Chương 20: Bắc khu
Cảnh Giới Bích giữa khu đông và khu bắc.
Chi nhánh cũ của Thousand Eyes nằm giữa hai ngoại môn tiếp giáp số 4000000 và 3999999.
Ba người Sakamaki Izayoi rời khỏi cửa hàng, đón lấy làn gió mang theo hơi nóng phả vào da thịt, trong lòng thì âm thầm cảm thán.
Khu Vườn Nhỏ mang điện tích ngang ngửa một hành tinh, khoảng cách từ ngoại môn này tới ngoại môn khác cũng là rất lớn. Lấy ví dụ khoảng cách từ nơi mà họ đang đứng đến vị trí cộng đồng No Name toạ lạc là vào khoảng 980000 cây số.
Thường thì để di chuyển xa như thế, người ta sẽ sử dụng Cảnh Giới Môn để dịch chuyển từ cổng ngoài này tới cổng ngoài khác. Tuy vậy, giá cả để sử dụng Cảnh Giới Môn cho một lần dịch chuyển là rất đắt, với một cộng đồng nghèo khó như No Name, số tiền đó chẳng khác nào một khoảng chi khổng lồ. Dù nỗ lực gần đây của Saigou Izayoi và thành quả từ việc tham gia Gift Game của nhóm Sakamaki Izayoi đã khiến tình hình tài chính của cộng đồng có khởi sắc, song đó vẫn chỉ dừng ở mức đủ ăn đủ măc. Việc chi tiền sử dụng Cảnh Giới Môn cho một chuyến đi chơi cơ bản là người si nói mộng.
Tất nhiên là ba người Sakamaki Izayoi không thể tự mình vượt qua khoảng cách dài hơn cả hai mươi lần chu vi trái đất đó để tới được Ngoại Môn phương bắc này rồi. Không nói tới Izayoi, chuyện này với Asuka và You là cả một vấn đề. Có tới kịp hay không cũng là một vấn đề khác.
Mặc kệ khó khăn đó và sự can ngăn trong bất lực của Jin, cuối cùng, ba người cũng thống nhất được phương án giải quyết vấn đề, tới tìm Shiroyasha. Vì là người đã gửi bức thư mời thông báo lễ hội cho bọn họ nên Shiroyasha rất sảng khoái mà chìa tay ra giúp đỡ.
Cũng nhờ vậy mà hiện giờ ba người mới có thể đứng được ở đây.
Từ trên cao nhìn xuống thành phố xa lạ bên dưới, Asuka hít sâu một hơi, cất tiếng cảm thán như bày tỏ sự thoả mãn và bất ngờ trong lòng.
"Một thành phố với bức tường đỏ như lửa cháy... Được làm bằng thủy tinh sao...?"
Không sai, bức tường đỏ rực khổng lồ cao ngất tận trời chính là thứ ngăn cách hai khu đông - bắc, Cảnh Giới Bích.
Còn có thể thấy được tấm bia kỷ niệm khắc bằng khoáng thạch chìa ra khỏi Cảnh Giới Bích và quần thể những toà tháp nhọn theo phong cách Goth như được xây dựng bằng cách đào sâu vào nội bộ tường thành, cùng Khải Hoàn Môn vĩ ngạn hợp thành từ hai phiến Cảnh Giới Môn.
Dù cách rất xa vẫn có thể trông thấy hành lang được khắc trang trí bằng pha lê sặc sỡ một cách rõ ràng, Asuka hưng phấn tới hai mắt toả sáng. Nhưng bất chợt, vẻ băn khoăn thoáng lướt qua gương mặt khi cô sực nhớ tới điều gì đó.
"Chúng ta bỏ anh ta lại như vậy có sao không nhỉ? Ý tôi là Saigou Izayoi ấy."
Nghe thấy vậy, Sakamaki Izayoi lắc đầu đáp lại.
"Thôi đi, cô có nghĩ là tên đó sẽ hùa theo chúng ta không?"
"Nói cũng phải..."
Asuka gật đầu đồng tình, xua nỗi băn khoăn ra khỏi đầu.
Saigou Izayoi không giống như những đứa trẻ rắc rối bọn họ. Nói dễ nghe một chút thì anh ta quá trưởng thành, còn nói thẳng ra thì cứ như là ông cụ non ấy. Đôi khi cũng đùa cợt bâng quơ vài câu nhưng phần lớn thời gian anh ta đều vùi đầu vào công việc, lúc rảnh thì lại ngồi yên một chỗ hướng ánh nhìn về phía xa xăm như đang hồi tưởng lại quá khứ đã qua, không phải ông cụ non thì là gì nữa. Tuy nhiên, theo Kuro Usagi thì Saigou Izayoi là loại người có thể khiến người ta yên tâm dựa dẫm và tin tưởng.
