Chương 4: Ngô Thiên Nhất.

Minh!

Chương 4: Ngô Thiên Nhất.

Đôi nét về Tinh Linh:

Nhắc đến Tinh Linh liền là nhắc đến một chủng tộc yêu chuộng hòa bình và sự thuần khiết.

Tinh Linh là một chủng tộc xinh đẹp khiến bất cứ người nào nhìn đến đều phải ngẩn ngơ, ao ước, bởi người trong tộc chỉ toàn nam thanh nữ tú.

Khả năng đặc biệt: nghe đồn, Tinh Linh có một khả năng đó là nhìn đến được sự thành thật hay giả dối của một người, vì lý do này, Tinh Linh rất ít quen biết với những chủng tộc khác.

Chế độ cai trị: Cứ mỗi 100 năm, Tinh Linh tộc lại tổ chức một cuộc chiến dành cho các nữ Tinh Linh trong toàn tộc (Tinh Linh coi trọng nữ hơn nam, bởi nữ Tinh Linh khi sinh ra, ma pháp cũng như pháp lực vốn mạnh hơn rất nhiều lần so với nam Tinh Linh). Người mạnh nhất chính là Nữ Hoàng kế nhiệm.

Truyền thuyết bị che giấu: Liên quan đến Tinh Linh liền chỉ có một bí mật mà chỉ có Nữ Hoàng và "người được chọn" (những thiếu nữ khi sinh ra đã có nguồn ma lực to lớn, có khả năng sau này trở thành Nữ Hoàng) biết:

"Nếu khi gặp một người (chỉ nói nam nhân) mà bản thân trong chốc lát không thể dùng được bất kì một chút pháp lực nào, thì người đó chính Quốc Vương tương lai của Tinh Linh tộc, bằng mọi cách hãy mang người đó về"

Tất nhiên là từ lúc tộc xuất hiện đến nay, chẳng có Nữ Hoàng nào gặp được "Quốc Vương" của họ, bởi vậy họ chỉ có thể cô độc suốt quảng đời sống của bản thân, Nữ Hoàng không lấy người yếu và có dã tâm với Tinh Linh tộc. (Quốc Vương là trời định, nên họ hoàn toàn tin tưởng)

………

Cố trấn định lại suy nghĩ về chuyện vừa rồi, Minh chẳng mấy chốc đi đến cửa sau của trường, nhìn lên cửa một chút, hắn quay người đi vòng ra cửa trước, cửa sau bị khóa rồi.

- Gia cường.

Khởi động pháp tức gia tốc vào đôi chân, hắn nhanh chóng phóng về một hướng với tốc độ nhanh nhất có thể, trường Trương Dương quá rộng, nếu bị bộ, mặc dù chỉ từ cửa sau ra cửa trước nhưng cũng phải mất đến hơn 7 phút là ít, muốn không bị trễ, hắn phải tăng tốc độ.

30 giây sau hắn đã đi ra con đường lớn nằm trước cổng trường, quẹo phải, lại thêm 10 giây hắn mới đứng ngay trước cánh cổng chính cực kì to lớn, gia tốc cũng ngừng lại.

Liếc mắt qua quan cảnh xung quanh, hắn nhíu mày khi nhìn đến một hướng, nơi mà có hơn chục người tụ tập lại với nhau, hắn lạnh lùng cất bước, khí thế tựa âm lãnh.

Tại nơi xa kia, nơi mà Minh đang hướng đến, một nhóm gồm 12 người, tất cả đều là nam nhân và chỉ duy nhất một người mặc bộ đồ thuộc trường Trương Dương, họ đang bao vậy một thiếu nữ xinh đẹp cực kì.

- Tiểu muội xinh đẹp, cho ta làm quen đi mà.

- Muội biết không, ta chính là con trai thứ của Ngô gia, một đại gia tộc cực kì nổi tiếng trong thành phố, ta bảo đảm nếu quen ta, muội chắc chắc không thiệt thòi.

Một tên thiếu niên đeo kính tựa thư sinh nhưng trên mặt lại mang theo vẻ đê tiện mà liên tục nhìn trên ngó dưới thiếu nữ, hắn ngay từ đầu nhìn thấy thiếu nữ liền bị mê hoặc đến không còn chú ý thời gian, nãy giờ chắc cũng đứng 10 phút hơn, tù lúc nhiều người chú ý cho đến lúc mọi người đều đi vào trường đến phòng khai giảng, hắn vẫn đứng đây.

