Chương 19: Lễ Hội phương bắc

Nghịch Hồi Saigou Izayoi

Chương 19: Lễ Hội phương bắc

Chương 19: Lễ Hội phương bắc

Nông trường cũ, Khu dân cư của No Name, Ngoại môn 2105380, Khu Vườn Nhỏ.

Âm thanh loạt soạt của tiếng chân dẫm lên đất cát vang lên.

Kuro Usagi và Saigou Izayoi đứng ở trên phần đất hoang phế đã trở thành màu trắng thiếu sức sống.

"… Thê thảm quá đúng không? Chỗ này khi trước vẫn còn là một trong những nơi canh tác nông nghiệp chính của chúng tôi, trù phú và màu mỡ. Nhưng giờ thì chỉ còn lại đất cát và sỏi đá."

Phần đất màu mỡ tự nhiên từ ba năm trước bây giờ đã không còn nữa.

Kuro Usagi đều rầu rĩ gục đầu mình, khi Sakamaki Izayoi đạt được mầm non thủy thụ, cô đã rất đỗi vui mừng và hy vọng rằng điều đó có thể giúp nông trường No Name khôi phục phần nào.

"Cuối cùng thì chúng ta chỉ có thể giải quyết được vấn đề về nước sinh hoạt thôi, dù bọn trẻ có tận tình chăm sóc mảnh đất này cỡ nào thì cũng chẳng có thay đổi gì mang tính đột phá cả… Xin lỗi vì đã phí hoài công sức của mọi người nhé."

Những ngày qua, Saigou Izayoi cũng đã bỏ ra không ít sức để giúp đỡ cho họ, trái với ba đứa trẻ rắc rối thường chỉ tham gia gift game cho cộng đồng mà ít động tay vào mấy việc này, cậu lại tỏ ra khá nghiêm túc.

Nhưng dù vậy thì tốc độ khôi phục của vùng đất canh tác vẫn không thể nói là khả quan được, khu vực duy nhất có thể trồng trọt hiện giờ chỉ ngang một mảnh vườn nhỏ, mà đó còn là thành quả của Saigou Izayoi. Điều đó khiến Kuro Usagi cảm thấy bọn họ không xứng với công sức của cậu.

"Hả? À ừ, không sao đâu, tôi có trách gì cô đâu chứ. Dù sao thì đây cũng không phải là việc có thể thay đổi nhanh chóng chỉ với sức của người trần."

Nói rồi cậu cúi người xuống và cầm lên một nắm cát, im lặng quan sát khi chúng chảy luồn qua kẽ tay mình và rơi trở về mặt đất.

"Cho dù có nước đi nữa thì sự sống trên mảnh đất này cũng đã "chết" rồi, sinh vật khó mà tồn tại được. Tôi không cho rằng việc để nó hồi sinh có thể hoàn thành trong một sớm một chiều."

"…Nói cũng phải."

Hai người bọn họ bắt đầu thở dài.

Dù lý do không giống nhau nhưng họ đều biết rất rõ ích lợi mà mảnh đất này mang lại khi nó có thể trở lại màu mỡ như trước, do đó tâm tình của cả hai đều khá phức tạp khi nhìn nó như thế này.

Một người thì nung nấu ý định tái hiện thành quả khi xưa mà mình đã từng thực hiện, người kia thì nuối tiếc quá khứ đã qua.

Ma Vương - chúng chính là kết cuộc bi thảm nhất mà những cộng đồng sinh hoạt trong Khu Vườn Nhỏ phải đối mặt. Tàn tích do chúng để lại là rất lớn, hơn hết ma vương không chỉ cướp đoạt những bằng hữu, niềm kiêu hãnh của một cộng đồng khi tấn công họ mà còn thậm chí cướp luôn cả tương lai của họ.

Saigou Izayoi đứng dậy, dùng tay phủi đi phần bụi bẩn còn lại trên người mình.

"Tha hóa mọi thứ ở nơi tận cùng của dòng thời gian, đúng là một sức mạnh khủng khiếp nhỉ."

