Chương 3: Cuộc gặp gỡ kì lạ.

Minh!

Chương 3: Cuộc gặp gỡ kì lạ.

Minh nhìn nàng biến mất, hắn cười nhẹ mà lắc đầu, từ nhà dì hắn đến trường nếu nói đến đi bộ thì cũng chỉ mất 10 phút là cùng, vừa hay giờ khai giảng cũng còn khoảng 15 phút trên dưới, hắn có thể đến kịp.

Hắn vẫn là thích đi bộ hơn xài truyền tống hay phương tiện khác, đơn giản là vì hắn có ấn tượng không mấy tốt đẹp với ma pháp, nếu không cần thiết thì cũng không cần xài, sẵn hắn cũng có thể ngắm phong cảnh trên đường đi.

Vác thanh kiếm "chí cốt" mà rất ít người thấy được hình dạng của nó trên vai, thường thì chỉ có kẻ bị hắn giết mới thấy qua, Minh rời khỏi cửa lớn căn biệt thự, tiến thằng về một con đường đầy rẫy những hàng cây rợp bóng mát.

Trường Ma pháp Trương Dương và khu Hòa An nơi hắn sống nối nhau chỉ bằng một con đường hơi nhỏ duy nhất, tất nhiên đó chỉ là cửa sau của trường, còn cửa chính của trường là nối với một con đường to lớn, nếu gọi khu Hòa An là một khu chung cư, vậy ngôi trường ma pháp này chính là ngay bên cạnh, bởi vậy hắn chỉ có đi thằng, nhìn những chiếc lá bị gió thổi bay bay lơ quơ hai bên hàng cây, tựa như bình yên đầy tĩnh lặng, mặc dù hai bên con nít đùa nghịch khá là nhiều, có đứa hình như còn dùng ma pháp khiến một con diều giấy bay lên rồi khoe mẽ với con bé bên cạnh,…

Còn trên bầu trời, ma pháp sư có tự thân bay trên đó hoặc dù "ma cụ" (pháp cụ) mà bay khá đông, số lượng lên đến vài chục, đa số đều mặc trên mình một bộ đồng phục như nhau, họ cũng là học sinh chuẩn bị đến trường Trương Dương khai giảng như hắn.

Pháp sư mặc dù rất ít so với người bình thường, tỷ lệ có lẽ là 1/1 000 000, nhưng lại bị "xã hội" ép buộc phải sống chung lại với nhau (ý nói là do người bình thường sợ hãi trước sức mạnh, quyền năng của pháp sư nên ai cũng lảng tránh, ít dám nói chuyện với pháp sư, nói trắng ra là không thèm chơi chung), càng gần nơi có các khu chuyên dành cho ma pháp, nơi đó lại tập trung đông đúc các pháp sư, chẳng hạn như khu Hòa An của hắn, hoặc nơi gần các trường Ma pháp.

- Hây, hé lô đồng chí!

Bất chợp phía sau, một tiếng hô khá là hớn hở vang lên, nó dường như là tập trung nơi hắn. Hắn quay đầu lại.

Xuất hiện ngay trong tầm mắt càng lúc càng gần rồi đến ngay bên cạnh hắn là
một thiếu niên tuổi chắc xấp xỉ hắn với khuôn mặt khá là đẹp trai, mang theo một nụ cười tựa thân thiện nhìn hắn, dưới chân thiếu niên là một cái ma cụ có hình dạng ván lướt có thể nâng đỡ và gia tăng tốc độ cho pháp sư.

Người này tên là Trần Mạc, 15 tuổi, hồi còn đi thi lý thuyết ma pháp để xin đầu vào trường Trương Dương, Minh và hắn có gặp mặt nói chuyện vài lần, tất cả đều làdo tên này chủ động bắt chuyện, rồi khi bảng thông báo các thí sinh trúng tuyển được đăng lên, hắn liền coi Minh là người bạn đầu tại trường, trùng hợp thay, gia đình hắn cũng sống tại khu Hoà An này, cách nhà Minh ba ngã rẽ và 14 căn biệt thự khác nhau.

- Uả, Như Yến tiểu muội đâu, nàng không đi cùng ngươi?

Không đợi Minh nói đôi lời, hắn ngó xung quanh không thấy thân ảnh tuyệt đẹp liền lộ vẻ nuối tiếc thắc mắc, chủ đích chính hắn quen Minh cũng chỉ vì em gái Minh rất đẹp, hắn muốn làm quen vậy thôi.

