Chương 65: Chân tướng
Tiếng bước chân đều đặn khẽ khàng vọng ra từ trong cửa hàng, càng lúc càng tới gần hơn. Izayoi căng thẳng nhìn Coppelia đang ung dung giẫm từng bước đi tới, một lần nữa xuất hiện trước mặt cậu.
Không, kẻ đó không còn là Coppelia nữa mà đã là hoá thân (Avatar) của tai hoạ kinh khủng bậc nhất khu vườn nhỏ.
Kẻ duy nhất được biết tới ở đẳng cấp một chữ số.
End Emptiness.
Đại danh từ biểu trưng cho [Tai hoạ], trong khu vườn nhỏ đầy rẫy thần linh này, hắn có rất nhiều tên gọi.
Điêu Tàn Mạt Thế Luận.
Chung Mạt Bạo Quân.
Cộng Thực Ma Vương.
Ma vương có thể nuốt chửng thần phật, sinh mệnh và cả ánh sao--- đó chính là thân phận thật sự của quái vật này.
Trước loại đối thủ này bỏ chạy là điều vô nghĩa, bởi lẽ vốn không có nơi nào để chạy cả.
Nếu chỉ có một mình, Izayoi còn chưa tới mức e ngại End Emptiness tới cỡ nào. Cậu là Nhân Loại Tối Cường Huyễn Tưởng, và cũng là Nhân Loại Tối Thượng Hy Vọng, một con người đã vượt quá xa giới hạn của loài người. Có thể nói tác động tha hoá vạn vật trong tận cùng thời gian không thể ảnh hưởng lên tồn tại đã đạt tới vĩnh hằng, siêu việt thời gian như cậu nữa.
End Emptiness không thể tha hoá Izayoi, đồng thời Izayoi cũng không thể làm gì End Emptiness. Tuy vậy, nếu hành động thiếu suy nghĩ thì dù không bị tha hoá, ánh sáng và linh cách của cậu vẫn sẽ bị nuốt chửng không thương tiếc.
Điều đó cũng có nghĩa là chỉ cần không hành động thiếu suy nghĩ, cậu có thể dây dưa với Hoang Phế Chi Phong.
Cho tới mãi mãi.
Nhưng tiếc là hiện tại Izayoi không chỉ có một mình. Lily vẫn đang nằm trong tay cậu, thành phố Underwood, nam khu, hạ tầng và cả khu vườn nhỏ vẫn còn đó. Mọi người vẫn còn đó.
Izayoi đã cho rằng chỉ cần hoàn thành game nghịch lý của động cơ vĩnh cửu là có thể tạm thời đẩy lùi Hoang Phế Chi Phong. Cho dù End Emptiness không muốn bỏ đi mà dự định nán lại thì geass roll cũng không cho phép chuyện đó xảy ra, dù có là ma vương bất bại cũng không thể vi phạm quy tắc của gift game do chính hắn tạo ra.
Cậu tự tin mình thừa khả năng ngăn cản sự tàn phá của End Emptiness trước khi hắn bị ép buộc phải rời đi.
Chỉ là tình huống lúc này đã diễn biến theo chiều hướng không thể hiểu được hay đoán trước nữa.
Izayoi không biết tại sao thứ đáng lẽ đã biến mất trong lịch sử cũ lại hiện thân trước mặt cậu dưới dạng hoá thân.
Cậu cũng không có thời gian để tìm câu trả lời cho điều đó. Bởi vì tồn tại bằng hoá thân, hắn sẽ không bị trục xuất khỏi khu vườn nhỏ dù có vi phạm luật lệ của trò chơi do chính mình đặt ra nữa.
Đại não Izayoi điên cuồng vận chuyển, hòng tìm cách hoá giải tình huống tuyệt vọng này.
Như đang nhạo báng sự khẩn trương và căng thẳng của Saigou Izayoi, End Emptiness bật cười.
"Anh hùng của thời mạt thế... Ta đã đợi ngươi hàng thiên niên kỷ."
Hắn dừng lại trước Saigou Izayoi chừng mười bước chân, một lần nữa sử dụng bộ dạng của Coppelia để nói chuyện với cậu.
Không vui khi gặp lại ta sao?
Hoang Phế Chi Phong cười cợt chờ đợi câu trả lời từ phía Izayoi.
Nhưng đáp lại chỉ là động tác hướng mũi đao chỉ thẳng vào hắn của cậu.
"Không thú vị gì cả..."
Bằng gương mặt của Coppelia, End Emptiness vừa để lộ ra một biểu cảm cực kỳ nhân tính, chưng hửng và mất hứng.
