Chương 30: Đêm dài

Nghịch Hồi Saigou Izayoi

Chương 30: Đêm dài

Chương 30: Đêm dài

Trống rỗng.

Hội trường triển lãm trung tâm không có bóng dáng của một ai, Asuka không, tinh linh bé nhỏ không. Thậm chí giữa hội trường cũng chỉ còn lại cái bệ lớn dùng để trưng bày bộ giáp sắt đỏ khổng lồ mà thôi. Cùng với Asuka và tinh linh nhỏ, Deen cũng đã biến mất không để lại chút tăm hơi nào.

Izayoi không cho rằng Asuka đã hoàn thành thử thách và tự mình rời khỏi. Thời gian quá ngắn, cô không thể thành công nhanh tới vậy được, dù có thành công đi nữa thì Asuka cũng sẽ không rời đi một mình mà không tìm mình.

Những kẻ đáng lo ngại nhất là nhóm ma vương của Pest đã bị cậu đẩy lùi, lẽ ra không còn mối nguy hiểm nào mới đúng.

"Chẳng lẽ..."

Bắc khu có rất nhiều yêu ma quỷ quái sẽ ra đường hoạt động vào đêm. Mặc dù sự kiện ma quỷ ăn thịt người gần như chẳng hề xảy ra ở phụ cận Cảnh Giới Bích, nhưng những vấn đề như bắt cóc và buôn bán nhân khẩu lại tầng tầng lớp lớp.

"Không thể nào."

Suy nghĩ này vừa loé lên đã ngay lập tức bị chính Izayoi bác bỏ.

Yêu ma quỷ quái tầm thường không thể nào mang cả Deen lẫn toàn bộ Rattenfanger đi được, linh cách hơi mạnh thì cũng chẳng thể trốn khỏi cảm giác của cậu. Izayoi nhảy tới gần bệ đá, chỗ mà Asuka vẫn đứng trước khi bản thân rời đi để tìm manh mối cho sự biến mất của cô. Izayoi nhanh chóng tìm thấy một mẩu giấy nhỏ dán trên bệ trưng bày Deen.

"Rattenfanger đưa tôi tới nơi khác để tiện việc hoàn thành thử thách hơn rồi, chỗ này không đủ lớn để Deen chuyển động mà không gây thiệt hại gì. Có vẻ họ không muốn đưa anh theo, xin lỗi nhé. Gặp lại sau, sớm thôi - Asuka."

Đọc lướt qua nội dung một lần, Izayoi thở ra một hơi nhẹ nhõm, đây chắc hẳn là ghi chú mà Asuka để lại cho cậu. Ở cùng Rattenfanger, nhóm của Pest cũng đã rút lui, tạm thời không cần phải lo cho an nguy của cô.

"Cũng khuya lắm rồi, nên về ngủ thôi."

Tiện tay nhét tờ ghi chú nhỏ vào túi quần, Izayoi rời khỏi hội trường triển lãm, trở về chi nhánh Thousand Eyes.

***

Đêm đã về khuya, ánh trăng rọi những tia sáng dịu nhẹ xuống thế giới nhưng tất cả đều bị đèn hoa rực rỡ lấn át, chỉ có chi nhánh Thousand Eyes nằm trên đài quan sát cách xa thành phố là vẫn tắm mình trong thứ ánh sáng mờ nhạt huyền ảo đó.

Trở lại phòng ngủ được phân riêng cho mình, Izayoi ngay lập tức ngã lưng ra giường. Giờ này mọi người hẳn là đã ngủ hết rồi. Izayoi từ từ khép hờ hai mắt lại.

Làm công tác hồi phục nông trường, đuổi theo bộ ba Sakamaki Izayoi, đi dạo với Kasukabe You, tham gia gift game Quyết chiến của những tạo vật chủ, gặp mặt Sandora thương lượng vấn đề ma vương, an ủi Asuka, giao chiến với Ratten và Weser...

Thật sự là một ngày dài.

Cốc cốc!

Giường còn chưa nằm ấm, bên ngoài đã có tiếng gõ cửa.

"Saigou Izayoi, anh có trong đó không?"

"Ra ngay."

Đáp lại một tiếng, Izayoi ngồi dậy mở cửa phòng, phía sau nó một thiếu nữ tóc nâu ngắn trông mảnh khảnh, mong manh tưởng chừng như gió cũng có thể quật ngã được và một cô bé có mái tóc vàng dài óng ả dễ dàng bị nhầm lẫn là một bó tơ vàng được buộc gọn sau đầu bằng một chiếc nơ đen.

You và Leticia.

Tránh qua một bên để họ bước vào trong, Izayoi đóng cửa lại rồi hỏi.

