Chương 11: Mộng...

Minh!

Chương 11: Mộng...

Đêm đen dày đặc, khắp nơi không hề có chút ánh sáng hay con người, Minh cô độc một mình nơi đây, trong bóng đêm này hắn hoàn toàn đờ đẫn trôi nổi, thế giới này là của hắn.

- Tiểu Minh mau ra ngoài ăn cơm đi con, hôm nay me có nấu món canh chua con thích đấy.

Bất giác một khung hình ảnh mờ nhạt chỉ duy nhất hai màu trắng đen dần hiện ra, nó hướng hắn về đến một căn phòng tràn ngập ấm áp vốn đã rời xa từ lâu, nơi mà vẫn còn đó cha mẹ yêu thương ngày nào của hắn.

- Hà hà, chắc nó tối qua lại nghiên cứu vài món đồ nên ngủ quên, không dậy nổi rồi, thật là…

Hắn nhìn rõ đó, cha hắn đang ngồi trên một chiếc ghế mà vừa mỉm cười vừa đọc một tờ báo, mẹ hắn lại chuẩn bị lên lầu gọi hắn xuống. Thế nhưng khung cảnh lúc này lại tan biến, một khung cảnh khác lại hiện lên

- Tiểu Minh, con đang nghiên cứu vấn đề gì?

Hắn nhìn thấy những hình ảnh quen thuộc tại căn phòng nghiên trong lòng đất của cha mẹ hắn, lúc này họ đang vây quanh một thằng nhóc nhỏ tuổi đang không ngừng dòm ngó một miếng nhìn tựa như thiếc sắt rồi nhanh chóng ghi lên một quyển vở, thằng nhóc đó chính là hắn lúc còn nhỏ.

Khung cảnh chỉ dừng lại 2, 3 giây, nó tan biến, thay vào đó là khung cảnh khác, một loạt những chuyển biến tương tự liên tục hiện ra

- Tiểu Minh, ngày đi học đầu tiên con thấy thế nào?

- Tiểu Minh, cái đồng hồ chạy bằng cảm ứng nhiệt cơ thể này là do con tạo ra sao? Rất giỏi nha.

- Tiểu Minh…

- Tiểu Minh…

- Tiểu Minh, xem bộ cô bé bị mất trí nhớ tạm thời, trong người nàng lại có vòng hộ ma pháp nên không thể dùng pháp lực chữa trị, nàng sẽ sống ở đây một thời gian, ngươi làm bạn với nàng nhé.

- ….

- Tiểu Minh, chúng ta có việc phải đi một thời gian, ngươi và tiểu Bạch (tên họ đặt cho cô bé) ở nhà phải tự lo liệu…

Đến đây, khung cảnh cha mẹ hắn rời xa hắn chợt dừng lại tựa không giới hạn, hắn nhìn mãi khung cảnh này như một đứa khờ, cảm giác đau đớn xuất hiện nhưng hắn lại không thể cất tiếng khóc, bởi lẽ nó chỉ là giấc mơ, một giấc hồi tưởng.

Thật lâu sau đó, khung cảnh lại biến đổi, hiện ra trước mặt hắn là một hình ảnh tuy không tối tăm nhưng nó lại tràn đầy sự ảm đạm, bi thương, hắn thấy được một đứa nhóc đang nhìn lên bầu trời gào khóc thống khổ, sau lưng hắn, một cô bé không rõ gương mặt với mái tóc bạch kim đẹp đẽ không ngừng ôm chặc hắn tựa che đi nỗi buồn đau cũng tựa như an ủi hắn.

Vài giây sau, hình ảnh chớp nhoáng, thay đổi liên tục một cách chóng mặt.

Hắn thấy đứa nhóc thù hận, hắn thấy đưa nhóc cần trả thù.

Hắn thấy đứa nhóc cực khổ luyện tập, rèn luyện kĩ năng thân thể chiến đấu.

Hắn thấy đưa nhóc không ngừng tìm kiếm tài liệu, tra thông tin liên quan đến vụ việc "Diệt ổ Hắc pháp sư".

Hắn thấy đứa nhóc đang miệt mài học tập để trở thành một hacker ma pháp.

Hắn thấy đưa nhóc đang điên cuồng hấp thụ pháp khí để tăng lên thực lực.

Hắn thấy đứa nhóc vào đi vào thế giới ảo trong game để chiến đấu với các ma pháp sư mà không cần sử dụng pháp lực, hắn dùng nắm đấm, kiếm, cước.

Hắn thấy đứa nhóc đang lập trình ra một chương trình game ảo tại phòng thí nghiệm của cha mẹ bỏ lại.