Bất kể là khu dân cư hay khu ngoại ô, cả hai địa điểm đều đã tệ hại đến mức hoang tàn, và đều có vẻ ngoài cứ như thể đã bị như vậy từ rất lâu rồi.

Với khuôn mặt đầy lo lắng, Kuro Usagi đưa ra kết luận của cô.

"Thao túng thời gian khiến đất đai tự mình hủy diệt, quy mô này... Chủng tộc có khả năng làm được việc đó chỉ có thể là Tinh Linh và hơn thế nữa, đó phải là kẻ có khả năng chi phối sự vận hành thiên thể...

Nếu thật sự là thế thì đó hẳn phải là loại quái vật ngang hàng với Tối Cường Chi Phối Giả - Shiroyasha đại nhân và Hoàng Kim Ma Vương - Queen Halloween."

Với biểu hiện đắng trên mặt, Kuro Usagi thôi không nói nữa, sự im lặng nặng nề đó cũng chính là thước đo cho sự mạnh mẽ của ma vương mà họ phải chống lại.

"Nói cách khác… đây là hậu quả từ cuộc tấn công của một ma vương thuộc Tối Cường Chủng sao?"

"YES! Chỉ có thể là thế thôi… đúng là trớ trêu mà."

Ngay cả trong Khu Vườn Nhỏ nơi các tồn tại vô số tu la thần phật tụ tập cùng nhau này, thì cũng chỉ có ba loài được công nhận là Tối Cường Chủng.

-Thần Linh, những vị Thần Phật trời sinh.

-Tinh Linh, giai tầng tối cao của những loài như quỷ, tinh linh và ác ma...

(Ở đây cần phân biệt một chút để tránh nhầm lẫn. Tác giả của bộ truyện gốc dùng tới hai từ "tinh linh", đọc tiếng Việt thì đồng âm nhưng thực tế từ gốc nó khác. (1) là 精灵 = spirit = tinh linh vẫn dùng theo nghĩa thường mà ai cũng biết, t sẽ viết thường để phân biệt với (2) 星灵 = Star Spirit = Tinh Linh = Linh hồn sao, từ này t sẽ viết hoa. Shiroyasha là 星灵.)

-[Thuần Huyết Long], đỉnh cao của những loài linh thú, loài rồng không tồn tại trong cây tiến hoá.

Ba chủng loài này được biết đến là ba loài mạnh nhất của Khu Vườn Nhỏ, là tồn tại vượt xa cả tầm hiểu biết của nhân loại.

Những chủng loài thuộc đẳng cấp tối cao của mọi loài này, ở ngoại giới, cơ hội để nhìn thấy chúng sợ là còn không tồn tại. Nếu nhìn theo góc độ khác, liệu một cộng đồng được chúng để ý tới có thể lấy đó làm vinh hạnh không? Ngay cả Lecticia được mệnh danh là ma vương trong quá khứ còn phải giữ khoảng cách khỏi ba chủng tộc này.

"Một cộng đồng tồn tại Tối Cường Chủng hẳn phải rất nổi danh mới đúng, nhưng khi tôi bàn lại chuyện này với Shiroyasha đại nhân, thông tin duy nhất có được chính là đối phương hẳn không phải là cộng đồng tồn tại ở khu đông thôi."

Kuro Usagi nói trong cay đắng, nhưng chỉ mấy giây sau cô đã lấy lại vẻ phấn chấn, mặc dù phải đối mặt với mối nguy hiểm thảm khốc đó, Kuro Usagi, không hề mất đi ý chí chiến đấu của mình, thay vào đó cô nở một nụ cười kiên cường.

"Xin… xin đừng lo lắng quá! Bởi… bởi vì cộng đồng của chúng ta hiện tại đã có được ba người sở hữu gift cực mạnh mẽ, ngay cả Leticia đại nhân cũng đã trở về rồi. Tính luôn cả cậu nữa, chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực, Kuro Usagi tin rằng việc hồi phục mảnh đất này cũng không phải là việc khó!"

