Chương 64: Động cơ vĩnh cửu

Nghịch Hồi Saigou Izayoi

Chương 64: Động cơ vĩnh cửu

Chương 64: Động cơ vĩnh cửu


"Game nghịch lý không thể hoàn thành, con người vốn không thể tạo ra động cơ vĩnh cửu. Vậy nên rời đi thôi, khách nhân,..."

Coppelia ôm ngực thấp thỏm.

"Động cơ vĩnh cửu thôi mà, tôi cho cô thứ ánh sáng rực rỡ đó là được."

Cái gì? Lần này Coppelia thật sự không thể nói nổi nên lời.

Izayoi cười cợt cúi người xuống, búng vào trán Coppelia một cái rồi tuyên bố.

"Con búp bê đần này. Cô cho rằng thế giới này là nơi nào. Khu vườn nhỏ, sân chơi của vô số nhóm thần tu la thần phật. Đúng thật là nếu chỉ dựa vào trí tuệ của nhân loại đương thời thì nói không chừng sẽ không thể hoàn thành được động cơ vĩnh cửu, ít nhất hiện tại là vậy. Nhưng mà, game đâu có quy định là chỉ được dùng năng lực giới hạn trong tri thức loài người."

Coppelia ấn ấn cái trán sưng đỏ, ánh mắt kinh ngạc dao động liên hồi.

Izayoi chống tay lên eo, tuyên bố với Coppelia.

"Chuẩn bị chứng kiến kỳ tích phát sinh trên chính cơ thể mình đi, mộng tưởng cuối cùng của loài người, động cơ vĩnh cửu Coppelia."

Lý thuyết dễ hiểu nhất về động cơ vĩnh cửu chính là loại "động cơ không cần hấp thu năng lượng từ bên ngoài mà vẫn có thể vận hành vĩnh viễn". Nhưng lý thuyết này đã bị nhận định là không có khả năng thực hiện khi định luật nhiệt động lực học tăng giảm Entropy được xác lập.

Chỉ là một lý luận rất đơn giản, song để giải quyết vấn đề của động vĩnh cửu thì phải nhắc tới hình thái cơ bản nhất của các loại động cơ, động cơ hơi nước.

Nguyên lý hoạt động của động cơ hơi nước là đốt cháy than đá làm nhiệt độ xuất hiện chênh lệch, khiến pít tông tiến hành vận động.

Theo lý đó, nếu không có sự chênh lệch nhiệt độ thì pít tông sẽ không thể hoạt động dẫn đến viện không thể nhận được năng lượng.

Đây là định luật nhiệt động lực thứ hai. Cũng chính là định luật tăng giảm entropy.

Chỉ cần giải quyết được vấn đề đó, đồng nghĩa với việc giải quyết được vấn đề của động cơ vĩnh cửu.

Nói miệng thì đơn giản như vậy, thực tế lại là chuyện không thể nào.

Tuy là vậy, điều đó chỉ đúng ở giới hạn thường thức loài người ở ngoại giới. Còn nơi đây lại là khu vườn nhỏ, sân chơi của chư thần tụ hợp vô số tu la thần phật với vô vàn kỳ tích.

Nếu sử dụng một vật chất co dãn nào đó để bổ sung vào pít tông vận động quan trọng nhất, thì có thể hoàn thiện được động cơ vĩnh cửu theo cấu tạo bình thường. Ở trường hợp này, vật chất thích hợp nhất chính là Thần Trân Thiết.

Trong lịch sử cũ, Izayoi cũng đã dùng cách này để hoàn thành game nghịch lý không lời giải về động cơ vĩnh cửu. Nhưng lần này, cậu sẽ không sử dụng lại nó.

(Thần Trân Thiết... Thứ kim loại có khả năng co dãn tự nhiên. Nếu như sử dụng nó thì hoàn có thể tạo ra động cơ vĩnh cửu, không cần phải nghi ngờ điều đó. Chẳng qua đó không phải là tạo vật mà nhân loại có thể tự mình hoàn thành.)