"Ta đã tưởng tượng ra vô số hoàn cảnh mà chúng ta tái ngộ, trong suốt thời gian chờ đợi, thậm chí ta đã học cách nói chuyện của loài người chỉ để giao tiếp với ngươi thôi đấy, anh hùng của thời mạt thế."
Không thể bỏ bộ dạng đề phòng chỉ trực chờ lao vào chém giết đó mà nói chuyện với ta sao?
Biểu cảm của hắn như muốn nói lên điều này.
Quả thật, so với con quái vật tham lam chỉ biết nuốt chửng mọi thứ trên đường đi của mình để thoả mãn cơn đói khát vô cùng tận trong trí nhớ của Izayoi, End Emptiness lúc này phải nói là cực kỳ nhân tính. Nếu không nhờ vào linh cách và điệu cười không thể lẫn vào đâu được đo thì e rằng cậu không thể nhận ra thân phận của hắn nhanh tới vậy.
Giữa việc đánh nhau với một con thú chỉ biết hành động và cắn nuốt theo bản năng rồi gây ra hậu quả không thể cứu vãn và việc nói chuyện với một kẻ thù có lý trí thì Izayoi tình nguyện làm điều thứ hai hơn. Ít nhất cậu cũng có thể câu thêm một chút thời gian để tìm kiếm đối sách khả thi, giảm thiệt hại xuống mức tối thiểu.
Nghĩ vậy, Izayoi từ từ hạ Cực Tương Tinh Kiếm xuống, giải trừ trạng thái chiến đấu. Tuy nhiên, cậu vẫn không lấy tai nghe xuống khỏi đầu hay cất Mục Lục Sự Sống và Cực Tương Tinh Kiếm đi mà vẫn để chúng trong tình trạng có thể kích hoạt bất kỳ lúc nào.
"Thế có phải thân thiện hơn không."
End Emptiness vỗ hai tay vào nhau.
"Vào trong đi, ngươi không định vừa đứng vừa nói chuyện đúng chứ?"
Vừa nói, hắn vừa xoay người quay trở vào cửa hàng.
Izayoi chần chừ một chút rồi cũng chậm chạp bước theo vào.
Khi cậu bước qua cánh cửa, nội thất bên trong đã bị thay đổi một chút. Ở khu vực trung tâm vốn dĩ chỉ có một chiếc thảm lông thú không rõ tên bây giờ đã xuất hiện một bộ bàn trà cùng hai chiếc ghế dựa xa hoa, ấm tách phía trên toả ra hơi nóng và hương thơm dễ chịu.
End Emptiness hiện đang ngồi trên ghế đối diện với cửa chính, ung dung nhấc tách trà bên phía mình lên nhấp một ngụm.
"Ngồi đi." Hắn từ tốn phất tay ra hiệu.
Izayoi bước tới, nhưng trước đó, cậu cẩn thận đặt Lily yên ổn ngồi tựa vào một chiếc ghế gần cửa chính. Dù lý do có là gì đi nữa thì cậu vẫn không muốn để cô bé ở gần cái thứ nguy hiểm bất tường này.
"Chúng ta có gì để nói sao?"
Kéo ghế ngồi xuống, Izayoi đạm mạc hỏi.
Không phải cậu muốn đưa cuộc đối thoại vào bế tắc trước cả khi nó bắt đầu, chẳng qua là cậu thật sự không tìm ra được bất cứ lý do gì để End Emptiness một mực đòi nói chuyện với cậu.
Căn cứ vào thái độ của hắn thì điều này không giống giả dối. Tuy là dựa vào biểu cảm của một thứ vốn chỉ có bản năng để đoán suy nghĩ của một hắn thì có hơi ngây ngô. Nhưng với toàn bộ khu vườn nhỏ làm con tin, với lợi thế áp đảo như vậy, Izayoi không nghĩ End Emptiness phải cất công lừa gạt cậu làm gì.
"Rất nhiều."
End Emptiness lại nhấp thêm một ngụm trà trước khi tiếp tục.
"Cơ mà vì ngươi có vẻ không được tập trung lắm nên ta sẽ vào thẳng chuyện quan trọng nhất."
Izayoi nhướng mày, im lặng chờ đợi.
"Ta muốn ngươi lập một khế ước với ta."
Không để cậu đợi lâu, End Emptiness nhanh chóng đưa ra một yêu cầu khó hiểu.
"Khế ước?"
"Phải, khế ước. Ngươi sẽ cung cấp linh cách và năng lượng của mình để thoả mãn cơn đói của ta."
Nội dung câu nói của hắn khiến Izayoi sững sờ, nhưng cậu lập tức che đi sự ngạc nhiên của mình bằng một câu hỏi:
"Tại sao ta phải làm vậy? Không, phải nói là ta được lợi gì khi làm vậy?"
"Lợi ích?"