Kuro Usagi giơ lên nắm tay của mình, cô không nhắc tới gift của Saigou Izayoi bởi vì tới hiện tại cô vẫn không biết được gift mà cậu sở hữu là gì, cô chỉ biết cậu sở hữu kỹ năng võ thuật đáng để nể phục thôi.

Tóm lại, No Name đã không còn là một cộng đồng vô danh không thể làm nên trò trống gì như trước kia. Trong thế giới của Khu Vườn Nhỏ nơi vô vàn sinh vật siêu phàm tập hợp lại, nếu như họ muốn có được một kỳ công, họ chỉ cần chiến thắng và giành lấy nó là được.

"Nhắc tới mới nhớ, từ sáng tới giờ Kuro Usagi không thấy Leticia đại nhân, cậu có biết cô ấy đang ở đâu không?"

Sực nhớ tới chuyện này, Kuro Usagi hỏi.

"Leticia? Chắc giờ cô ta còn đang ngủ."

Saigou Izayoi ngoảnh mặt sang nơi khác trong khi trả lời cô.

"Ngủ sao? Tới tận bây giờ ư? Điều này thật hiếm gặp."

Dựng thẳng đôi tai thỏ của mình lên, Kuro Usagi nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.

"Tối qua tôi có nhờ cô ấy làm ít chuyện ấy mà, hẳn là mệt quá thôi." Vẫn với gương mặt đang nhìn sang nơi khác, Saigou Izayoi đáp lại.

"Vậy à... Thôi không nói chuyện này nữa, quay lại chủ đề khi nãy."

Kuro Usagi miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này, cô giơ ngón trỏ của mình lên, đôi tai bận rộn di chuyển theo.

"Để tạo được hoàn cảnh lý tưởng cho cộng đồng, chúng ta cần phải thiết lập một sự tuần hoàn sinh hoạt cho riêng mình. Nếu như chúng ta có thể làm được vậy, chúng ta sẽ có khả năng tích trữ thức ăn dự trữ, và còn có thể gia tăng tiềm năng của mình nữa!"

"Vậy thì ưu tiên hàng đầu là tìm kiếm những gift để phục hồi cho mảnh đất nông nghiệp này, lễ hội thu hoạch ở miền nam sắp tới vừa hay phù hợp với mục tiêu của chúng ta phải không?"

"YES! Giờ đã đến lúc mọi người đồng tâm hợp lực để hồi sinh mảnh đất của chúng ta!"

Dù không rõ sao Saigou Izayoi lại biết tới Lễ hội thu hoạch ở khu phía nam sắp tới trong khi cô vẫn chưa thông báo gì cho họ, nhưng ý chí chiến đấu vừa dấy lên đã để cô bỏ qua thắc mắc đó.

"Thật ra trước lễ hội thu hoạch ở phía nam còn có một lễ hội khác ở khu phía bắc nữa cơ."

"Ồ?"

Saigou Izayoi giả vờ ngạc nhiên trước tin tức này của cô, hiển nhiên là cậu biết về cái lễ hội đó rồi.

"Đó là lễ hội có quy mô lớn nhất được ủng hộ bởi Giai Tầng Chi Phối Giả của cả khu nam và khu đông. Ngay cả khi nó nằm ở Ngoại môn thấp nhất, đó vẫn sẽ là một lễ hội hoành tráng khó chê. Nếu được tới đó thì chắc chắn mọi người sẽ thu về những kết quả đáng tự hào nhưng..."

"Vấn đề lộ phí hả? Tôi có nghe nói từ đây tới phía bắc xa lắm."

"YES! Từ đây tới đó ước chừng 980000 km, quá xa. Muốn tới đó trong thời gian kịp lễ hội tổ chức thì chỉ có thể dùng Cảnh Giới Môn..."

Cảnh Giới Môn.

Do việc di chuyển giữa những thành phố trong Khu Vườn Nhỏ có nhiều bất tiện nên Cảnh Giới Môn đã được xây dựng với mục đích liên kết một Ngoại môn này đến một Ngoại môn khác. Nói dễ hiểu thì Cảnh Giới Môn chính là công cụ dịch chuyển từ Ngoại môn này tới Ngoại môn khác.