Izayoi nghĩ tới một cách khả thi và triệt để hơn.

Như những gì cậu đã nói với Coppelia, con người đương thời không thể tạo ra động cơ vĩnh cửu. Điều đó không có nghĩa là tương lai cũng vậy.

Minh chứng rõ ràng nhất là chính bản thân Saigou Izayoi.

Đảo nghịch nhân quả đã hoạt động để đưa thành tựu tương lai của loài người, thành tựu của quá trình nghiên cứu thể hạt ngôi sao vào trong tay cậu. Món quà được tạo ra và trao cho vị anh hùng sẽ cứu rỗi loài người và đưa họ hướng tới ngày mai.

Lúc này, cậu sẽ dùng chính thứ nhân quả bị đảo nghịch đó để hoàn thiện động cơ vĩnh cửu vẫn còn thiếu sót này.

Nhưng mà, Izayoi vẫn còn chút do dự.

Do dự không biết liệu hành động thay đổi trực tiếp bản chất tồn tại của một thứ có tầm ảnh hưởng lớn như động cơ vĩnh cửu liệu có khiến tương lai lệch xa khỏi những gì cậu biết hay không.

Làm không tốt thì rất có thể ngay cả Coppelia cũng sẽ trở thành một Nhân Loại Tối Hậu Thí Luyện. Kết quả này là thứ Izayoi không muốn thấy nhất.

Chính vì vậy mà cậu do dự chưa quyết.

"Khách nhân... Liệu có thể chứ?"

Trong lúc Izayoi còn đang tính toán mức độ khả thi và nguy cơ có thể xảy ra, Coppelia đã đến ngay sát bên cạnh, bàn tay bé nhỏ run rẩy giơ lên, bám lấy vạt áo của cậu.

"Ngài có phải là... Người định mệnh của tôi?"

Izayoi cúi đầu nhìn xuống thân thể nhân tạo đang run lên vì kích động khi vui sướng và sợ hãi đồng thời tồn tại. Vui sướng vì ngọn lửa hy vọng tưởng chừng đã dập tắt lại chợt cháy lên một lần nữa. Sợ hãi vì lo rằng hy vọng rồi sẽ trở thành tuyệt vọng như bao lần trước.

Nhìn vào những giọt nước mắt không nhịn được mà bắt đầu tràn ra khỏi đôi mắt lam to tròn, chảy dài xuống gương mặt búp bê xinh xắn.

Sự do dự bên trong Izayoi thoáng cái bị quét sạch.

(Thật tình...)

Trước mắt cậu không phải Nhân Loại Tối Hậu Thí Luyện, mà chỉ là một cô gái nhỏ chìm trong nỗi đau bị người thân vứt bỏ, vẫn luôn chờ đợi trong cô độc và tuyệt vọng.

(Làm gì cũng do dự thế này thật không giống mình chút nào.)

Đưa ra quyết định cuối cùng, Izayoi gạt tay Coppelia ra khỏi vạt áo mình.

"Tôi không phải người định mệnh của cô, tôi không thể thực hiện nguyện ước cho cô."

Cậu nói.

"Cái gì...?"

Câu trả lời thẳng thừng của Izayoi làm suy nghĩ của Coppelia trở nên trống rỗng.

"Nếu... Nếu đã không phải... Tại sao ngài còn cho tôi hy vọng?"

Cô cúi gằm mặt xuống, cơ thể run rẩy kịch liệt hơn.

"Con búp bê đần..."

Cho tới khi Coppelia cảm thấy một bàn tay dịu dàng gạt đi nước mắt và nâng mặt cô lên. Saigou Izayoi đã hạ người xuống, quỳ một chân trên đất để cho tầm mắt mình ngang với cô.

"Việc duy nhất tôi có thể làm chỉ là giúp cô thoát khỏi trói buộc thôi."

Izayoi bắt đầu véo má Coppelia với lực đủ lớn để khiến cô cảm thấy đau nhói.