Minh nhìn hắn quả thật không biết nói lời gì, chẳng lẽ chào hỏi tên khỉ có âm mưu đen tối với tiểu muội mình?

- Tiếc cho ngươi, muội ấy đã đến trường trước rồi, dự là chắc nàng sẽ kiếm chỗ ngồi ở khu khai giảng trước, nếu ngươi không đến nhanh liền chỉ có nước từ xa mà nhìn, nhường chỗ cho người khác.

Minh chỉ muốn đuổi tống tên này đi cho nhanh, làm mất hết bầu không khí yên bình của hắn.

- WTH, sao ngươi không sớm, chết tiệt thật!

Trần Mạc mặt nhăn lên, trừng mắt nhìn Minh theo kiểu không thể tin được, chốc lát hắn phóng pháp lực, khởi động pháp thức nơi ván trượt (pháp sư muốn thi triển ra một cái gì đó liền phải khởi động pháp thức, pháp thức tựa như một công thức: ta muốn có y thì phải có a, x, b).

"Vèo"

Ván trượt lập tức gia tốc mạnh mẽ khiến thân hình Trần Mạc tựa như cơn gió lao nhanh về phía trước, nơi mà một tòa nhà, không, phải gọi là khu nhà to lớn, cao bự sừng sửng không xa.

Minh không chú ý đến hắn nữa, đôi chân tiếp tục dạo bước.

Hai phút sau,

Cửa sau to lớn của trường Trương Dương đã gần ngay trước mặt, cách hắn chỉ khoảng 200m, thế nhưng hắn lúc này lại dừng bước.

- Á AA AAA A…

Tiếng hét thất thanh đầy vẻ bất lực, cùng với nỗi sợ hãi tột độ chợt vang vọng khắp bầu trời.

Một thân ảnh, một bóng hình tựa như mũi tên trừ trên trời rơi xuống với tốc độ cực nhanh, vị trí rơi đúng là ngay trước mặt Minh, với khoảng cách này, nếu không có Pháp sư thuộc tính Thủy hoặc Thổ tương trợ chắc chắn người rơi xuống 100% chết, cho dù có là pháp sư.

Minh đứng nơi đó đầy bất động, hắn liệu sẽ cứu giúp hay chỉ là nhìn một sinh mạnh mất đi? Có lẽ hắn sẽ bất động, bởi hắn là một người ác độc (về sau khi tra lại từ từ quá khứ sẽ rõ).

- AA A..aaa….

Tiếng hét càng ngày càng gần, càng ngày càng tuyệt vọng, càng ngày càng nhỏ lại và trở nên im lặng, phải chăng thân hình đó đã chấp nhận số mệnh an bài.
Bên trên kia, thân ảnh đang rơi xuống,

Nước mắt lăn trên gò má, đôi tay nàng chấp lại với nhau tựa như cầu nguyện, cũng tựa như đang kêu gọi cái gì đó, nàng nhìn chằm chằm thân hình Minh đứng bên dưới, nơi mà nàng sắp đáp xuống mà chết, nàng có biểu cảm khác thường lẫn lộn, vừa nghi hoặc, vừa mong chờ, hi vọng, lại vừa muốn xin lỗi (nàng té xuống, nếu đâm trúng Minh liền cả hai cùng chết, nàng nghĩ vậy).

Phía sau nàng, chính xác hơn là bên trên cao kia, hai thân ảnh hoảng sợ đang cố gắng truy đuổi lấy, họ không thể để nàng chết.

"Cứu muội…"

Tĩnh lặng, không động đậy, trong đầu Minh đột ngột vang lên một tiếng thiếu nữ ai đó oán than như hờn dỗi, trách móc hắn làm ngơ khiến tim hắn tựa đau nhói lên đầy vẻ thê lương, hắn như bị ép nhập vào một nhân vật nam chính đã phụ lòng người con gái hắn yêu, khiến nàng ra đi vĩnh viễn không thể tìm trở lại. Hắn tâm trạng lúc này là cực kì hối hận chính bản thân mình, nhìn lại trên bầu trời, nàng tựa như người hắn yêu tha thiết và điều này khiến hắn phải hành động,

- Ngục Phong!

