Chương 27: Giác ngộ
Sự xuất hiện đột nhiên của Saigou Izayoi khiến Asuka nhất thời cảm thấy bối rối, không biết nên tiếp lời thế nào. Song cảm giác khi có cậu ở bên làm tâm trạng đang trập trùng của cô nháy mắt trở nên bình ổn hơn nhiều. Xung quanh người thanh niên này toả ra một bầu không khí đặc biệt có thể để người khác dễ dàng cảm thấy yên tâm.
Nhìn mái tóc vàng gần ngay bên cạnh, Asuka bất chợt suy nghĩ miên man về những ngày đầu mới biết về Saigou Izayoi.
Thật tình mà nói, ấn tượng ban đầu của cô về người thanh niên này không được tốt cho lắm, thậm chí có thể nói là xem nhẹ. Không sở hữu gift mạnh mẽ gì đáng kể, sự xuất hiện của anh ta chỉ là một sai lầm trong quá trình triệu hồi ba người các cô. Vào lúc đó, Asuka đã nghĩ, nếu như Khu Vườn Nhỏ là một thế giới giống như miêu tả của Kuro Usagi, thì liệu một người tầm thường như vậy có thể tồn tại bao lâu, liệu anh ta có trở thành gánh nặng hay không.
Nếu có thể, Asuka cho là cô nên quan tâm tới người này nhiều hơn một chút. Sakamaki Izayoi thì không rõ, không biết cô ấy che giấu tâm tư gì sau nụ cười cợt nhã của mình, nhưng Asuka biết, Kasukabe You hẳn là cũng có suy nghĩ như cô.
Nhưng rất nhanh, họ biết mình sai rồi, dù không sở hữu bất kỳ gift nào mạnh mẽ như họ nhưng những gì Saigou Izayoi làm được lại vượt xa tưởng tượng của Asuka.
Góp phần đánh bại Laius Perseus, giành lại Leticia. Hỗ trợ khôi phục vùng đất nông nghiệp của No Name, đảm bảo lương thực và chăm sóc lũ trẻ.
Kẻ cô cho là bình thường nhất lại là kẻ tạo ra nhiều thành quả nhất trong thời gian này. Về phương diện đó, anh ta quả thật rất đáng ngưỡng mộ. Nếu ai đó có thể sánh được với Saigou Izayoi, thì cũng chỉ có Sakamaki Izayoi.
Vậy còn cô?
Suốt thời gian qua cô đã làm được những gì?
"Anh có nghĩ là tôi vô dụng quá không?"
Mãi một lúc sau, Asuka mới bần thần nói.
"Hả?"
"Từ lúc tới đây, tôi gần như chẳng làm được trò trống gì cả..."
"Nói gì thế? Ba người các cô đã tham dự rất nhiều gift game và mang lại thành quả đáng kể cho cộng đồng mà. Nếu không nhờ mấy cô thì No Name còn lâu mới khởi sắc tốt như bây giờ được. Nói thẳng thì mấy đứa nhóc trong No Name xem các người cứ như thần tượng ấy."
"Nhưng... Nhưng..."
Bị Izayoi thẳng thừng phủ nhận như vậy, Asuka lại không biết phải đối đáp thế nào, cô mấp máy môi mấy lần, nhưng không thể nói được một câu hoàn chỉnh. Hoá ra trong mắt anh ta, trong suy nghĩ của người góp nhiều công sức cho cộng đồng nhất, cô chẳng hề vô dụng.
"Nhưng gì?"
"Chỉ là..."
"Cảm thấy bản thân quá yếu phải không? Cảm thấy tụt lại so với hai cô nàng kia?"
Thấy cô ngập ngừng mãi chưa nói, Saigou Izayoi không chút do dự đi thẳng vào vấn đề, từng câu từng chữ đánh mạnh vào tinh thần của Kudou Asuka, khiến cô bất giác nắm chặt lấy chiếc váy đỏ. Lý lẽ này không sai, nhưng Saigou Izayoi đã gạt mình ra khỏi vấn đề mà cho rằng sự tự ti của Asuka chỉ đến từ You và Sakamaki Izayoi.
"Mà hẳn không chỉ có bấy nhiêu nhỉ? Tâm trạng xấu như thế này, là sợ mất đi những mối quan hệ hiện có sao? Không ngờ đại tiểu thư của chúng ta cũng có mặt đáng yêu trẻ con thế này đấy."
Nghe thấy những lời này, Asuka há miệng muốn phản bác, nhưng rồi nhận ra vẫn không có lý lẽ hay câu từ nào có thể thoát ra khỏi miệng mình. Cô bối rối cúi đầu xuống, chiếc váy ngày một nhăn nhúm vì lực tay gia tăng. Ở phía ngược lại, Saigou Izayoi bất ngờ bật cười, giọng điệu coe chút cợt nhã, không giống điệu bộ thường thấy trong ấn tượng thường ngày của cô. Nếu phải nói, với Asuka, thái độ này phù hợp với Sakamaki Izayoi hơn.