"Hai người có việc gì mà lại tới tìm tôi vào lúc này?"

Nếu chỉ có mỗi Leticia thì Izayoi khỏi đoán cũng biết, nhưng cậu không tìm thấy lý do để You cũng xuất hiện cùng.

"Anh làm gì Asuka rồi? Cậu ấy đâu rồi?"

"Hả?"

"Hai người ra ngoài cùng một lúc, giờ lại chỉ có anh trở về? Không muốn nói gì sao?"

"Nè Kasukabe cô có thấy là mình liếng thoắng hơn hẳn thường ngày không? Và sao mà cô biết tôi ra ngoài cùng Asuka chứ? Cô mò vào phòng tôi à?"

Izayoi cảm thấy khá là bất đắc dĩ, You bây giờ giống hệt như một con mèo nhỏ đang dựng lông lên vậy.

You không trả lời câu hỏi của Izayoi, thay vào đó, cô nhìn sang Leticia. Biết rằng cô đang bảo mình giải thích, Leticia cười khổ một tiếng rồi bước tới.

"Ta đang tìm chủ nhân thì đụng phải You đang đi tìm Asuka, nên là..."

"Chính là vậy đấy."

You tiếp lời.

"Vì Asuka có vẻ buồn nên tôi muốn nói chuyện cùng để cậu ấy khuây khoả, nhưng không tìm thấy Asuka đâu hết, và cả anh cũng biến mất. Anh! Đã! Làm! Gì! Nói nhanh! Không thì tôi gọi cả Kuro Usagi và Sakamaki Izayoi qua đây luôn đấy!"

Trong lúc Izayoi còn chưa biết phải nói cái gì...

"Chủ nhân, chẳng lẽ..."

Leticia đã lên tiếng với giọng hoài nghi.

"Cậu xơi cô ấy rồi?"

"Cái gì?"

Mặt You khẽ biến sắc.

"Anh động tay vào cả cậu ấy sao?"

"Cả?"

Leticia chuyển sự hoài nghi của mình lên You.

"Ra là vậy, hiểu rồi."

Còn đang thắc mắc sao tính khí của Kasukabe You hôm nay thất thường khác với mọi ngày, giờ thì rõ rồi. Cô lui lại vài bước, lặng lẽ khoá trái cửa phòng lại.

Izayoi bất lực vuốt mặt một cái, cậu ghé mắt đến sát gần mặt You.

"Cô muốn biết hả?"

Hành động bất ngờ này của Izayoi khiến You hốt hoảng, bất giác bước lùi mấy bước, cho tới khi chạm phải chân giường, mất thăng bằng ngã lên đấy. Izayoi theo sát không rời, chống hai tay lên giường, áp sát You không cho cô di chuyển.

"Phải rồi đấy, tôi ăn Asuka tới xương cốt cũng không nhả rồi. Nhưng vẫn còn chưa thoả mãn lắm, làm phiền cô giúp tôi nhé, Kasukabe?"

"Anh... Anh muốn làm gì?"

Đến lúc này, You mới bắt đầu cảm thấy hoảng sợ.

"Chuyện mà lúc sáng chúng ta vẫn chưa làm xong ấy, kết thúc nó luôn đi."

Lời nhắc nhở của Izayoi khiến You bất giác nhớ lại những hành động đáng xấu hổ của hai người sao khi đầu óc trở nên mụ mị do ăn phải thứ kẹo đáng ngờ mà Izayoi đưa cho.

"Leti... Leticia cũng đang ở đây đấy, dừng có mà... Làm càn..."

You lắp bắp dời Leticia ra, hy vọng Izayoi biết ngại mà dừng lại.

Nghe thấy You nhắc tới mình, Leticia nhìn qua Izayoi, cậu cũng đang nhìn sang cô, hai người nhìn nhau trong giây lát rồi bật cười.

"Đừng lo You."

Leticia đi tới mép giường, nhưng không phải là để cứu You. Chỉ mình Leticia thì không chịu nổi sự giày vò của Izayoi, vì thế cô đã từng nghiêm túc nghĩ tới việc tìm thêm đồng minh.

Và giờ, Leticia cảm thấy đêm nay là thời thời điểm thích hợp, chọn dịp không bằng gặp dịp.

"Đó chính là một ẩn ý quan trọng. Ta biết đó là tiếng kêu cầu cứu mà, đừng lo lắng, ta đã nghe thấy nó rồi, You."

Leticia nói một cách nhẹ nhàng.

"Cô lo lắng vì không có nhiều kinh nghiệm phải không?"

"Hả?"

You thì bắt đầu không theo kịp diễn biến.

