ngủ trưa, Izayoi đã dồn gần 30 cái bánh ngọt vào miệng mới tạm lấp lửng dạ dày. Mí mắt giờ nặng trĩu, cậu từ từ khép hai mắt lại, để cho cơn gió dễ chịu thổi ngang mặt hồ lướt qua tóc mình.

Trong ý thức mơ hồ, Izayoi bỗng nhớ lại chuyện xảy ra vào khuya hôm qua.

Về cuộc nói chuyện với Hoang Phế Chi Phong.

Dù ghét phải thừa nhận chuyện này, nhưng thực tế là lúc đó Izayoi hoàn toàn thúc thủ vô sách trước End Emptiness.

Với cả hạ tầng là con tin trong tay hắn, cậu không thể làm gì khác hơn là chấp nhận điều kiện đàm phán. Đó là còn chưa kể, cách mà Izayoi đã dùng để lấp đầy cơn đói của hắn trong lịch sử cũ giờ đã không còn sử dụng được trước một Hoang Phế Chi Phong có đầy đủ lý trí nữa.

Và vì vậy, theo khế ước, Izayoi đã thoả mãn End Emptiness với linh cách của mình trong trạng thái gia tốc với mô phỏng phát quang.

Linh cách bị nuốt chửng hấp thụ một cách không thương tiếc mới dẫn tới tình trạng hao hụt và mệt mỏi thế này.

Ít nhất thì End Emptiness có vẻ đã thoả mãn và ngủ sâu trong cơ thể Coppelia.

"Khi nào đói ta sẽ lại tìm ngươi tiếp."

Là những lời cuối cùng của hắn trước khi biến mất.

Izayoi không chắc quyết định này của mình liệu có đúng đắn hay không. Nhưng trong cái rủi vẫn có cái may. End Emptiness được triệu hồi tới khu vườn nhỏ từ tận cùng của dòng thời gian, dù ở thời điểm nào đi nữa, vẫn sẽ chỉ tồn tại duy nhất một Hoang Phế Chi Phong mà thôi.

Nếu thực hiện đúng theo khế ước, thì kẻ thù đáng sợ nhất mà Izayoi phải chống lại đã tạm thời bị vô hiệu hoá.

Thứ phải lo lắng bây giờ chỉ còn có Tuyệt Ác Ma Vương Azi Dahaka và Liên Minh Ma Vương Ouroboros.

So với lịch sử tàn khốc kia, khởi sắc thế này đã tốt hơn rất nhiều.

Xét theo hướng này, kết quả của cuộc trao đổi đó không thể nói là tệ được.