"Trong mắt cô, mối quan hệ này phù phiếm tới vậy à? Dễ dàng mất đi tới mức biến mất chỉ vì cô cho rằng mình vô dụng?"
"Không phải!"
Dù ngập ngừng, Asuka vẫn phản bác, chỉ là điệu bộ cúi gằm mặt của cô không được thuyết phục cho lắm. Dường như Asuka cũng muốn tin vào điều đó, nhưng không mấy thành công.
"Làm ơn đi, đại tiểu thư."
Cùng với một tiếng thở dài, một vật gì đó ấm áp nhẹ nhàng đặt lên đầu cô, dựa vào cảm giác thì đó hẳn phải là tay của Saigou Izayoi. Bất ngờ trước hành động của cậu, Asuka ngẩng mặt lên.
Vẻ cợt nhã khi nãy không còn nữa, biến mất tựa như nó chỉ là một ảo giác thoáng qua, Saigou Izayoi chào đón cô với một nụ cười dịu dàng.
"Các người đâu có định bỏ mặc tôi dù nghĩ rằng tôi có thể là gánh nặng phải không?"
"..."
"Lùi lại một vạn bước, No Name là một cộng đồng có tới hơn 120 đứa trẻ, nói nhẹ thì đang ở tuổi chưa thể tham gia gift game, nói nặng thì là vô dụng. Nhưng Kuro Usagi vẫn không bỏ mặc bất cứ ai. Và các cô cũng vậy."
"..."
Asuka không thể phản bác, không thể nói nổi bất cứ lời nào. Một lần nữa, cô cúi gằm mặt xuống, nhưng lần này là vì xấu hổ.
"Vậy đấy, sao cô lại cho rằng mối quan hệ này dễ dàng tan vỡ như thế?"
"..."
Lời lẽ của Saigou Izayoi khiến Asuka cảm thấy mình như một con ngốc. Con người cũ của cô, người quá dựa dẫm vào gift, quá phụ thuộc vào thứ sức mạnh chi phối nhân tâm này đã quên mất một thứ cơ bản như niềm tin giữa trong mối quan hệ người và người. Nếu cứ giữ mãi suy nghĩ như vậy thì kẻ đáng trách phải là cô, chính vì thế mà cô mới trở nên yếu đuối.
Thứ còn thiếu ở cô không phải là "sức mạnh" mà chính là lòng tin với mọi người, với chính cô. Và quan trọng hơn nữa, chính là tinh thần trách nhiệm khi được người khác tin cậy.
Bàn tay lớn của Saigou Izayoi vẫn đang dịu dàng vuốt ve trên đầu, mang đến cho cô cảm giác dễ chịu và ấm áp lạ kỳ.
"Saigou Izayoi!"
Lấy hết dũng khí, một lần nữa Asuka ngẩng mặt lên và rướn người tới trước, bốn mắt đối trọng, thạch anh tím và ngọc lưu ly, nhìn nhau không chớp. Hai người gần trong gang tấc, gần tới nỗi Asuka có thể đếm được từng sợi lông mi trên đôi mắt tím ma mị như toả sáng trong đêm phía đối diện. Hơi thở họ phả vào mặt nhau, thời gian phảng phất như ngừng lại
"Tôi nghe đây."
Saigou Izayoi là người làm ra phản ứng trước tiên, cậu rụt tay về gãi gãi má đồng thời dời mắt đi nơi khác.
"Cảm ơn."
Asuka lí nhí, cũng quay mặt đi. Đột ngột hiểu ra khiến Asuka có hơi kích động, cơ thể tự hành động trước khi não kịp ra lệnh, mới dẫn tới tình huống này.
"Không có gì."
Lại là một sự im lặng gượng gạo.
Ngay lúc cả hai đều không biết nên nói gì, từ trong ngực của Asuka, tinh linh nhỏ thình lình chui ra, bắt lấy mặt cô.
"Asuka! Asuka!"
Cô bé gọi lên Asuka vài lần rồi chỉ bàn tay nhỏ của mình xuống thành phố bên dưới, sau đó bay đi.
"A!"
Biến cố xảy đến quá nhanh, khi Asuka kịp thời phản ứng lại thì cô bé tinh linh đã chỉ còn là một chấm nhỏ bé xíu. Asuka muốn đuổi theo nhưng bất lực, chạy theo hướng cầu thang thì sẽ không đuổi kịp, sức khoẻ của cô lại chỉ ngang một thiếu nữ mười lăm tuổi bình thường, không thể trực tiếp nhảy xuống từ độ cao này được.
Trong lúc Asuka còn không biết nên làm thế nào, hai chân cô bỗng nhiên rời khỏi mặt đất, cả người được nhấc bổng lên.
Ôm thấy Asuka như bế một nàng công chúa, Saigou Izayoi tung người nhảy khỏi lan can đài quan sát trong ánh mắt kinh hãi của cô. Tuy nhiên, không như cô nghĩ, Izayoi không trực tiếp nhảy xuống, cậu dán hai chân song song lên vách đá gần như dựng đứng đó mà trượt xuống.