Sở dĩ những người cao chức muốn sở hữu quyền kiểm soát Ngoại môn là vì bất kể có là thương gia, diễn viên, hay là thành viên tham dự hoặc tổ chức gift game thì Ngoại môn mãi luôn là điểm dùng chính cho việc vận chuyển.

"Nhưng giá cả quá đắt, gom hết tiền chúng ta có hiện tại chắc cũng chỉ đủ trả cho một chuyến đi không khứ hồi thôi."

Gần đây No Name phát triển không ít, nhưng tất cả những lợi ích bọn họ kiếm được thông qua gift game đều được dùng để khôi phục cộng đồng nên thực tế dù chất lượng sống có tăng thì tích trữ của bọn họ vẫn không tăng bao nhiêu.

"Vì thế nên Kuro Usagi mới giấu chuyện này đi..."

"Thiếu thốn tiền bạc đúng là cực thật, cơ mà sao lại nói với tôi?"

"..."

Phải rồi, tại sao nhỉ?

Kuro Usagi cũng không rõ, nếu muốn giấu nhẹm đi thì tại sao cô lại nói với Saigou Izayoi?

Có lẽ là vì nhìn cậu trưởng thành và nghiêm túc hơn ba người kia?

"Tuy… Tuy nhiên, chúng ta chỉ cần kiên nhẫn thêm một chút nữa thôi. Kuro Usagi tin rằng mọi người sẽ thu về những Gift có ích trong Lễ hội Vụ mùa miền Nam!"

Cô bối rối lắp bắp nói sang chuyện khác.

"Chị… chị Kuro Usagi ơi! Không… không ổn rồi!"

Bất ngờ một tiếng gọi vọng tới.

Hai người quay người về phía giọng nói đó vang lên. Ở đó, mặc trên người một chiếc tạp dề kiểu dáng Nhật Bản, cô bé nhỏ với đôi tai cáo mang tên Lily xuất hiện, mang theo mình một biểu hiện như thể sắp khóc tới nơi vậy.

"Lily? Có chuyện gì thế?"

"Chị... Asu… Asuka đã mang chị Izayoi và chị You đi rồi… A, cái… cái này nữa! Lá thư mà chị ấy để lại!"

Với hai cái đuôi không ngừng vung vẫy, Lily giao lá thư lại cho Kuro Usagi.

"Gửi Kuro Usagi:

Chúng tôi sẽ tham dự lễ hội được tổ chức bởi Khu vực Ngoại môn miền Bắc 4000000 và Khu vực Ngoại môn miền Đông 3999999.

Cô cũng phải tham dự. A, và cả Lecticia nữa, gọi luôn Saigou Izayoi cũng được.

Để trừng phạt cô vì tội giấu chuyện này, nếu như cô không thể bắt kịp bọn tôi trong vòng hôm nay, cả ba người bọn tôi sẽ rời cộng đồng đấy. Cô nên bắt đầu chạy đi tìm chúng tôi đi, chúng tôi sẽ vì cô mà nỗ lực hết sức!

Tái bút: Chúng tôi cũng đã đem Jin theo để làm hướng dẫn viên."

"…"

"…?"

"…"

Sự lặng thin đó tiếp diễn trong vòng 30 giây.

Kuro Usagi bắt đầu run đành đạch trong khi đọc lá thư và rồi gào thét như rên rỉ.

"Lũ trẻ rắc rối này đang nói gì vậy chứ!!! Aaaaaa!!!"

Tiếng thét inh ỏi của Kuro Usagi vang dội lên khắp nơi. Sự "rời bỏ" của bọn họ không phải là một chuyện bỡn cợt.
Bởi vì đã trông mong quá nhiều nên Kuro Usagi quên mất một chuyện thiết yếu.

Ba vị thành viên mới với sức mạnh khủng khiếp của No Name, thực ra là những đứa trẻ rắc rối nhất trong thế giới của bọn họ.

Ở bên Saigou Izayoi gãi gãi đầu cười nhạt, sớm biết là sẽ thành thế này mà.