"Tỉnh lại đi, người định mệnh của mình là ai phải do cô tự tìm và tự quyết định. Thôi rụt rè và bước ra ngoài nào, đừng có trông chờ vào kẻ khác tới tìm mình. Nếu chính cô còn không biết mình phải làm gì thì tôi còn có thể làm gì cho cô đây? Quyết định đi."

Theo mặt lý trí, người định mệnh của Coppelia nếu không phải là Izayoi hay Lily, thì chắc chỉ còn lại thằng cha biến thái Maxwell mà Izayoi đã quên mất có chọn lọc. Nhưng về mặt cảm xúc thì ai mà biết, cái này nên để người trong cuộc là Coppelia tự mình quyết định.

Hai mắt Coppelia mở ra thật lớn, cô quên cả đau đớn và khóc lóc.

Cho tới nay, cô vẫn chỉ có thể cầu khẩn người của định mệnh có thể tìm thấy "Ta".

Nhưng chàng trai này lại nói rằng muốn thực hiện mộng tưởng một cách chân chính... Thì chính "Ta" mới là kẻ nên đi tìm người của định mệnh.

Có phải vì cô vẫn một mực rụt trong một xó nên người định mệnh đó mới không xuất hiện?

Nếu thật sự là vậy thì sao?

Coppelia chớp chớp mắt, nếu vậy thì cô phải vứt sự rụt rè của bản thân vào trong góc.

Chàng trai này nói không sai.

Cô phải thoát khỏi cái gông xiềng của vinh quang quá khứ.

Hiện tại chính là lúc nên rời khỏi nhà giam hồi ức, tiến về phía trước vì bản thân mình.

Nếu không thể làm được điều đó thì cô không có tư cách nghĩ về tương lai.

"Nghĩ xong rồi chứ? Đã muốn thử đánh cược một lần chưa?"

Nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của Coppelia, Izayoi buông má cô ra rồi nhếch môi cười đứng dậy.

"Nhờ ngài, khách nhân."

Gạt đi những giọt nước mắt giàn giụa, âm thanh Coppelia.

"Quyết định rồi?" Izayoi hỏi.

"Quyết định rồi." Coppelia gật đầu đáp lại.

"Vậy thì bắt đầu thôi."

Izayoi gạt mớ vật trang trí trên cái kệ gần nhất sang một bên, rồi tìm hai bức rèm có vẻ được dệt từ tơ lụa thượng hạng và chỉ vàng để làm chăn gối, sau đó mới đặt Lily lên kệ trong tư thế dễ chịu nhất cho cô bé rồi mới quay lại với Coppelia.

Hoàn thiện động cơ vĩnh cửu không phải chuyện đùa, nếu không tập trung cao độ thì rất dễ khiến cả Coppelia và Lily bị thương vì thất bại trong quá trình chế tạo.

"Chỉ cần game nghịch lý được giải quyết thì ngay cả tồn tại phía sau cửa hàng này cũng không thể trói buộc cô được nữa. Chờ đợi kỳ tích phát sinh đi."

Izayoi thì thầm trong lúc khởi động linh cách của bản thân, máu trong từng mạch máu bên dưới lớp da cậu bắt đầu gia tốc và phát ra quang mang nhè nhẹ.

"Ngài biết tồn tại đằng sau cửa hàng này ư? Làm sao mà..."

Ngạc nhiên vì nội dung câu nói của Izayoi, Coppelia không nhịn được bật thốt. Nhưng nhìn thấy trạng thái hiện tại của cậu, cô cũng chỉ dành nuốt ngược câu hỏi trở lại và áp chế sự tò mò xuống.

Giờ không phải lúc để ý tới những thứ này.

Coppelia lắc đầu và nhắm mắt lại.

Cô muốn thử tin tưởng một lần nữa, đặt niềm tin vào con người này.