Tốc độ tuy không nhanh bằng rơi theo chiều thẳng đứng, nhưng độ xóc nảy và gió mạnh thổi vào mặt vẫn khiến Asuka vô thức ôm chặt lấy cổ Izayoi và nhắm tịt mắt lại.
Song, cơn chấn động khi tiếp đất mà Asuka chờ đợi chậm chạp mãi không tới. Cô đánh bạo hé mắt ra nhìn, chỉ thấy hai người không biết đã tiếp đất từ bao giờ. Saigou Izayoi hiện tại đang chạy nước rút trên hành lang cửa sổ đỏ, đuổi theo tinh linh bé nhỏ.
Trời đã về khuya, nhưng có vẻ là vì đang trong thời gian diễn ra lễ hội mà đường phố vẫn còn khá là nô nức nhộn nhịp, người tới lui đông đúc. Nhưng là biển người đông đúc này lại không thể làm chậm bước chân của Izayoi, mang theo Asuka trên tay, cậu phóng thẳng đi như giữa chốn không người mà chẳng hề chạm phải một ai.
Chẳng mấy chốc, họ đã đuổi kịp tinh linh bé nhỏ.
"Này! Chờ đã! Cậu chạy đi đâu vậy?"
Asuka lớn giọng gọi.
"Asuka! Asuka! Asukaaa!"
Tinh linh bé nhỏ cũng quay đầu đáp lại, liên tục gọi tên Asuka nhưng lại không có vẻ gì là sẽ dừng lại. Bộ dạng hệt như khi gặp cô lúc ban chiều, chẳng qua là lần này trông có vẻ gấp gáp hơn rất nhiều.
"Izayoi, theo thử xem cậu ấy muốn dẫn chúng ta đi đâu."
Asuka chỉ đành nhờ vả Izayoi đuổi theo.
"Được rồi."
Hai người một mực đuổi theo tinh linh bé nhỏ tới thẳng hội trường triển lãm nghệ thuật dưới chân Cảnh Giới Bích.
"Nơi này là..."
Nhìn cửa hang bị rào lại phía trước, Asuka lẩm bẩm với vẻ ngờ vực.
Đây chính là nơi mà tinh linh bé nhỏ đã dẫn cô tới vào ban chiều, và rồi bị bầy chuột tấn công. Sau sự kiện đó có lẽ nó đã được rào lại để đảm bảo an toàn.
"Nơi này có thứ gì đó quan trọng với cô bé ấy sao?"
Trong khi Asuka thì thầm tự hỏi, tinh linh nhỏ đã xuyên qua kẻ hở hàng rào, bay thẳng vào trong.
"Izayoi! Nhanh đuổi theo!"
Asuka vội vả hét lên một tiếng, Saigou Izayoi thuận miệng ừ một tiếng rồi giẫm vào hàng rào, tung người nhảy thẳng qua.
"Asukaaa!Rattenfanger!!"
Trong thông đạo tối với vô số tác phẩm nghệ thuật được triển lãm trên những chiếc hốc khắc vào thành hang, hai người vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu của tinh linh nhỏ.
Vượt qua thông đạo, khi hai người một lần nữa đuổi kịp tinh linh nhỏ, mở ra trước mắt họ là một không gian bao la rộng lớn, dường như là hội trường trung tâm của buổi triển lãm.
"Rattenfanger!! Rattenfanger!!"
Tinh Linh nhỏ lúc này cũng đã thôi không di chuyển nữa. Dừng lại trước vật phẩm trang trí ở giữa hội trường.
Đó là một người khổng lồ đỏ rực vừa hoa lệ lại vừa to lớn dọa người được tạo nên từ kim loại không rõ tên nào đó.
Những đường nét trang trí hoa mỹ màu hoàng kim nổi trội trên thân thể đỏ rực, chiều cao ước chừng phải tới hơn ba mươi mét. Giữa ngực là một hình khắc hoạ trừu tượng lấy mặt trời làm chủ đạo, vô cùng có tính quyết đoán. Chỉ bằng cách nhìn vào phong cách trang trí tinh tế này cũng có thể cảm nhận được tâm huyết của nghệ nhân đã tạo ra nó.
Lại cộng thêm tứ chi cực lớn phải to gấp đôi người thường. Luận mức độ đồ sộ thì cái con golem đá mà Saigou Izayoi đã đánh bại khi gặp người khổng lồ đỏ rực này cũng phải gọi một tiếng tổ tông. Độ lớn này khiến người ta phải hoài nghi rằng nó đã được vận chuyển vào đây bằng cách nào.
Một tác phẩm cực kỳ vĩ đại, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Thả Asuka xuống, Izayoi từng bước đi tới bên chân người khổng lồ đỏ.
"Đã lâu không gặp, Deen."
Vuốt nhẹ lên cơ thể lạnh lẽo cứng chắc đó, Izayoi không khỏi cảm thán.