Lần này tới lượt End Emptiness sửng sốt, giống như là không hiểu tại sao Izayoi sẽ hỏi một vấn đề thứ cấp như vậy.
"Rõ ràng quá còn gì..."
Hắn đặt tách trà trên tay xuống, đan những ngón tay thon dài của cơ thể mà mình đang chiếm hữu vào nhau.
"Ta sẽ buông tha cho thời đại này. Buông tha cho tất cả thế giới mà ngươi quan tâm."
End Emptiness thản nhiên tuyên bố.
Đem cả thời đại và thế giới đặt lên bàn cân thương lượng, chỉ có những kẻ mang bá khí của ma vương mới dám nói lên những lời đó. Làm ma vương đáng sợ và hùng mạnh nhất trong số tất cả những ma vương, thảm hoạ kinh khủng nhất của khu vườn nhỏ, End Emptiness thật sự có tư cách để tuyên bố như thế.
Izayoi sẽ không xem đó chỉ là những lời mạnh miệng, bởi lẽ chính cậu cũng đã chứng kiến tận mắt thế giới này lụi tàn như thế nào khi Hoang Phế Chi Phong thổi qua.
Chỉ là, "Buông tha cho thời đại", những lời này có bao nhiêu phần đáng tin?
Trong khi cậu còn chưa thể quyết định, End Emptiness đã tiếp tục.
"Sao lại phải do dự? Trong lịch sử đã mất kia, ngươi đã dùng cách này để giam ta vào nhà tù của sự thoả mãn, nhờ đó mà vượt qua thử thách cuối cùng kia mà."
"Ngươi biết?"
Izayoi cảm thấy giật mình.
Trong trận chiến cuối cùng giữa cậu và End Emptiness, Izayoi đã nhận ra sự thật rằng cả hai khó mà giải quyết dứt điểm nhau được.
Do đó cậu đã chia nửa linh cách của mình, tạo ra một phân thân mang nguồn năng lượng bất tận để End Emptiness cắn nuốt và dẫn dụ giam cầm hắn trong chiếc lồng mang tên khu vườn nhỏ.
Một bên không ngừng tạo ra năng lượng và linh cách.
Một bên không ngừng cắn nuốt.
Một cuộc chiến dây dưa vô cùng tận.
Miễn cưỡng có thể nói, anh hùng Sakamaki Izayoi đã vượt qua thử thách của Hoang Phế Chi Phong bằng cách thoả mãn sự tham lam và đói khác của hắn.
Cho dù là vậy, đến cuối cùng thế giới vẫn không thể được cứu rỗi.
Izayoi không thể không chọn con đường may rủi vượt qua vô hạn không gian và thời gian để mở ra thời đại này.
Lẽ nào vì nhận thức được điều đó nên End Emptiness mới đuổi theo cậu tới tận đây? Izayoi rùng mình tự hỏi.
Song End Emptiness không trả lời Izayoi, hắn đưa ra một câu hỏi khác:
"Ngươi không nghĩ tự bản thân mình là đủ để làm được chuyện không tưởng này đó chứ?"
"Gì?"
Một lần nữa, Izayoi ngạc nhiên. Khi mà cả End Emptiness cũng ở đây, cậu bắt đầu ý thức việc mình tới được thời đại này không phải là trùng hợp hay may mắn.
"Nói thẳng nhé, hành động của ngươi khi đó cực kỳ đần độn. Nhảy vào vô hạn khả năng, ai cho ngươi tự tin là mình có thể đến được điểm nằm ở ngược chiều của vô hạn dòng chảy thời gian chằng chịt giao nhau vậy? Cơ hội thành công tiếp cận con số không đấy."
End Emptiness chòm người tới, bắt lấy gương mặt Izayoi và nhìn thẳng vào cậu bằng đôi mắt xám trắng như tro tàn của mình.
"Nhưng ta vẫn..."
"Thành công?"
Hắn cướp lời của cậu trước khi cậu kịp nói ra một câu hoàn chỉnh.
"Làm ơn đi, ngươi nhảy thẳng ra khỏi thời gian, tự xoá bỏ tồn tại của mình khỏi vô hạn khả năng, tới nỗi vận mệnh không thể làm gì khác hơn ngoài việc tạo ra một phiên bản ngươi khác để lắp vào chỗ trống."
Nói tới đây, End Emptiness phá lên cười, một nụ cười thật sự.
"Ta biết ngươi cũng đang thắc mắc rằng tại sao ta lại theo ngươi trở về thời đại này. Nhưng suy nghĩ ấy sai rồi.
Chính ta đã đưa ngươi về thời đại này khi lịch sử cũ bị vận mệnh xoá bỏ vì hành động ngu người của ngươi."