Hắn thấy đứa nhóc tự hack tin tức, dữ liệu thống kê sức mạnh của nhiều ma pháp sư, ma tộc, ma thú rồi tự thêm vào chương trình game hắn tạo.

Hắn thấy đứa nhóc tự thân đi vào chiến đấu bên trong game đó, trải qua khó nhọc, thương tích đầy người.

Hắn thấy đứa nhóc dự thi vào một tổ chức quân đội bí mật hoạt động dưới sự điều hành của chính phủ.

Hắn thấy đứa nhóc tham gia vào một tổ chức hắc ám không biết tên.

Hắn thấy đứa nhóc lần đầu giết người.

Hán thấy đứa nhóc lần đầu giết vài chục người.

Hắn thấy đứa nhóc lần đầu giết cả trăm người, ngàn người

Hắn thấy đứa nhóc dần trở nên lạnh lùng, ác độc, đặc biệt là đối với ma pháp sư, trừ người thân của hắn.

Hắn thấy đứa nhóc càng ngày càng trở nên mờ ám, làm rất nhiều việc kì quặc.

….

Hắn thấy đứa nhóc khi vừa 12 tuổi bỗng bị pháp thuật triệu hồi cấp bậc "Thần" mang đến một tinh cầu không rõ tên, nơi đây cũng chỉ toàn người trẻ tuổi như hắn.

Hắn thấy một cuộc chiến nổ ra giữa những ma pháp sư nhỏ tuổi.

Hắn thấy sức mạnh kinh khủng của đứa nhỏ khi hoàn toàn gỡ bỏ phong ấn.

Hắn thấy khung cảnh máu nhuộm, xác người nằm la liệt nơi đây.

Hắn thấy đứa nhóc vì quá đói mà làm ra một hành động ghê tởm chỉ để được sống, đứa nhóc nướng cả thịt người để ăn.

Hắn thấy một cuộc hội ngộ của tất cả các ma pháp sư trẻ tuổi còn lại trên tinh cầu, số lượng chỉ còn chưa đến 1000 người.

Hắn thấy một cuộc hỗn chiến diễn ra và sau cũng chỉ còn lại 14 bốn người, trong đó có đứa nhóc, những người khác hoặc chết hoặc thương nặng không thể chiến đấu.

Hắn thấy mười ba đứa trẻ khác ngang tuổi đứa nhóc đều sở hữu cho bản thân một loại thuộc tính riêng biệt, không ai giống ai, tất cả vừa đủ 13 hệ, không sót hệ nào.

Hắn thấy đứa nhóc vì quá mạnh mẽ nên đã bị 13 người khác vây công.

Hắn thấy đứa nhóc thân mang đầy thương tích chiến hạ với 3 đứa trẻ xuất sắc nhất còn lại.

Hắn thấy khoảnh khắc đứa nhóc là người trụ lại duy nhất nơi đây, cũng là lúc hắn thấy đứa nhóc được trả về với căn phòng ngày nào.

Hắn thấy cô bé có mái tóc bạch kim đôi mắt sưng lên vì khóc nhiều ngày vừa thấy đứa nhóc hiện ra liền ôm trầm lấy thân thể cực kỳ suy yếu của hắn.

Minh nhìn đến đây, hắn chợt nở một nụ cười ấm áp chăm chú vào thân ảnh bạch kim kia, hắn tự nghĩ rằng, bản thân nàng giờ này thế nào, liệu đã hơn 2 năm xa cách, nàng còn nhớ đến hắn, một tên đã nhẫn tâm rời bỏ nàng khi cõi lòng nàng đầy tan nát níu kéo hắn ở lại nhưng không được.

- Minh ca, Minh ca!

Bất chợt lúc này, trong đầu hắn đột ngột vang lên một âm thanh yếu ớt đầy vẻ lo lắng, có lẽ nó còn có cả nước mắt bên trong.

"Đã đến lúc tỉnh lại rồi sao?"

Minh tự nhẩm đôi chút, sau đó liền thả lỏng dòng ý thức, hắn chuẩn bị trở về thực tại.

Thế nhưng,…

Minh mở mắt ra, một khung cảnh tuyệt đẹp với núi cao, mây rộng giăng đầy khắp lối, nó tựa như tiên cảnh mờ ảo khó nắm bắt, xung quanh không có bất kì một bóng người.

"Đây là đâu?"