Mỗi điều đó thôi cũng thấy rằng giữa ba đứa trẻ bị xem là rắc rối như họ và Saigou Izayoi khó mà đạt thành tiếng nói chung rồi.
Cho anh ta biết chuyện này thì đừng nói là hùa theo, có khi cả bọn còn chẳng đi đâu được.
Không để ý tới chuyện này nữa, Asuka tiếp tục ngắm nhìn thành phố rực rỡ bên dưới.
Rõ ràng vẫn đang là ban ngày, nhưng nơi này lại khiến người ta liên tưởng tới cảnh sắc hoàng hôn. Tạo thành cảm giác này không chỉ do phong cách trang trí của thành phố mà còn là vì vô số những chiếc đèn lồng to lớn đang toả sáng khăp nơi bằng ánh lửa ấm áp của chúng.
Nhìn thấy những cây nến nghênh ngang đi đi lại lại trên đường bằng hai chân, Sakamaki Izayoi cũng cảm thấy thú vị.
"Ha... Không hổ là cách biệt hơn 980000 cây số, văn hoá có sự khác biệt khá lớn. Khó tin là có ngày sẽ thấy được mấy thứ hảo huyền như nến chạy bằng hai chân đấy."
"Fu fu, sự khác biệt không chỉ có ở văn hoá thôi đâu. Nếu rời khỏi cánh cửa kia, thứ hiện ra trước mắt ngươi sẽ là cả một cánh đồng tuyết trắng. Phải nhờ vào kết giới khổng lồ của thành phố Khu Vườn Nhỏ và vô số đèn đuốc mới có thể giữ vững cảnh sắc vĩnh thu này."
Shiroyasha tự hào ưỡn khuôn ngực nhỏ nhắn của mình lên. Izayoi nhìn xuống thành phố rồi gật đầu.
"Hừm, vậy ra là vì hoàn cảnh khắc nghiệt nên mới phát triển thành thế này ư, nghe thú vị hơn khu đông nhiều đấy."
"...Hả? Ta không đồng tình câu này đâu cô nhóc. Khu đông cũng có rất nhiều thứ tuyệt vời, chỉ là ngoại môn ngươi sống hoang vu quá thôi!"
Shiroyasha chu môi ra, giống như hờn dỗi.
Không để ý tới hai người, sự tập trung của Asuka lúc này đã tập trung hết xuống bên dưới. Cảm xúc bành trướng trong lòng mãi mà không thể trở lại bình thường, cô chỉ xuống đường phố xinh đẹp, nói với mọi người:
"Giờ chúng ta xuống dưới ngay đi! Shiroyasha, tôi muốn xuống hành lang pha lê dưới kia, không vấn đề gì chứ?"
"Ừm, chẳng có vấn đề gì hết. Chuyện còn lại để tối nói sau cũng được. Nếu rảnh thì các ngươi ghé qua cái Gift Game này thử xem..."
Shiroyasha sột soạt lấy ra một tờ truyền đơn từ ống tay áo. Đang lúc ba người ghé đầu vào nhìn thử nội dung bên trong thì...
"Cuối cùng cũng tìm thấy rồi nhéeeeeeee!"
Đi kèm với hiệu ứng âm thanh chói tai là một thứ gì đó giống như bom nổ oanh tạc mặt đất.
Cả nhóm người giật bắn người lên vì biến cố bất thình lình. Nguồn gốc của tiếng vang cực lớn ấy chính là đồng chí Kuro Usagi của họ.
"Ha ha... Hừ hừ... Cuối cùng cũng tìm được các người, lũ trẻ rắc rối này!"
Mái tóc đỏ nhạt của Kuro Usagi phát ra cơn giận khủng khiếp, cả người không ngừng tản ra nộ khí. Thay vì nói là gia quyến của Thần Vương Indra, trong cô lúc này trông giống nộ mục kim cương hơn.
Phát giác được nguy cơ, Sakamaki Izayoi là người đầu tiên làm ra phản ứng.
"Chạy!"
"Đừng mong trốn được!"
"A, chờ cái đã..."
Sakamaki Izayoi ôm lấy Asuka, nhảy khỏi đài quan sát. You lập tức đuổi theo ngay sau, sử dụng gió lốc bay lên cao, nhưng quá muộn, cổ chân cô đã bị Kuro Usagi bắt được, dùng lực kéo xuống.
"Oa... Oa!"
"You đại nhân, Kuro Usagi tóm được cô rồi! Tuyệt đối không để cô chạy đâu!"
Kuro Usagi nở một nụ cười bất thường.
Cô ôm You vào trong ngực, thì thầm nói nhỏ:
"Lát nữa sẽ có một buổi thuyết giáo dài đấy. Cô nên chuẩn bị tinh thần đi. He he!"
"Rõ... Rõ rồi."