Giờ khai giảng chỉ còn chưa đến 2 phút.

- Thiếu gia nhà ta có nhà to, sân rộng.

- Thiếu gia nhà ta muốn gì được nấy.

- Thiếu gia nhà ta pháp lực trần trề, pháp sư thiên tài

- Thiếu gia nhà ta người gặp người cúi.

- …..

11 tên còn lại đều ngoài 20 tuổi với thân hình cơ bắp đầy vẻ to con liên tục kêu ca, tung hứng địa vị của thiếu niên, họ không mặc đồng phục trường, rõ là người hầu cận của tên đeo mắt kính.

- Tránh ra đi, ta không muốn quen ngươi.

Thiếu nữ lạnh lùng lên tiếng, âm thanh rơi vào tai thiếu niên lại càng như tiên âm trên trời trơi xuống khiến hắn chìm đắng tận hưởng.

"Giọng nói thật dịu dàng, ta chết mất" hắn cảm xúc.

Thiếu nữ này không ai khác, nàng chính là Liễu Như Yến, em họ hàng của Minh, nàng đến đây rất sớm nhờ truyền tống trận được thiết lập ngay cạnh cổng trường nhưng lại không vào bên trong trường, nàng đứng chờ Minh, bởi nàng biết ngày khai giảng cửa sau liền bị khóa, Minh sớm muộn cũng ra cổng này, nàng giận Minh vô cùng.

- Ngươi nói cái gì?

11 tên kia ra vẻ không vui, vòng vây càng được bọn hắn thu hẹp lại.

- Các ngươi mau tránh ra, nếu không đừng trách ta.

Như Yến không nhẫn nhịn nữa, nàng sắp tung ra ma pháp để trừng phạt bọn vô lễ này (ban đầu thấy mấy tên này là người thường nên nàng cố giảng đạo, nhưng xem bộ không được).

- Tiểu Yến.

Ngay lúc này, Minh đi đến, xuất hiện đằng sau những tấm lưng cao lớn (từ góc độ của Như Yến) kia.

- Cút.

Tóm cổ một tên trong 11 người vây quanh Như Yến, Minh quẳng ra đằng sau một cách rất mạnh khiến tên đó bay ra xa đến cả chục mét, thể lực và sức mạnh vật lý của Minh không đơn giản.

"Bịch"

Ngã nhào trên đất, hắn hoàn toàn bất tỉnh.

- Cái gì, sao mà hư cấu quá vậy.

Nhìn một đồng bọn chỉ chốc bị ném đi liền bất tỉnh, 10 người còn lại có chút sửng sốt, ngay lập tức họ đổi đối tượng, trở sang vòng quanh Minh, bỏ mặt Như Yến, dự là đánh hội đồng.

- Các ngươi có biết, nếu đánh học sinh trường Ma Pháp Trương Dương sẽ bị xử tội gì không?

Minh nhìn vòng vây, hắn không một chút lo lắng, ngược lại hắn còn hỏi bọn này, đơn nhiên câu hỏi này là hư cấu, do hắn tự nghĩ.

Dự là tấn công đồng loạt Minh, bởi bọn họ không tin Minh có thể thi triển pháp thức nhanh đến nỗi mà bọn hắn không kịp ra tay, nhưng lúc này nghe hắn hỏi, cả bọn phải đột ngột dừng lại hành động.

10 người không dám hành động nông nỗi, nếu Minh nói thật thì bọn họ liền khổ, cho nên phải trưng cầu ý kiến của thiếu gia.

- Thiếu gia, thiếu gia.

Một tên đứng ra nói nhỏ nhẹ với thiếu niên còn đang say đắm trong "tiên âm", nhưng mà vị thiếu gia này không có phản ứng. Thấy vậy tên này liền hơi lung lay người thiếu niên, rốt cuộc khiến thiếu niên bước ra khỏi "thiên đường tiên âm".

Đảo mắt không vui nhìn nam tử

"Chát"

Hắn bực tức tát thẳng một cái vào mặt nam tử khiến nó sưng lên.

Quay lại nhìn xung quanh, tình cảnh xem bộ có sự thay đổi

- Có chuyện gì sao?

Ngạc nhiên khi nhìn thấy Minh, hắn hỏi

- Thiếu gia chuyện là thế này…

Một tên khác quay lại nói với hắn.