"Vậy nên... Izayoi, chủ nhân, với tư cách là đồng đội đáng tin cậy nhất và một người bạn tốt. Ta đã nghĩ rằng chúng ta nên dạy cô ấy một chút kiến thức trước khi bắt đầu." Leticia nói.

"Hả?" You đã cảm thấy được cuộc trò chuyện này có gì đó sai sai.

Được rồi, thành thật mà nói, Leticia coi trọng quan hệ giữa mình với You như một đồng đội quan trọng trong cùng một cộng đồng. Cũng có nghĩa là cô quan tâm đến sự trưởng thành và thích nghi của cô ấy với thế giới này... Tuy nhiên, có chút khả năng rằng cô có thể đã... phóng đại sự quan tâm mình vì một mục đích khác. Về mặt kỹ thuật, đây không hẳn là nói dối, đây là sự thật bị bẻ cong để bản thân đạt được lợi ích.

"Cậu cũng muốn giúp phải không?"

Leticia đến gần Izayoi, người vẫn lặng im nãy giờ, cô nắm lấy một bàn tay, kéo Izayoi ra khỏi giường và nhìn vào mắt cậu.

"Có thể, nếu ta và chủ nhân... thể hiện một chút tình cảm. Sẽ khiến cô ấy ý thức được hơn về cách các mối quan hệ khác giới đã phát triển."

Leticia giải thích, không rõ một nửa những điều cô nói lấy căn cứ ở đâu ra.

Cô nắm lấy tay phải Izayoi, đặt chúng lên eo mình và nhích lại gần cậu hơn. Rồi nhận ra mình đã hơi vội vàng, mặt hơi đỏ lên và mắt thì tránh đi ánh nhìn của cậu.

"Ư, ưm... Có thể cho tôi biết sự kiện trông có vẻ độc hại này chỉ là một trò đùa thôi được không...?"

You đứng dậy từ chỗ mình đang ngồi, đưa hai tay lên trước mặt, xoa xoa giọt mồ hôi lăn trên trán mình.

Thở dài, Izayoi quyết định tiến tới trong hỗn loạn, cậu chưa bao giờ có thể chống lại sức hấp dẫn của Leticia trong những trường hợp thế này.

Khi Leticia nhìn vào bất cứ đâu, trừ đôi mắt của cậu, hơi thở của cô trở nên nặng nề và nóng bỏng, chúng phả vào làn da trên cổ của Izayoi. Ngực cô phập phồng lên xuống, thỉnh thoảng chúng chạm nhẹ vào người cậu qua lớp áo ngoài.

Làn da không tì vết, đôi mắt to sáng và mái tóc vàng rực rỡ, mềm mại như nhung khi chạm vào. Không thể phủ nhận Leticia là một mỹ thiếu nữ hiếm có, như một thiên thần cao quý chỉ có trong tưởng tượng.

Tất nhiên, như đã nói, bất kỳ thiếu niên nào cũng sẽ mê mẩn những điều như vậy. Tuy nhiên, không giống những người chỉ có thể coi đây là một ảo tưởng, một giấc mơ thầm kín. Với Izayoi, đây là sự thật, cô ấy ở ngay đây, ngay trước mặt cậu, sống động, sẵn sàng và chân thật. Với suy nghĩ đó, Izayoi kéo mạnh eo Leticia, đưa cơ thể cô lại gần mình hơn khi cô phát ra một tiếng rên nhẹ, Izayoi hưởng thụ cảm giác thân hình cô bị dồn nén vào người mình. Cảm nhận khoái cảm thỏa mãn khi cô nâng khuôn mặt đỏ tươi lên, nhìn vào mắt mình.

"Này, cô đang làm gì vậy? Leticia, Leticia?!" You kêu lên một cách tuyệt vọng, ước rằng dưới chân mình có một nắp hầm có thể mở ra một con đường để cô thoát ra ngoài hoặc một cái tát bất ngờ để đánh thức mình khỏi sự mơ hồ của trí tưởng tượng bệnh hoạn mà cô không biết là mình có.

Chuyện này điên rồ tới nỗi đầu óc You trở nên đình trệ, cô quên mất việc cánh cửa chỉ cách mình vài bước chân. Chỉ việc đi vòng qua hai người họ là cô có thể chạy ra ngoài một cách đơn giản.

"Im lặng chút đi, You. Chỉ cần nhìn thôi." Leticia thì thầm, tâm trí cô lúc này đã hoàn toàn ở một nơi khác, khi giờ đây cơ thể cô đang tự di chuyển, chân trái Leticia ôm lấy bắp chân Izayoi, kéo cậu sát vào cơ thể mình hơn nữa. Giờ đã không còn quay đầu lại được nữa, kể cả khi tâm trí của Leticia có muốn điều này dừng lại đi nữa, cơ thể cô đã đi quá xa để phản hồi bất kỳ mệnh lệnh nào.