Đôi mắt mở to, bàn tay phải nhanh chóng giơ lên về phía trên cao, nơi thân ảnh đang rơi xuống, pháp thức chỉ chưa đến 0,1s liền đã khởi động, pháp lực bị giới hạn của hắn tuông ra tạo thành một vùng bão gió bên trên, nuốt hoàn toàn thân ảnh ấy vào bên trong, khiến tốc độ rơi của nàng giảm dần.

Cơn bão gió này Minh tạo ra rất đặc biệt, dùng để đối địch không nói, nhưng để cứu người thì cơn bão gió hoàn toàn vô hại, bên trong cơn bão hoàn toàn không có những tia gió sắc bén, nó chỉ là những cơn gió khá mạnh thổi từ dưới lên rồi bị nhốt vào một vùng không gian, khi nuốt thân ảnh vào, nó liền không ngừng đẩy cơ thể nàng lên, trái ngược với việc nàng đang rơi xuống.

- Bậc thềm của gió.

Chỉ tay lên không trung từng đợt có khoảng cách nhất định từ dưới lên, với việc mang trong mình thuộc tính Phong, Minh nhanh chóng đạp bước nhảy lên những ngọn gió đã bị pháp lực cô đặc lại, hắn dần tiến lên đỡ lấy thân ảnh thiếu nữ đang rơi nhẹ nhàng, dần hiện ra trước mặt hắn.

Đỡ nàng là bởi Ngục Phong chỉ duy trì được 5 giây, hết 5 giây nàng lại rơi xuống.

"Vụt"

Từ bậc thềm cao nhất, gần nàng nhất, hắn nhảy một đoạn dài ôm chồm lấy nàng, tay phải lại chỉ chỉ bên dưới vài cái làm xuất hiện thêm vài cái bậc thềm gió, hắn nhẹ nhàng đi xuống bên dưới.

Hắn không dùng pháp lực để bay vì nó rất tiêu tốn ma lực, vả lại hắn cũng không muốn biểu lộ quá nhiều điều nữa về năng lực của hắn, Ngục Phong cùng thềm gió đã là hai cái ma pháp cấp độ cao.

Cũng may cho hắn, xung quanh đây người thấy đều không phải Pháp sư cấp cao (có thể nhận diện được cấp độ ma pháp hắn thi triển), nếu không hắn liền phiền phức vì khả năng thiên tài của bản thân.

Minh tập trung nhìn thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp với đôi mắt màu xanh lam nước biết chăm chú nhìn hắn đang nằm trong tay, hắn muốn dò ra nguyên nhân bản thân lại làm ra hành động lúc nãy.

Thiếu nữ (mặc đồ học sinh như Như Yến) này có mái tóc vàng óng ánh, cặp mắt xanh như đại dương, gương mặt cực kì xinh đẹp, thiện lương cùng với chiếc mũi cao và bờ môi nhỏ ửng hồng.

- Tinh Linh.

Không tìm ra được điều gì nhưng hắn lại phát hiện cô nàng này thuộc chủng tộc Tinh Linh với những đặc điểm: mặt đẹp như thiên thần, vòng eo 56, ngực to, mông bự và cuối cùng là chiếc tai hơi nhọn.

"Mẹ kiếp"

Tự chửi bản thân vô năng, hắn buông nàng ra, tiếp tục tiến về phía trước, chỉ để lại một gương mặt xinh đẹp đang dõi theo bóng lưng hắn từ đằng sau.

Khoảng 20 giây sau, hai thân ảnh vốn đuổi theo lúc nàng đang rơi cũng hạ xuống đất, (giày của hai tên này là một cái ma cụ bay) lộ ra hai cái thiếu niên tuấn mỹ đều là người thuộc chủng tộc tinh linh với đôi tai nhọn.

- Công chúa, người không sao chứ?

Hai người lộ vẻ lo lắng cực độ

- Ta không sao.

Vẫn ngơ ngác nhìn bóng lưng Minh, nàng ta trả lời một cách thờ ơ.

Nhìn bóng Minh đằng xa, hai thiếu niên có điều suy nghĩ, sau đó lập tức quỳ xuống đất.

- Mong Công chúa xử phạt chúng ta vì tội cứu giá chậm trể.

Mặc dù không biết vì sao khi cả ba đang bay, Công chúa đột ngột không thể sử dụng mà lực mà rơi xuống khiến bọn hắn trở tay không kịp, nhưng nhận lỗi chính là trách nhiệm của họ…