Nghe hết từ đầu đến đuôi kể từ khi Minh đến, thiếu niên mặt mày liền tối sầm lại, ra là có kẻ định đến chiếm "nữ thần" trong lòng của hắn (hắn không biết quan hệ giữa Minh và Như Yến).

- Ngươi là ai, báo ra danh tính.

Không còn sự đê hèn trên khuôn mặt, hắn dùn đôi mắt sắc bén nhìn Minh hỏi

"Coong Coong Coong"

Ngay lúc này, tiếng chuông từ trường vang vọng khắp nơi, báo hiệu giờ khai giảng đã đến, và nó cũng là lúc cửa chính của trường tự động đóng lại.

"Rè rè…."

Một cái hàng rào bằng sắt cao đến hơn 2m đang dần dần từ bên trái cổng chạy sang bên phải cổng, tốc độ khá là nhanh, chỉ còn 5 giây nữa, chắc chắn sẽ đóng lại hoàn toàn, không còn cho bất kì người nào vào, trừ phi bay lên bên trên hoặc phá cửa, thế nhưng là có người luôn quan sát, vi phạm thử liền có chuyện.

- Chết tiệt.

Thiếu niên giật mình, không thể đợi câu trả lời của Minh, hắn nhanh chóng quay đầu nhìn Minh bằng ánh mắt lạnh băng

- Hừ.

Sau đó hắn quay về hướng Như Yến

- Ngô Thiên Nhất là tên ta, chúng ta sẽ còn gặp lại.

Mỉm cười với nàng, hắn nhanh chóng nhảy qua hàng rào đã kéo đến 2 phần 3 đoạn đường rồi khởi động pháp thức gia tốc tốc độ xuống đôi chân (phải mất đến 2 hai giây), hắn phải thật nhanh đến phòng khai giảng, bởi hắn là một trong số 10 thiếu niên pháp sư đại điện cho khối 1 (là khối mà dành cho các pháp sư vừa nhập học trường) của trường Trương Dương, hắn không được đến trễ.
Bên ngoài cồng,

- Gia tốc.

"Vụt"

Thoắt một cái, Minh đang trong vòng vây liền đã thoát ra bên ngoài, hắn nhanh chóng đứng trước mặt Như Yến, nhìn gương mặt đang giận dỗi đó, hắn cười khổ.

- Chúng ta đi.

Hắn gãi đầu chút, sau đó nhanh chóng vòng tay xuống bế Như Yên vào lòng (tựa như kiểu bế Công chúa) mặc cho nàng có đồng ý hay không.

Như Yến được bế lên có thoáng ửng đỏ mặt nhưng nhớ lại lúc hắn đáng ghét bỏ nàng truyền tống một mình, bản thân trở nên khó chịu, thuận tay nhéo vào ngực hắn một cái cho hả giận, nàng vẫn không phản kháng hành động này của hắn.

"Vụt"

Có chút đau, Minh vẫn cố không chú ý mà phóng nhanh vào cổng trường, lúc này hàng rào sắt chỉ còn 1/6 liền đóng lại.

"Vù"

Lao đến thật nhanh, vượt qua cả Ngô Thiên Nhất đang dừng lại khởi động pháp thức, hai thân ánh nhanh chóng mất hút sau một ngã rẽ, dựa theo trí nhớ, hai người nhanh chóng đến nhà khai giảng, trễ 30 giây chắc còn kịp.

Gió va đập vào mặt khiến Ngô Thiên Nhất dõi mắt nhìn theo, hắn ngây người, cái tốc độ này, hắn dù có khởi động gia tốc đều theo không kịp.

"Là ai?"

Nghiến răng tự hỏi thầm trong lòng (tức vì có người xuất sắc hơn hắn), hắn hơi chút quay người về phía sau, hắn lại càng như đứng hình.

"Hai người kia đâu rồi, chẳng lẽ…"

Nhìn đám người "tăng độ bá cho bản thân" loay hoay khó hiểu, bên cạnh không còn hai người, hắn tự có đứng hình.

- Chó chết, chó chết, chó chết.

Pháp thức đã khởi động xong, thế nhưng hắn vẫn còn đứng mà kêu gào, hắn là đang cực độ ghen tỵ…

Dù vậy, hắn vẫn không biết được rằng, lúc vượt ngang qua hắn, Minh chính là dùng đôi mắt tựa như nhìn một người chết, ý chỉ cảnh báo đã đến, còn phạm tất phải chết, em gái hắn liền không phải hạn người như tên này có thể với....