Leticia nhấc hai tay lên, choàng chúng ra sau đầu Izayoi, vừa kéo cậu hạ người xuống vừa nhón chân vươn cơ thể mình lên.

Cậu đột ngột nghe thấy một tiếng thở hổn hển bên trong khi đôi môi của họ ép vào nhau, với rất nhiều áp lực, chỉ riêng sự ấm áp từ đôi môi của đối phương cũng đã gây ra khoái cảm mãnh liệt cho cả hai bên. Leticia và Izayoi giữ chặt môi của họ áp vào nhau trong khi cố gắng tận hưởng cảm giác của đối phương.

Mắt của Leticia nhắm nghiền lại khi hơi thở ấm nóng của mình phả vào mặt Izayoi. hơi thở cô nặng nhọc khi cậu vươn tay mình lên cao hơn, vuốt ve phần da thịt sau lưng cô trong nụ hôn kéo dài.

Nữ vương cao quý ghì cả hai tay vào tóc Izayoi và tập trung mọi giác quan của mình lên nụ hôn này. Leticia biết rằng nhất định nó sẽ trở nên mãnh liệt hơn nữa nên cô không tăng cường độ lên ngay mà quyết định thực hiện nụ hôn dạo đầu này cho hết giá trị của nó khi cảm giác giữa đôi môi bắt đầu lan tỏa.

Và rồi, cuối cùng cũng đã đến lúc phải tiến hành bước tiếp theo. Izayoi là người hành động trước, cậu hé môi trước khi đưa lưỡi ra tiếp xúc với những chiếc răng trắng như ngọc trai của Leticia. Mở hé mắt, cô bật ra một tiếng cười khúc khích trong miệng trước khi hé răng và cho phép Izayoi tiến vào. Lưỡi của cậu tiếp xúc với lưỡi của cô và bắt đầu quấn lấy nhau.

Một tiếng rên rỉ vọng nhẹ lên từ bốn bức tường của căn phòng khi Izayoi và Leticia lại đan vào nhau một lần nữa.

Izayoi đưa tay xuống sâu hơn khi Leticia cố gắng kiềm chế bản thân, di chuyển cơ thể cô một cách thất thường trong khi cảm nhận lưỡi cậu đang khám phá từng ngóc ngách trong miệng mình.

Tay của Izayoi luồn qua tà váy, chạm vào chiếc đùi mềm mại trắng hồng bọc trong đôi tất cao quá gối của cô. Leticia thở gấp khi cảm nhận được bàn tay của Izayoi trực tiếp chạm vào da thịt của mình, hơi ấm nơi phát ra từ nơi đó khiến Izayoi cảm thấy tâm trí mình chìm sâu hơn nữa.

Bị kích thích, Izayoi kéo chân Leticia lên, nhấc đùi cô đặt ngang hông mình, hành động bất ngờ này gây ra một tác dụng phụ không mong muốn, cả hai mất thăng bằng và ngã xuống sàn. Tâm trí mơ hồ, Izayoi chỉ kịp xoay người đặt Leticia lên trên mình.

Cảm thấy cơ thể cô nằm dài trên cơ thể, Izayoi lấy lại tinh thần vừa đúng lúc nhìn thấy đôi mắt tràn ngập dục vọng của Leticia.

Không định lãng phí thời gian, Leticia cúi gằm mặt xuống, kết nối miệng mình với cậu lần nữa.

Lạc trong khoái cảm, Izayoi vòng tay qua lưng Leticia và kéo cô lại gần. Trong lúc vẫn đang ép môi mình vào đôi môi mềm mại và ướt át của cô, Izayoi đưa tay nắm lấy ngực phải của cô qua lớp vải của bộ váy hai lớp đỏ đen, nhào nặn cảm giác mềm mại giữa các ngón tay khi một tiếng rên nhẹ vuột khỏi miệng Leticia.

Yêu thích cảm giác này đến nỗi không thể nằm yên, Izayoi ghì chặt Leticia hơn và lăn qua lăn lại trên sàn, bất chợt hai người đồng thời sững lại khi va phải một thứ, có vật gì đó, không, có ai đó đã khiến họ phải làm vậy.

Kasukabe You chớp chớp đôi mắt đang mở trừng của mình, hai tay đặt trên miệng, không thốt nổi nên lời, hai con ngươi màu nâu nhạt cúi xuống nhìn hai người vừa chạm vào chân cô.

Leticia và Izayoi... Có lẽ đã quên mất rằng cô vẫn ở đây.