Minh đảo mắt một vòng xem xét, sau đó tựa thấy bản thân có nguồn sức mạnh khác lạ, hắn lập tức cảm nhận cơ thể, chốc lát hắn liền giật nảy mình khi phát hiện ra nguồn pháp lực của hắn đã không hề tồn tại, nó hoàn toàn biến mất để thay vào đó là một thứ sức mạnh quỷ dị khủng bố đến cực điểm, hắn có thể cảm nhận rằng, với sức mạnh này, hắn chỉ cần vung tay nhẹ liền là cũng không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo, có hay không mọi sự sống đều tan biến.

Hắn ngờ nghệch, bất giác nhìn xuống chân

"Ta…ta đang đứng trên không trung?"

Không tự chủ được bản thân khi phát hiện ra điều này, hắn chợt lùi về phía sau vài bước, cái này rõ ràng cực kì phi lý, hắn không dùng pháp lực nhưng lại đứng được trên không, hắn có cảm giác như là không trung đang nâng đỡ hắn cho dù hắn có muốn hay không muốn.

Hắn ngây người một chỗ, thế giới của hắn đang ở nơi đâu, hắn, hắn là ai?

- Đan ca, chàng sao vậy?

Một giọng nói nữ nhân tràn đầy vẻ thuần khiết, dịu ngọt như một con mưa xuân tươi đẹp chợt vang lên bên cạnh hắn, tuy âm thanh không kêu lên tên hắn nhưng hắn lại biết rằng nó là đang ám chỉ hắn, hắn tự theo bản năng nhìn xuống dưới lồng ngực…

Ngây người lại vẫn mãi người ngây, trong lồng ngực hắn không biết tựa lúc nào đã có ba nữ nhân không nhìn rõ khuôn mặt với cơ thể tràn đầy mềm mại đang nghỉ ngơi, dựa vào ngực hắn, trong đó, một nàng chính giữa là đang nhìn hắn hỏi.

Hắn từ lúc nào đã ngồi?

Hắn không trả lời câu hỏi kia vì hắn không thể nói, hắn chỉ có thể nhìn, hắn lại nhìn khung cảnh xung quanh khi mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn so với vẻ núi cao, mây lượn.

Cung điện đồ sộ chập trùng, ánh sáng le lói khó tả, hắn chỉ có thể cảm nhận được vậy.

Hắn lúc này đang ngồi trên một cái có thể gọi là "Đế Tọa" không thể nhìn ra màu sắc vói rất nhiều đồ án kì dị chạm khắc xung quanh, trên đầu hắn tồn tại một cái thứ gì đó không hiện hữu nhưng lại có thể cảm nhận nó như cả một thế giới, một không gian.

Phía dưới nơi hắn tọa vị, một đám người không rõ mặt mũi nhưng hắn biết là có già có trẻ, có nam, có nữ đang quỳ gối cung kính trước mặt hắn, sau lưng bọn họ là những đồ án kì quái trôi nổi, có cái như là một biển lửa khiến người nhìn vào tâm can đều bị đốt cháy thành tro, có cái thì như đồ án hình bát quái, nhìn vào không có lối thoát, có cái thì như khoảng không bất tận, đi mãi không lối ra,…

- Đan ca, Đan ca, chàng sao vậy?

Nữ tử kia hồi lâu không thấy hắn đáp, chợt lo lắng lên, hai bàn tay nhỏ nhẹ nhanh chóng đặt lên má hắn.

"Đan ca, Đan ca"

Minh rung lên, nội dung bên trong hắn không nói, nhưng mà cái âm thanh này, hắn tựa rất quen lại rất lạ, hắn khổ công suy nghĩ…

"Cứu muội…"

Đầu hắn bất giác vang lên âm thanh này

"Đúng, đúng, hai âm thanh này chính là cùng một người…"

Phát hiện ra điều kinh ngạc, hắn nhanh cúi xuống nữ tử kia, hai mắt hắn không tự chủ được mà nhìn nàng thật kĩ dù không thể thấy bất cứ mắt mũi gì, bàn tay hắn bất giác đưa lên áp vào gương mặt nàng.

- Đan ca, Đan ca, Đan ca…

Âm thanh dịu nhẹ, ngọt ngào của nàng không ngừng vang lên,…

- Đan ca, Đan ca, Minh ca, Minh ca, Minh ca, huynh bị sao vậy, đừng làm muội sợ!

Âm thanh nức nở của Như Yến kêu lên, những giọt lệ tí tách rơi xuống gương mặt với đôi mắt nhìn thẳng đầy vô hồn của Minh.

Khung cảnh tan vỡ, Minh chớp một hồi mắt, hắn chính thức tỉnh dậy…