Lấy chính máu của bản thân làm vật dẫn, Izayoi tách một lượng thể hạt ngôi sao ra khỏi cơ thể. Để chúng tạo thành mô hình cơ chế khu động liên tục sản sinh năng lượng rồi chuyển vào bên trong Coppelia, hoàn thiện phần linh cách thiếu hụt không hoàn hảo của cô.

Cậu dùng động cơ vĩnh cửu của tương lai để hoàn thiện cơ chế của động cơ vĩnh cửu thế hệ trước.

Linh cách được bù đắp, cơ thể nhân tạo của Coppelia bắt đầu phát sinh biến hoá nghiêng trời lệch đất.

Từ kích cỡ chỉ ngang bằng một con búp bê cỡ lớn, thân hình cô phát triển đạt tới kích thước ngang ngửa một thiếu nữ loài người bình thường. Mái tóc vàng nhạt dễ dàng bị lầm tưởng nếu không nhìn kỹ trở nên rực rỡ ánh hoàng kim.

Da thịt vốn dĩ như ẩn chứa vô số mạch máu bên dưới càng trở nên hồng nhuận phơn phớt, đàn hồi co dãn.

Trông cô bây giờ đã không còn giống một con búp bê nữa mà gần như đã trở thành con người với sức sống mãnh liệt.

Izayoi đứng đậy, từ từ lùi về sau, mỉm cười thoả mãn trong khi nhìn vào thành quả của bản thân mình. Cậu mở tấm da dê mà mình đã đặt sang một bên từ dầu ra.

"Gift game đã được giải đáp, Hoang Phế Chi Phong sắp thổi tới rồi. Giờ chỉ cần chờ cho Coppelia hoàn thành quá trình thay đổi rồi nhờ cô ta mang theo Lily rời khỏi cửa hàng."

Tấm da dê, geass roll phát ra ánh sáng chói mắt trong khi đang dần biến lớn, trở thành một lá cờ to lớn lay động giữa bao trùm trên đầu họ.

Đó là một lá cờ có nền mang màu đỏ thắm với bánh răng chồng chất lên nhau và đóa hoa huyễn tưởng được thêu bên trên.

Lá cờ đó chính là bằng chứng cho tiền tài to lớn và danh dự.

Bao hàm nụ hoa vĩnh cửu cuối cùng mà nhân loại mơ tưởng.

Lá cờ của Cộng đồng [Last Embryo].

"Tuy là vậy, ở thời điểm này hắn chỉ tồn tại ở mức năm chữ số. Chỉ như vậy thì không có gì đáng ngại, mình có thể giải quyết hắn."

Ngay khoảnh khắc đó, đôi mắt của Coppelia mở ra, nhưng thay vì màu xanh lam ban đầu, nó lại mang một màu xám trắng của tro tàn.

"Ngươi muốn giải quyết ai đây anh hùng của thời mạt thế?"

Cô nói trong khi bật cười khanh khách.

Cơn ớn lạnh lập tức chạy dọc sóng lưng Izayoi, cậu dùng tốc độ nhanh nhất ôm lấy Lily, nhảy ra khỏi cửa hàng trong lúc hét lên một cái tên.

"End Emptiness!

Thứ vừa lên tiếng đã không phải là búp bê động cơ vĩnh cửu Coppelia nữa.

Cậu nhận ra giọng đó và điệu cười đó.

Hoang Phế Chi Phong, End Emptiness.

Nhưng là Hoang Phế Chi Phong trong lịch sử đã mất của Saigou Izayoi.

Tình huống bất thường vượt ngoài mọi khả năng phán đoán.

Mục Lục Sự Sống phân rã rồi bao phủ toàn thân Izayoi, biến thành hình thái huyễn thú tối thượng tương tự như một con rồng toàn thân trắng bạch với vuốt và răng nanh sắc nhọn. Cực Tương Tinh Kiếm cũng xoạc một tiếng hiện ra trên tay phải.

"---Override With Another Crown---"

Không nói thêm bất cứ câu từ dư thừa nào, cùng ánh quang chói lọi, Izayoi tiến vào hình thái chiến đấu mạnh nhất.