Nghe được giọng điệu không chừa cơ hội phản bác này, You chỉ có thể gật đầu trong khiếp đảm. Trực giác hoang dã cho cô biết, cơn giận của Kuro Usagi bây giờ không bình thường như mọi ngày. Sau khi cả hai tiếp đất, Kuro Usagi ném You ra sang một bên, Saigou Izayoi và Leticia chẳng biết đã đứng đó từ bao giờ. Saigou Izayoi vươn tay tiếp lấy cơ thể bay thẳng tới chỗ mình của You nhưng dư lực mạnh mẽ khiến cả hai liên tục lùi về sau mấy bước mới có thể ổn định lại thân hình.
"You nhờ anh nhé Saigou. Leticia đại nhân, ngài đi với tôi, chúng ta nhanh đi tóm mấy đứa trẻ rắc rối còn lại."
Không thèm đợi xem Leticia và Saigou Izayoi trả lời thế nào, cũng chẳng thèm nhìn tới Shiroyasha đang ngoác miệng đứng nhìn ở một bên, Kuro Usagi cứ thế mà nhảy xuống thành phố bên dưới.
"Ta đi nhé, chủ nhân."
Lắc đầu hai cái, Leticia thông báo cho Saigou Izayoi một tiếng rồi cũng nhảy xuống theo Kuro Usagi. Để lại Shiroyasha vẫn không hiểu sao mọi chuyện lại diễn biến thành thế này và You đang choáng váng mặt mày cùng với Saigou Izayoi lại trên đài quan sát.
"Thế, mọi chuyện là sao vậy?"
Mãi mấy giây sau, Shiroyasha mới lên tiếng hỏi.
Sau khi nghe Saigou Izayoi kể lại đầu đuôi mọi chuyện, Shiroyasha mới phá lên cười.
"Ha ha, ra là thế, đùa nghịch kiểu này rất giống với phong cách của các ngươi. Chỉ là, ngươi không cảm thấy hai chữ "rời khỏi" quá ác liệt sao?"
Câu này là nói với You.
"Cái này... Ừ, đúng là hơi quá thật. Nhưng Kuro Usagi cũng có sai mà. Nếu cô ấy giải thích đàng hoàng thay vì giấu nhẹm đi chuyện này thì bọn tôi đâu cần phải dùng tới phương án ác liệt này chứ."
Rời khỏi vòng tay Saigou Izayoi dứng trở về mặt đất, You hờn dỗi đáp lại.
"Ta nghĩ đây là hậu quả mà hành vi thường ngày của các ngươi mang lại đấy."
"A, nói cũng đúng. Nhưng mà tính cả việc này vào thì đây vẫn là minh chứng cho sự thiếu tin cậy. Để Kuro Usagi lo lắng một chút thì có sao đâu."
Vừa nói, You vừa bước trở lại lang cang đài quan sát, chống tay lên đó rồi nhìn xuống dưới như muốn tìm kiếm hình bóng của Kuro Usagi và hai người Sakamaki Izayoi giữa biển người. Vẻ lạc lõng thoáng hiện qua trên gương mặt. Vì chuyến đi lần này khá đột ngột nên You không mang theo mèo tam thể, thiếu đi người bạn nhỏ bốn chân bên cạnh, trông bóng lưng You lúc này có chút đơn bạc.
Nhận thấy vẻ bất thường của cô, Shiroyasha thôi không cười nữa, nhất thời cũng không biết nói gì. Saigou Izayoi cũng hơi sững sờ một chút khi nhìn vào tấm lưng gầy mỏng của You.
Lần trước cũng là như vậy. Dù mục đích ban đầu của cả ba người là tới tham quan lễ hội, nhưng khi đó You cũng bị bỏ lại một mình trong khi Izayoi và Asuka đang dạo chơi bên dưới. Ngẫm lại thì lần đó hình như You không có thời gian để đi xem lễ hội trông như thế nào. Không khí bỗng nhiên trở nên im lặng đầy câu nệ.
"Muốn vào trong uống trà không?"
Cho tới khi Shiroyasha nhịn không được lên tiếng phá vỡ sự im lặng đó.
"Để lát nữa đi."
Izayoi nhẹ nhàng lắc đầu từ chối rồi nhấc chân đi lên trước, và dừng lại khi chỉ còn cách You một bước. Cậu vươn tay đặt lên bờ vai gầy của thiếu nữ trước mặt.
Bất ngờ bị chạm vào, You nghiêng đầu nhìn lại, dù không nói gì nhưng vẻ nghi ngờ hiện rõ mồn một trong mắt cô. Câu nói tiếp theo của Izayoi càng làm vẻ nghi ngờ trở nên nồng hơn nữa.
"Kasukabe, muốn xuống dưới chơi chút không?"
Cậu hỏi.